Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 1: Điều khoản cho thuê




Cho thuê.
Hiện giờ tôi có một biệt thự ba tầng có cảnh biển nằm tách biệt, bởi vì quanh năm không người vào ở nên bây giờ muốn cho người ngoài thuê, yêu cầu như sau:
Thứ nhất: Là một cô gái độc thân.
Thứ hai: Dáng vẻ xinh đẹp.
Thứ ba: Chân dài eo nhỏ.
Thứ tư: Phù hợp những yêu cầu trên thì tiền thuê nhà giảm một nửa.
Đặc biệt nhắc nhở: Biệt thự này có vị trí địa lý cực tốt, giao thông tiện lợi. Lưng dựa vào núi, mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở, là phòng thuê lựa chọn có một không hai của ngài, số phòng có hạn, muốn thuê xin liên hệ.
Địa chỉ: Biệt thự số chín trang viên Nathan.
Hoàng Tử Hiên ngồi trước máy vi tính, híp mắt quan sát nội dung thông báo cho thuê trên trang web quảng cáo, đầu tiên là nhếch miệng cười, tiếp theo thì khẽ lẩm bẩm: "Cô đọng súc tích có nội hàm, thông báo cho thuê nhà hấp dẫn như thế này mà sao không ai hỏi thăm vậy chứ?"
Hoàng Tử Hiên thật phiền não, anh ngồi trơ ra đó một lúc rồi đứng dậy, cạch một tiếng tắt máy tính, sau đó anh đi tới trước cửa sổ rồi khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
Dựa theo nội công tâm pháp của gia tộc, tập trung tinh lực trong người để vận hành Chu Thiên. Một giờ sau, Hoàng Tử Hiên đã vận hành tâm pháp được hai Đại Chu Thiên, nhưng đan điền vẫn không có động tĩnh giống như cái thai chết.
"Haiz!" Hoàng Tử Hiên mở mắt ra, nặng nề mà thở dài.
Đã ba năm, nội lực của anh vẫn không có động tĩnh gì mà dừng lại ở cấp một của Ngự Thế Cảnh, càng không ngờ là ba ruột mẹ ruột lại bênh vực người ngoài, cứ nghiêng về người con dâu còn chưa vào cửa của bọn họ rồi khóa hết tất cả tài khoản ngân hàng của anh lại!
Hoàng Tử Hiên gãi gãi mái tóc rối bù do ngủ say, lại bắt đầu phiền não.
Đinh đông đinh đông đinh đông...
Ngay vào lúc Hoàng Tử Hiên hết sức lo lắng, một loạt tiếng chuông bỗng vang lên.
Lỗ tai của Hoàng Tử Hiên khẽ động, từ lúc anh vào ở đến nay, mãi tới bây giờ cũng chưa có ai ấn chuông cửa cả, anh cũng không có đặt thức ăn bên ngoài, chẳng lẽ là có người đến thuê nhà hay sao?
Nghĩ như vậy, Hoàng Tử Hiên đứng bật lên, không ngừng chạy xuống lầu. Sau khi đi xuyên qua sân cỏ dại mọc thành bụi, Hoàng Tử Hiên đã nhìn thấy cô gái đứng ở bên ngoài.
Cô gái này xinh đẹp đến mức khiến đôi mắt Hoàng Tử Hiên sáng bừng lên, ngũ quan xinh xắn kia không cần phải bàn cãi, đôi chân thon dài thẳng tắp cực kỳ hút mắt, ngoài ra còn có mái tóc dài cuộn sóng như tảo biển của cô đang rũ xuống hai bên má, lại tăng thêm nét quyến rũ xinh đẹp.
"Người đẹp, cô đến thuê nhà sao?" Hoàng Tử Hiên lập tức kéo ra cái cửa sắt chạm rỗng, cất tiếng hỏi.
Lê Mỹ Gia khẽ gật đầu: "Tôi thấy anh đăng tin cho thuê nhà trên mạng nên tới xem phòng trước."
Cuối cùng cũng có người đến đây!
Hai mắt Hoàng Tử Hiên tỏa sáng, ánh mắt nhìn Lê Mỹ Gia như sói xám nhìn thấy con cừu nhỏ, ân cần mà nói: "Mời vào mời vào, hoan nghênh đến thăm."
Lê Mỹ Gia nâng đôi chân dài lên bước vào, lúc ở bên ngoài, cô cũng đã quan sát hoàn cảnh trong sân. Cái sân diện tích chừng hai trăm mét vuông này hoàn toàn có thể dùng ba chữ để khái quát: Bẩn! Loạn! Tệ!
May mà vệ sinh và trang trí bên trong biệt thự cũng không tệ, nếu nếu không chân trước Lê Mỹ Gia tiến vào, chân sau đã xoay người rời đi.
"Thế nào, biệt thự số chín này của tôi là căn có phong thuỷ tốt nhất trong toàn bộ khu biệt thự đấy." Hoàng Tử Hiên thấy Lê Mỹ Gia đã xem xong cả ba tầng thì tự biên tự diễn mà nói.
Lê Mỹ Gia há miệng thở dốc, nói không ra lời, chân mày lại nhíu lại, sắc mặt cũng trở nên có gì đó không đúng.
"Tôi biết trong sân hơi bẩn một chút, bừa bộn một chút, cây cỏ cũng nhiều một chút, nhưng cô yên tâm, chỉ cần cô chịu thuê thì tôi cam đoan sẽ nhanh chóng thu dọn sạch sẽ." Vẻ mặt không hài lòng này khiến cho Hoàng Tử Hiên chột dạ, anh vội vàng cố giải thích vớt vát lại.
Lê Mỹ Gia vẫn không nói chuyện, không chỉ không nói, mày của cô còn nhíu chặt hơn, sắc mặt cũng càng không bình thường. Hơn nữa thắt lưng cũng dần dần cong xuống, cô đưa hai tay ôm chặt bụng, trông bộ dạng có vẻ rất khó chịu.
Hoàng Tử Hiên không rõ chuyện gì xảy ra, hai mắt trừng lên vừa to vừa tròn.
Nhìn thấy “tâm hồn” như ẩn như hiện của Lê Mỹ Gia, anh vội mặc niệm trong lòng: "Thời tiết hanh khô, cẩn thận hung khí, A di đà phật."
Lê Mỹ Gia cũng không để ý mình đã để lộ hàng vì cúi người xuống. Giờ phút này, bụng của cô vừa căng vừa đau, đau đến mức cô sắp khóc, không nói ra được một tiếng nào cả.
Nghe thấy Lê Mỹ Gia phát ra tiếng rên đau đớn nho nhỏ, Hoàng Tử Hiên mới đột nhiên ý thức được không ổn, vội vàng hỏi han quan tâm: "Người đẹp, cô không sao chứ? Không phải cô bị tiêu chảy đó chứ?"
"Không, không phải." Hai má của Lê Mỹ Gia ửng đỏ.
Đây là bệnh cũ của cô, mỗi lần trước và sau thời gian hành kinh, bụng cô sẽ vô cớ đau căng, tháng nào cũng như thế. Nhưng bình thường sẽ không đau ghê gớm như vậy, lần này không biết tại sao mà cơn đau bất ngờ ập đến, khiến cô khó có thể chịu đựng.
"Không tiêu chảy, vậy cô làm sao vậy?" Hoàng Tử Hiên nói xong thì đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, sợ đến mức bật lùi về phía sau một bước: "Tôi nói này người đẹp, không phải cô đến dàn cảnh ăn vạ đó chứ? Tôi phải nói trước cho cô biết, trên người tôi không có lấy một xu nào, cô đừng mơ lừa tiền của tôi đấy."
"Anh..." Lê Mỹ Gia suýt ngất xỉu vì tức giận, nhưng mấy chuyện như vậy cũng không tiện giải thích với một người đàn ông xa lạ. Sớm biết bụng mình đột nhiên phát đau, đánh chết cô cũng không đi ra xem nhà. Hiện tại cô muốn rời đi, nhưng đã đau đến mức gập cả người.
Hoàng Tử Hiên đứng thật xa mà nhìn cô, thấy hình như cô không giống giả bộ, lòng thương hương tiếc ngọc lập tức dâng trào, anh nhịn không được mà đi lên trước, giơ tay đặt lên cổ tay của cô.
"Tránh ra!" Lê Mỹ Gia theo phản xạ có điều kiện mà đẩy anh một cái.
Hoàng Tử Hiên thuận tay lại nắm lấy bàn tay còn lại của cô: "Đừng nhúc nhích, bệnh cũ này của cô có chút nghiêm trọng."
Tay của Lê Mỹ Gia khựng lại: "Anh... Là bác sĩ trung y?"
"Không phải, nhưng hiểu sơ chút y lý." Hoàng Tử Hiên buông cổ tay của cô ra, nói: "Khí huyết không lưu thông khiến cho tử cung căng đau trong thời gian trước và sau hành kinh, đau bụng kinh không phải bệnh, mà bắt đầu đau thì đau đến chết đi sống lại, không ít lần chịu tội đúng không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của Lê Mỹ Gia hiện lên nét ửng đỏ, lời Hoàng Tử Hiên nói không lệch một chữ nào so với vô số bác sĩ trung y mà cô từng khám, đau bụng kinh không phải chứng khó trị, nhưng lại rất khó trị tận gốc, mặc kệ uống thuốc gì, cũng chỉ có thể giảm bớt mà thôi.
"Haiz, tôi đỡ cô đến ghế sa lon ngồi một hồi đi." Hoàng Tử Hiên thương mà không giúp được gì, chỉ có thể nói như vậy.
Lê Mỹ Gia xấu hổ khẽ gật đầu: "Cám ơn."
Hoàng Tử Hiên đỡ cô ngồi xuống rồi quay người đi vào toilet, một lát sau anh cầm một túi chườm nóng đã đổ đầy nước ấm, đi ra: "Chườm nóng một chút đi, có thể giảm bớt đau đớn cho cô."
Lê Mỹ Gia cảm ơn rồi nhận lấy, đặt lên trên bụng, sau đó lại dùng gối ôm che lại. Trong lòng cô xấu hổ hận không thể tìm một lỗ để chui vào, đau bụng kinh vốn là chuyện khó nói ra miệng, huống chi là trước mặt một người đàn ông xa lạ, lần này quá mất mặt.
Hoàng Tử Hiên cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng mà ngồi đó không nói lời nào càng xấu hổ, anh đành hỏi: "Người đẹp, cô có hài lòng với căn nhà này không?"
Lê Mỹ Gia cảm thấy dễ chịu một chút, cũng có sức để nói chuyện, nghe vậy thì trực tiếp nói: "Căn này cách xa vạn dặm so với biệt thự cảnh biển lưng dựa vào núi, mặt hướng biển rộng mà anh giới thiệu trên quảng cáo.”
Hoàng Tử Hiên chột dạ cười hi hi: "Nội dung quảng cáo chỉ để tham khảo mà thôi. Núi biển gì cũng không quan trọng, quan trọng là... Chủ cho thuê nhà là người tốt, có thể giặt quần áo nấu cơm dắt chó đi dạo, làm được cả nhổ cỏ làm vườn nuôi cá, có mười tám kỹ năng, cái gì cũng biết làm. Chủ nhà như vậy, cô đáng giá có được mà."
Thái dương của Lê Mỹ Gia hơi nhăn lại, trên gò má lạnh lẽo hiện ra nụ cười: "Tôi còn chưa nói hết, tuy nơi này của anh chẳng ra sao cả, nhưng dọn dẹp một chút cũng miễn cưỡng có thể ở được. Tôi cũng không có nhiều thời gian tìm nhà, vậy thì thuê lầu ba đi."
Hoàng Tử Hiên vừa nghe Lê Mỹ Gia chịu thuê, vội vàng mừng rỡ hỏi: "Vậy phòng nào?"
"Thuê toàn bộ, nguyên cả tầng. Tôi thích im lặng." Lê Mỹ Gia nói.
"Thuê nguyên một tầng á!" Hoàng Tử Hiên kinh ngạc.
Đuôi mày Lê Mỹ Gia nhướng lên một cái: "Không được sao?"
"Được! Vì sao không được." Hoàng Tử Hiên căn cứ vào nguyên tắc có tiền không kiếm chính là con rùa đen, anh vội nói: "Nhưng mà thuê nguyên tầng thì tiền thuê phải đắt một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.