Một lát sau, gói thuốc đã được gói kỹ càng đưa cho Hoàng Tử Hiên: "Thưa anh, thuốc của anh."
"Có ngân châm không? Có thì lấy cho tôi một hộp." Hoàng Tử Hiên nhận thuốc, hỏi.
"Có chứ có chứ." Người bố thuốc tiện tay lấy một hộp châm bạc ra từ trong ngăn kéo.
Hoàng Tử Hiên nhận lấy, trả tiền ngay, sau đó ra khỏi Quốc Y đường.
Nơi này cách nhà anh không xa, Hoàng Tử Hiên định đi bộ về nhà, dù sao xe cũng đã đem đi sửa, Lê Mỹ Gia tạm thời chưa cần đến tài xế là anh.
Hoàng Tử Hiên thả bộ nhàn nhã băng qua phố lớn ngõ nhỏ, chắp tay sau lưng đi qua hai con phố thì quẹo vào một cái hẻm nhỏ, sau đó dừng bước lại nói: "Kỹ thuật theo dõi của đằng ấy kém như vậy, tôi cũng không thể thuyết phục nổi bản thân làm bộ như không nhìn thấy."
Dứt lời, hồi lâu cũng không có người ló ra.
Hoàng Tử Hiên cười thành tiếng, một đồng tiền xu vèo một tiếng bắn ra khỏi tay.
Bộp!
Hình như tiền xu đập vào thứ gì đó, chỉ nghe thấy tiếng rên vang lên ở phía đằng sau.
Hoàng Tử Hiên quay người lại nhìn, thấy má trái đối phương bị tiền xu bắn trúng lưu lại dấu vết, anh lắc đầu: "Haiz, lâu rồi chưa phi ám khí, không đủ chính xác, đáng lẽ phải trúng má phải cơ."
Đối phương âm thầm nghiến răng, bản thân mình vừa rồi trốn cũng khá nhanh, nhưng vẫn không thoát được, đủ thấy thủ pháp phi ám khí của Hoàng Tử Hiên cao minh đến đâu.
"Nói đi, ai phái mày tới? Lê Long Phi sao?" Hoàng Tử Hiên hỏi thẳng vào trọng tâm.
Đối phương hừ một tiếng: "Nếu đã biết mình đắc tội ông chủ Đỗ, thì hẳn phải hiểu, có một số việc không đến lượt mày quản thì không cần nhúng tay vào."
"Hóa ra anh ta bảo mày đến nhắc nhở tao à." Hoàng Tử Hiên nói nghe rất thất vọng, lắc đầu.
"Không thì mày nghĩ sao?"
"Tao đương nhiên nghĩ là anh ta phái ngươi tới mua chuộc tao rồi, các người cứ xuất chiêu không theo bài bản như thế, đúng là làm cho tao ứng phó không kịp." Hoàng Tử Hiên bày ra vẻ không biết phải làm sao.
Khóe miệng đối phương giật giật, ai không theo bài bản chứ, tình huống bình thường đương nhiên là đến cảnh cáo một phen rồi.
"Nếu đã không muốn mua chuộc tao, vậy thì mày trở về nói với anh ta, tao nhận được lời nhắc nhở rồi." Nếu không kiếm được tiền, Hoàng Tử Hiên cũng không muốn lãng phí nước bọt nữa, phất phất tay nói với đối phương.
Đối phương nghe thấy vậy thì quát lên: "Thằng nhãi ngông cuồng. Mày cho rằng bản thân mình đánh bại được sư đệ tao là có thể đánh bại được tao sao?"
Hoàng Tử Hiên hoang mang, do dự hỏi: " Rốt cuộc là đến cảnh cáo tao hay là đến báo thù cho sư đệ mày?"
"Vừa nãy là cảnh cáo, bây giờ là báo thù." Đối phương nói rồi phi nhanh tới, chớp mắt đã đứng trước mặt Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên bất đắc dĩ thở dài, một tay xách thuốc để ở phía sau lưng, một tay đưa ra so chiêu với đối phương.
Bịch bịch bịch...
Trong phút chốc, hai người đã tung so năm sáu chiêu, đối phương kinh ngạc. Nội kình của mình là Kim Cương Kỳ nhị phẩm đấy, thế mà vẫn không đánh lại được một cái tay của đối phương.
"Nội kình Kim Cương Kỳ nhị phẩm mà còn muốn tìm tao báo thù, đi về luyện mười tám năm nữa đi, đỡ làm Trưởng Quyền Môn tụi mày mất mặt." Hoàng Tử Hiên trầm giọng, cánh tay giống như rắn quấn lấy nắm đấm của đối phương, sau đó dùng sức đẩy mạnh một cái.
Rầm!
Một cỗ nội kình mạnh mẽ dội vào cánh tay đối phương, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, xương cánh tay đối phương gãy ngay lập tức. Cả người cũng bị đẩy ra xa ba mét, phịch một tiếng ngã xuống đất.
Đối phương ôm tay kêu lên thảm thiết, sợ hãi nhìn Hoàng Tử Hiên: "Nội kình của mày mạnh thật! Mày rốt cục là ai?"
"Ha ha, mày vẫn chưa đủ trình được biết." Hoàng Tử Hiên quay người rời đi, nói rất lạnh lùng: "Nể tình chúng mày là người tu võ, tao tha cho một lần, nếu còn có lần sau, thì tuyệt đối không phải chỉ gãy một cánh tay đơn giản như thế này đâu."
Đối phương sợ hãi đến mức run lên, anh ta không dám nghi ngờ Hoàng Tử Hiên. Chỉ qua quýt vài chiêu đã đủ để anh ta biết, anh ta và sư đệ, hai người không cùng đẳng cấp với Hoàng Tử Hiên.
Giới tu võ cá lớn nuốt cá bé. Cho dù Hoàng Tử Hiên giết bọn họ thì cũng chỉ có thể trách bản thân tài nghệ không bằng người, bất kể là Trưởng Môn Quyền hay là những người khác cũng không thể nói gì Hoàng Tử Hiên, đây là luật bất thành văn của giới tu võ.
Sau khi Hoàng Tử Hiên ra khỏi hẻm, nghĩ thầm trong lòng bản thân một lần giải quyết được tận hai mối đe dọa tính mạng thay Lê Mỹ Gia. Trong thời gian ngắn, Lê Long Phi cũng không thể tìm được người nào lợi hại hơn phái tới đây. Cố gắng một tuần sau thì cử hành cho xong buổi đấu giá cuối cùng đi.
"Ầy, năm nghìn tệ một tháng, đúng là lỗ to rồi. Cũng chỉ có mình là người tốt bụng mới đồng ý chịu lỗ thôi." Hoàng Tử Hiên vừa đi vừa than thở, càng ngày càng có cảm giác bản thân là chủ nhà trọ chân chính của Hoa Hạ.
...
Đèn đuốc sáng trưng lên, Lê Mỹ Gia mới lê tấm thân mệt nhọc ra về. Bình thường cô đều tăng ca đến rất muộn mới về nhà, nhưng hôm nay về sớm như vậy,thực ra là vì đau bụng không chịu được nữa, chỉ có thể chấm dứt công việc tăng ca, về nhà uống thuốc.
"Về rồi à, cơm nấu xong rồi. Cô đi rửa tay đi, tôi bưng đồ ăn ra." Hoàng Tử Hiên thấy Lê Mỹ Gia đi vào nhà thì nói vậy.
Động tác thay giày của Lê Mỹ Gia dừng lại một lát, cô không ngờ là Hoàng Tử Hiên đã nấu xong cơm tối rồi, hơn nữa còn chờ mình về ăn cơm. Khi cô mười mấy tuổi ra nước ngoài du học, một mình sống ở nước ngoài, mỗi lần về đến nhà, đừng nói là cơm tối, ngay cả một cái đèn cũng không có người bật lên cho cô.
Trong lòng dâng lên một cảm giác xúc động kỳ lạ, khiến cho cô cảm thấy trong căn biệt thự to lớn này mặc dù chỉ có hai người bọn họ nhưng cũng rất ấm áp. Người đàn ông mình mới quen biết được vỏn vẹn có một ngày lại đem lại cho cô sự cảm động vượt xa những người ở nhà họ Lê.
"Sao còn chưa đi rửa tay?" Hoàng Tử Hiên bưng thức ăn ra, giục Lê Mỹ Gia vẫn đang đứng sững sờ ở cửa.
"Đến đây." Trên khuôn mặt lạnh lùng của Lê Mỹ Gia hiện lên ý cười, thay giày rồi rửa tay xong mới ngồi xuống bàn ăn.
Hoàng Tử Hiên cầm đũa, nói: "Không biết cô thích ăn cái gì, nấu bừa vài món."
"Ừ, tôi không kén ăn." Lê Mỹ Gia lắc đầu, Hoàng Tử Hiên có thể nấu cháo trắng ngon như vậy, thì những món khác nhất định không cần phải bàn.
Sự thực chứng minh, Lê Mỹ Gia đoán không sai, bữa cơm tối bốn món mặn một món canh đều vô cùng ngon miệng. Người hiếm khi thấy hợp khẩu vị như Lê Mỹ Gia cũng thoải mái ăn một bát cơm cộng thêm một bát canh sườn khoai từ.
Lúc Lê Mỹ Gia đặt đũa xuống, Hoàng Tử Hiên vẫn đang ăn, miệng nói không rõ: "Thuốc của cô ở trong lò vi sóng, nhân lúc còn nóng thì uống đi."
Nhắc đến chuyện này, Lê Mỹ Gia cũng không nhịn được mà đỏ mặt. Trong lòng dậy sóng oán trách Chu Tử, loại thuốc này làm sao có thể để cho Hoàng Tử Hiên đi lấy khiến cho bản thân cô ngại cỡ nào.
Lê Mỹ Gia đỏ mặt bước vào phòng bếp, lấy chén thuốc ở trong lò vi sóng ra, vừa ngửi thấy mùi thuốc Đông y là lông mày của cô ngay lập tức nhíu lại. Thuốc này cô đã uống liên tục hai tháng rồi, không chỉ có đắng ngắt khó nuốt mà hiệu quả cũng không ăn thua. Nếu như không phải đau dữ dội thì cô chẳng muốn uống tẹo nào.
"Haiz..." Lê Mỹ Gia thở dài, bóp mũi lại, ngửa đầu uống một hơi hết sạch.
Sau khi nuốt ngụm cuối cùng xuống, cô như thường lệ phản xạ có điều kiện muốn đi súc miệng, nhưng tay vẫn chưa đụng tới vòi nước thì liền phát hiện có gì đó sai sai. Vị đắng trong miệng cũng không kinh khủng như trước, có chút khác so với thuốc cô uống tháng trước.
Lê Mỹ Gia rõ ràng nhớ là cô sắc thuốc theo đơn thuốc kê tháng trước, sao vị lại thay đổi nhỉ? Nghĩ đến đây, Đỗ Tư Hạm lập tức hỏi: "Hoàng Tử Hiên, có phải anh lấy sai thuốc rồi không? Vị thuốc hình như có gì đó không đúng lắm."
"Ừ, phương thuốc kia của cô căn bản là không trị nổi bệnh của cô, tôi đã đổi đi một chút rồi." Hoàng Tử Hiên đang và nốt miếng cơm cuối cùng, cũng không quay lại nhìn cô, nói.
"Anh đổi á?" Lê Mỹ Gia có chút kinh ngạc, hỏi: "Không phải là anh nói mình không phải bác sĩ Đông y sao?"
Hoàng Tử Hiên ừ một tiếng: "Nhưng mà khám chút bệnh vặt, kê đơn thuốc thì vẫn biết."
Lê Mỹ Gia ngạc nhiên, thời gian một ngày ngắn ngủi, Hoàng Tử Hiên liên tiếp phóng ra ba kỹ năng khác nhau của mình, công phu, máy tính, y thuật. Điều này khiến cho cô càng ngày càng không hiểu nổi anh, cũng ngày càng tò mò anh còn có thể làm được những gì.
"Đừng ngơ ra nữa, đến phòng khách nghỉ ngơi đi. Đợi tôi dọn xong bát đũa sẽ châm cứu cho cô." Hoàng Tử Hiên ăn uống no nê xong, bắt đầu dọn dẹp bát đũa.
"Còn phải châm cứu nữa?" Lê Mỹ Gia ngây ra, hỏi một câu.