Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 13: Giấc mộng vĩ đại 




Hoàng Tử Hiên không thèm liếc nhìn bọn họ cái nào, chỉ kéo Trương Tiểu Lệ bỏ đi, cũng không chào hỏi với cô gái trước đó một tiếng.
Trương Tiểu Lệ thất tha thất thểu bị Hoàng Tử Hiên lôi ra khỏi quán bar, vừa ra ngoài đã hô: "Từ từ, tôi không ổn rồi, tôi muốn nôn."
Hoàng Tử Hiên sợ đến mức nhảy bật về sau một cái, sợ Trương Tiểu Lệ nôn lên người mình.
Phịch phịch!
Anh buông lỏng tay ra, Trương Tiểu Lệ không có gì chống đỡ, thân thể mềm nhũn lập tức ngã xuống đất.
Trương Tiểu Lệ ngã không nhẹ, oa một tiếng đã bật khóc:
"Ngay cả anh cũng ức hiếp tôi, hức..."
"Ấy, cô đừng khóc." Hoàng Tử Hiên vội ngồi xổm xuống dỗ dành: "Tôi chỉ làm theo phản xạ có điều kiện thôi, thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi nhéo tai mình này."
"Tôi không đứng dậy nổi, các người đều ức hiếp tôi, hức..." Trương Tiểu Lệ khóc giống như bản thân chịu biết bao nhiêu oan ức.
Cô ngồi dưới đất kêu khóc như vậy, khách khứa ra ra vào vào đều bắt đầu chỉ trỏ Hoàng Tử Hiên, người không biết còn nghĩ là Hoàng Tử Hiên thật sự đang ức hiếp cô.
Hoàng Tử Hiên đau đầu thở dài, cũng không quan tâm Trương Tiểu Lệ có đồng ý hay không, trực tiếp bế cô từ dưới đất lên.
"Anh làm gì, anh buông ra." Trương Tiểu Lệ muốn phản kháng, nhưng lại không có sức lực gì.
"Cô trúng nhuyễn cân tán, căn bản không có sức lực." Hoàng Tử Hiên lập tức đi về hướng chiếc xe tồi tàn của mình, mở cửa xe ném cô vào.
Trương Tiểu Lệ lại bị ngã không nhẹ, kêu to lên: "Đồ lưu manh, anh nhẹ nhàng một chút sẽ chết hay sao?"
"Cô thấy có tên lưu manh nào sẽ thương hoa tiếc ngọc không, hơn nữa, cô cũng không phải là ngọc, nhiều lắm chỉ tính là mấy mẩu ngọc vụn thôi."
Hoàng Tử Hiên lên xe rồi cười ha ha.
Trương Tiểu Lệ tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Anh không mù đó chứ, tôi có chỗ nào không bằng những cô gái khác. Người ta có eo nhỏ như tôi không? Có chân dài như tôi không? Có ngực to như tôi không?"
Hoàng Tử Hiên ngắm cô một cái, nói thầm: "Quỷ mới biết là đồ thật hay giả, tôi cũng chưa sờ qua, không chừng đều là đồ silicon."
"Anh nói cái gì!" Trương Tiểu Lệ loáng thoáng nghe được tiếng anh nói thầm, lập tức giận dữ nhìn anh chằm chằm.
Hoàng Tử Hiên rụt cổ một cái, nhếch miệng cười: "Tôi hỏi nhà cô ở chỗ nào, nể mặt hôm nay cô giúp tôi, tôi đưa cô về."
"Tôi không về nhà, bị ba nhìn thấy không đánh chết mới lạ." Trương Tiểu Lệ sợ hãi từ chối.
"Nếu tôi là ba cô, tôi cũng đánh chết cô. Con gái con đứa buổi tối không đi ngủ, chạy đến quán bar mua say. Hôm nay cũng nhờ cô may mắn gặp được tôi, bằng không đầu trang báo của ngày mai có tin sốt dẻo là [Nữ cảnh sát XXX đi đêm say rượu, bị người hiếp xong giết chết.]"
Hoàng Tử Hiên liếc cô một cái rồi nói.
Trương Tiểu Lệ cắn môi, hung hăng trừng Hoàng Tử Hiên: "Cái gì may mắn gặp được anh, nếu không phải vì anh, tôi sẽ không đến quán bar uống rượu."
"Chuyện này liên quan gì đến tôi, tôi có ý tốt cứu cô cũng là lỗi của tôi à?" Hoàng Tử Hiên không vui, đây là loại người gì vậy, thật là lấy oán trả ơn điển hình.
"Trách anh chứ trách ai, nếu không phải hôm nay tôi giúp anh đưa huân chương cho cục trưởng, cũng sẽ không đắc tội Ngô Đống Lương. Không đắc tội ông ta, tôi cũng không bị điều đến khoa hành chính làm văn phòng." Trương Tiểu Lệ tủi thân mà nói.
Hoàng Tử Hiên nghe vậy thì biết, hóa ra tâm tình cô không tốt là vì chuyện này nên mới đến uống rượu, không khỏi gãi đầu một cái. Nếu thực sự là như vậy thì đúng là mình đã làm liên lụy đến cô.
"Ồ... Được rồi được rồi được rồi, trách tôi thì trách tôi đi. Nhưng cô là con gái làm hành chính không tốt sao? Sao lại nhất quyết làm cảnh sát hình sự, xông pha chiến đấu cũng nguy hiểm lắm." Hoàng Tử Hiên khuyên.
"Làm cảnh sát hình sự là giấc mộng từ nhỏ đến lớn của tôi, người không có mơ ước như anh làm sao mà hiểu được?" Trương Tiểu Lệ dùng giọng điệu như lười không thèm nói chuyện với anh.
"Ai không có ước mơ hả? Ước mơ của tôi còn khó thực hiện hơn giấc mộng của bất cứ người nào." Hoàng Tử Hiên không phục mà nói.
Trương Tiểu Lệ hứ một tiếng: "Anh thì có ước mơ gì?"
"Ước mơ của tôi chính là làm một cậu chủ nhỏ chơi bời lêu lổng, lúc nhỏ ăn bám ba mẹ, lớn lên ăn bám vợ. Hơn nữa chất lượng và số lượng vợ của tôi nhất định phải vượt qua ba tôi."
Hoàng Tử Hiên mang vẻ mặt nghiêm túc mà nói ra giấc mộng gian khổ này.
"..." Khóe miệng Trương Tiểu Lệ giật một cái, hỏi theo bản năng:
“Ba anh cưới rất nhiều vợ?”
"Không nhiều lắm, chỉ có ba người." Hoàng Tử Hiên thay ba mình nói lời khiêm tốn.
Khóe miệng Trương Tiểu Lệ lại giật giật, nghĩ thầm gia đình của Hoàng Tử Hiên làm nghề gì vậy, một chồng ba vợ, địa chủ hay sao mà cưới nhiều như vậy?
“Tôi nói này cảnh sát Diệp, cô không về nhà thì muốn đi đâu? Mặc kệ muốn đến chỗ nào cô cũng nói một tiếng đi chứ, cũng không thể bắt tôi qua đêm với cô trong xe được đúng không?”
Hoàng Tử Hiên thấy cô không nói lời nào thì đành thúc giục.
"Tôi, tôi không chỗ nào để đi. Tôi trúng nhuyễn cân tán, cũng không thể quay về ký túc xá của đồn cảnh sát được." Trương Tiểu Lệ lộ ra dáng vẻ đáng thương mà nói.
Hoàng Tử Hiên than thở: "Được rồi, tôi làm người tốt thì làm tới cùng, đưa cô đến khách sạn luôn. Về phần nhuyễn cân tán mà cô trúng, tôi cũng có thể giúp cô giải."
"Anh có thuốc giải?" Trương Tiểu Lệ vui vẻ hỏi.
"Không có." Hoàng Tử Hiên nổ máy, nói:
"Loại thuốc cấp thấp như vậy phải cần tới thuốc giải sao?"
"Vậy dùng cách gì?" Trương Tiểu Lệ thật sự tò mò.
"Lát nữa cô sẽ biết." Hoàng Tử Hiên nói xong thì khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Trương Tiểu Lệ hừ một tiếng, thầm mắng anh làm ra vẻ bí mật, sau đó sờ cái túi rồi biến sắc: "Nguy rồi, tôi để quên ví tiền ở quán bar rồi."
Hoàng Tử Hiên trừng cô một cái: "Sao cô không quên mình ở đó luôn đi."
"Là tại tình huống vừa rồi bất ngờ quá." Trương Tiểu Lệ bĩu môi mà nói: "Bên trong cũng không có bao nhiêu tiền, chỉ có tấm chi phiếu và thẻ căn cước mà thôi."
Két!
Hoàng Tử Hiên đạp gấp phanh lại: "Không có thẻ căn cước thì thuê khách sạn thế nào, cảnh sát Diệp, cô đùa tôi đấy à?"
Trương Tiểu Lệ ôm lấy cái trán bị đụng đau, nói: "Ai đùa anh, cũng không phải tôi cố ý."
Hoàng Tử Hiên buồn bực gãi đầu một cái: "Tối hôm nay tôi không nên ra khỏi nhà."
Nói xong anh lại nổ máy, quay đầu lái về hướng một nơi khác.
Anh biết con phố cách quán bar không xa chính là làng chơi, nơi đó có không ít khách sạn không chính quy, chỉ cần có tiền, không có thẻ căn cước cũng có thể vào ở. Nếu như không có Lê Mỹ Gia thì anh cũng không cần để ý mà đưa thẳng Trương Tiểu Lệ về nhà. Nhưng trong hợp đồng, Lê Mỹ Gia đã ra lệnh rõ ràng cấm anh mang phụ nữ lạ về nhà qua đêm, anh cũng không muốn xảy ra chuyện ngay vào ngày đầu tiên cho thuê nhà.
"Anh dẫn tôi tới đây làm gì?" Sau khi xuống xe, Trương Tiểu Lệ dựa vào Hoàng Tử Hiên mà hỏi. Cô là người sinh ra và lớn lên ở Long Thành, tất nhiên biết đây là nơi nào.
"Không đến nơi này, cô cho là không có thẻ căn cước có thể ở lại chỗ nào?" Hoàng Tử Hiên liếc cô một cái, sau đó kéo cô đi vào ngõ nhỏ.
Cả người Trương Tiểu Lệ không có chút sức lực, còn rất khó chịu. Lúc này Hoàng Tử Hiên không bỏ cô lại rồi rời đi đã là không tệ rồi, cô cũng không thể quá khó chịu. Nhưng nghĩ đến đây là làng chơi, nam nữ tới nơi này cũng là vì chuyện đó, cô không khỏi đỏ mặt.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Hoàng Tử Hiên đi vào mua một bình rượu thuốc. Sau đó tùy tiện tìm một nhà trọ rồi đến quầy lễ tân đặt một phòng. Phòng nằm ở lầu ba, không có thang máy, Trương Tiểu Lệ đi đường còn không nổi chứ đừng nói là leo lên lầu, Hoàng Tử Hiên trực tiếp ôm cô đi lên.
Đêm nay Trương Tiểu Lệ bị Hoàng Tử Hiên bế hai lần, mà còn là kiểu ôm công chúa trong truyền thuyết. Điều này khiến Trương Tiểu Lệ chưa bao giờ thân cận với đàn ông mặt đỏ như phát sốt, trái tim cũng đập rộn liên hồi, cứ như há miệng là tim có thể nhảy ra ngoài.
Hoàng Tử Hiên vào phòng xong thì thả Trương Tiểu Lệ xuống. Đây cũng là lần đầu tiên Hoàng Tử Hiên tới nơi như thế này, bên trong cũng không đơn sơ giống như tưởng tượng. Ngược lại bố trí còn rất thú vị, chỉ cái giường đôi hình tròn kia đã rất mập mờ, những thứ khác càng không cần phải nói. Hoàng Tử Hiên không cần nhìn cũng biết, trong ngăn kéo đầu giường nhất định có không ít đồ dùng trợ hứng.
Trương Tiểu Lệ vốn cảm thấy rất thẹn thùng, vừa nhìn thấy căn phòng như vậy thì mặt càng đỏ hơn. Lúc này cô mới phát giác lá gan của mình khá lớn, chỉ mới gặp Hoàng Tử Hiên có hai lần, vậy mà cô lại tin anh có thể giúp mình giải nhuyễn cân tán, còn cùng anh tới nơi như thế này.
"Cô đi tắm trước đi, nếu có bồn tắm thì ngâm nước nóng, nếu được thì tốt nhất dùng nước nóng một chút để tắm. Làm giãn nở lỗ chân lông ra trước, như vậy dùng rượu thuốc bôi vào thì mới có tác dụng ngấm vào da."
Ngoài miệng Hoàng Tử Hiên nói như vậy với Trương Tiểu Lệ nhưng trong lòng lại rất buồn bực, nếu không gặp phải Trương Tiểu Lệ thì lúc này anh đã sớm mây mưa lăn lộn với cô gái khác.
Trương Tiểu Lệ “ờm” một tiếng, sau đó mềm nhũn đi về hướng phòng tắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.