Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 167: Một đêm không ngủ




Lê Mỹ Gia vẫn luôn coi dì Liên là mẹ nuôi của mình, từ trước đến nay cô chưa từng giấu diếm gì bà. Hơn nữa việc này cứ bị ứ đọng ở trong lòng thực sự rất khó chịu, cô lại không thể kể cho Lương Thiến nghe. Lúc này dì Liên lại chủ động hỏi, thế nên cô liền kể hết mọi chuyện cho dì Liên nghe luôn.
Dì Liên vẫn lẳng lặng nghe, chờ đến khi Lê Mỹ Gia nói xong bà mới nở nụ cười khúc khích.
"Dì Liên, dì cười gì chứ?" Lê Mỹ Gia không hiểu vì sao bà ấy lại cười.
"Đứa nhỏ ngốc." Dì Liên bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Con nha, chỉ số thông minh cao như thế, sao mà chỉ số EQ lại thấp thế hả. Con chỉ biết nghĩ Hoàng Tử Hiên tức giận là lỗi của mình hết. Vậy con có từng nghĩ xem tại sao cậu ấy tức giận không?"
"Anh ấy tức giận vì con lợi dụng anh ấy." Lê Mỹ Gia không hề nghĩ ngợi mà trả lời, không phải là vì chuyện này nên mới tức giận sao?
"Đúng, tức giận là vì con lợi dụng cậu ấy. Vậy dì hỏi con, trên thương trường bạn bè con lợi dụng con thì con tức giận hay không?" Dì Liên hỏi ngược lại.
Lần này Lê Mỹ Gia không trả lời nhanh như trước, cô nghĩ một lát rồi mới nói: "Cũng không sao mà, trên thương trường vốn không có bạn bè thật sự, mọi người đều là gặp dịp thì chơi. Anh lợi dụng tôi, tôi lợi dụng anh, đây đều là chuyện rất bình thường."
Dì Liên lại gật đầu hỏi: "Vậy nếu như là Lương Thiến, nếu Lương Thiến nhân lúc con không biết chuyện gì mà lợi dụng con, vậy con có tức giận không?"
"Lương Thiến sẽ không làm như thế, cô ấy là bạn thân của con." Lần thứ hai Lê Mỹ Gia không chút nghĩ ngợi nói, cô rất tin tưởng Lương Thiến.
Dì Liên liếc nhìn cô một cái thật sâu xa: "Dì nghĩ là Tử Hiên cũng nghĩ vậy đấy."
Trong lòng Lê Mỹ Gia lộp bộp một chút, rồi ngây ngẩn cả người. Hoàng Tử Hiên cũng cho rằng mình sẽ không lợi dụng anh sao?
"Cô chủ, rõ ràng là Tử Hiên coi con khác với những người bạn bình thường khác. Có thể nói là thật ra cậu ấy đã thích con. Cậu ấy đối xử chân thành với con, còn con ngược lại lại lợi dụng cậu ấy. Nếu là dì, dì cũng sẽ cảm thấy lạnh lòng thất vọng, tức giận phẫn nộ." Dì Liên thấy cô đang tự hỏi mình thì lại tiếp tục nói.
Hoàng Tử Hiên thích mình!
Lòng Lê Mỹ Gia lại lộp bộp một chút, giống như một cái bình chứa đủ loại hương vị chua cay đắng mặn ngọt, không rõ là khi nghe dì Liên nói vậy cô thấy vui hay là không vui. Dường như rất vui vẻ, lại vừa cảm thấy không thể nào. Nếu Hoàng Tử Hiên thích cô, vậy tại sao lại đồng ý cho phép Trương Tiểu Lệ vào biệt thự ở? Hơn nữa chính anh cũng từng nói sợ cô sẽ thích anh, việc này cũng đủ để chứng mình là Hoàng Tử Hiên không hề thích cô.
"Dì Liên, dì hiểu lầm rồi, anh ấy không thích con. Anh ấy không chỉ không thích con mà còn sợ con thích anh ấy đấy." Nghĩ tới chuyện này, Lê Mỹ Gia lắc đầu nói.
Lần này đến phiên dì Liên ngẩn người, bà không tin hỏi: "Cậu ấy sợ con thích cậu ấy á? Làm sao con biết?"
"Chính miệng anh ấy nói với Lương Thiến, còn bị con nghe thấy." Lê Mỹ Gia cười khổ một tiếng. Nghĩ đến việc Lê Mỹ Gia cô thân là cô gái được ông trời dành nhiều ưu ái, đàn ông thích cô có thể vây quanh Long Thành thành ba vòng. Vậy mà Hoàng Tử Hiên hết lần này đến lần khác lại thích đi ngược hướng với đám đông, cứ như thể nếu như thích cô thì chính là chuyện kinh thiên động địa, vô cùng phiền toái vậy. Mỗi lần nhớ đến chuyện này trong lòng Lê Mỹ Gia đều cảm thấy bực bội.
Nếp nhăn trên trán dì Liên lại càng sâu hơn, bà cũng cảm thấy không thể tin được, trên đời này thế mà còn có người đàn ông sợ Lê Mỹ Gia thích họ, thật đúng là kỳ quái nha.
Ai, xem ra phải tìm cơ hội để nói chuyện với Hoàng Tử Hiên thật tốt rồi. Nhất định tư tưởng của đứa trẻ này có vấn đề, phải cần người khác dậy dỗ lại thì mới có thể đi lên con đường đúng đắn được.
Nhưng đây cũng là chuyện của sau này, bây giờ khuyên bảo Lê Mỹ Gia mới là chuyện quan trọng. Vì thế dì Liên liền sắp xếp lại từ ngữ rồi nói: "Dì thấy không thể nào là cậu ấy không thích con đâu, chỉ là vì sao cậu ấy nói vậy với Lương Thiến thì dì lại không biết được rồi. Nhưng mà cho dù cậu ấy không thích con đi nữa, vậy thì con không thể phủ nhận chuyện cậu ấy coi con là bạn mà đúng không? Nếu không thì vì cớ gì mà cậu ấu phải cứu con năm lần bảy lượt, còn mạo hiểm đắc tội Đỗ Thiên Minh và Lâm Tử An chứ."
Lê Mỹ Gia không thể phủ nhận được chuyện này, đúng là Hoàng Tử Hiên đã năm lần bảy lượt cứu cô. Mặc dù trên danh nghĩa thì quan hệ của hai người họ chỉ là cô chủ và tài xế, nhưng những chuyện Hoàng Tử Hiên làm cho cô, đã sớm vượt qua chức trách của một tài xế rồi.
Hoàng Tử Hiên coi cô là bạn, nhưng cô lại lợi dụng anh. Vừa nghĩ như thế, đột nhiên Lê Mỹ Gia cảm thấy mình đúng là khốn nạn, làm như thế thì có khác gì cắm một dao xuyên qua ngực anh chứ?
Lê Mỹ Gia nghĩ, nếu đổi lại là Hoàng Tử Hiên lợi dụng cô thì nhất định cô sẽ cho anh một cái tát rồi lại cho anh một phát đá khiến anh tuyệt hậu luôn, đồng thời cả đời này sẽ không qua lại với nhau nữa luôn đấy.
Không nghĩ đến thì sẽ không biết, bây giờ nghĩ như thế, nhất thời trong lòng Lê Mỹ Gia lại cảm thấy tràn đầy áy náy.
Dì Liên hiểu rõ cô nhất, biết rõ tính cách của cô, nhất định là cô có thể suy nghĩ thông suốt thế nên bà cũng không nhiều lời nữa mà yên lặng rời khỏi phòng làm việc.
Cách!
Nghe thấy một tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, Lê Mỹ Gia mới hoàn hồn lại. Phản ứng đầu tiên của cô là cầm điện thoại lên muốn gọi điện cho Hoàng Tử Hiên,
Rì rì... Rì rì...
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì điện thoại trong tay Lê Mỹ Gia đột nhiên rung lên. Khiến cô giật mình thiếu chút nữa ném điện thoại trong tay đi, chậm lại mới nhìn rõ là Trương Tiểu Lệ gọi điện tới.
Đã trễ thế này rồi tại sao Điệp Tiểu Lệ còn chưa ngủ? Hơn nữa còn gọi điện cho cô vào lúc này, chẳng lẽ là trong nhà có chuyện gì xảy ra sao?
Nghĩ tới đây, Lê Mỹ Gia nhanh chóng nghe điện thoại hỏi: "Tiểu Lệ, trong nhà đã xảy ra chuyện gì có phải không?"
Trương Tiểu Lệ bị hỏi thì sửng sốt, theo bản năng nhìn vào trong căn biệt thự trống rỗng, sau đó nói: "Không có nha, trong nhà vẫn ổn."
Vừa nghe thấy không có chuyện gì thì Lê Mỹ Gia thở phào nhẹ nhõm hỏi: "Trễ thế này cô gọi cho tôi là có chuyện gì sao?"
"A, không có chuyện gì. Là tôi không nhìn thấy cô về nhà, mà Hoàng Tử Hiên cũng không về nhà nên muốn hỏi cô xem có phải hai người ở cùng một chỗ phải không." Trương Tiểu Lệ đáp lại.
"Hoàng Tử Hiên không về nhà?" Lê Mỹ Gia sững sờ nói.
"Hai người không ở cùng nhau sao?" Trương Tiểu Lệ nghe Lê Mỹ Gia hỏi mình như vậy thì cũng sửng sốt theo.
Lê Mỹ Gia lắc đầu: "Không có, tôi ở nhà họ Lê. Anh ta không trở về sao?"
"Tôi cũng không biết, anh ta nói buổi tối đi giải độc khí lạnh cho người khác, có thể mọi chuyện không suôn sẻ nên sẽ không quay về. Để tôi hỏi anh ta xem." Trương Tiểu Lệ đáp lại.
Lê Mỹ Gia ừ một tiếng, cả hai người cùng cúp điện thoại.
Biết Hoàng Tử Hiên cũng chưa về nhà, trong lòng Lê Mỹ Gia chợt có cảm giác khó chịu mà trước nay cô chưa từng có. Đi giải độc khí lạnh cho người khác là mượn cớ, không muốn về nhà nhìn mặt mình mới là thật sao? Anh đã chán ghét mình sao?
Vừa nghĩ đến chuyện Hoàng Tử Hiên chán ghét mình, lòng Lê Mỹ Gia như bị dao cắt, tràn đến từng đợt từng đợt đau nhói.
Trong biệt thư, Trương Tiểu Lệ vừa ngắt máy thì lập tức gọi điện cho Hoàng Tử Hiên, điện thoại vang lên một hồi lâu nhưng không ai nghe máy. Cô lại gọi thềm vài lần nữa, nhưng mãi cũng không có ai nhận.
"Hoàng Tử Hiên chết tiệt!" Trương Tiểu Lệ tức giận tắt máy điện thoại, thở phì phò quay về phòng.
Tối hôm nay cô ở bệnh viện thú y trông chừng Tiểu Ngu Ngốc, mãi đến khi tình huống của nó ổn định rồi mới dám trở về. Ai biết khi trở về thì trong nhà lại đen như mực, cô mở đèn thì không thấy dấu hiệu Hoàng Tử Hiên và Lê Mỹ Gia đã quay về. Gõ cửa phòng cửa phòng hai người cũng không có trong đó, nghĩ đến hai người bọn họ đêm hôm khuya khoắt vẫn cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, Trương Tiểu Lệ liền không nhịn được mà gọi điện thoại cho Lê Mỹ Gia.
Mà sau khi xác nhận họ không ở cùng một chỗ, không hiểu sao trong lòng Diệp Cảnh Lạm lại có một chút vui vẻ. Nhưng mà sau khi gọi điện cho Hoàng Tử Hiên mà Hoàng Tử Hiên không có nghe thì Trương Tiểu Lệ liền mất hứng. Về phần tại sao lại mất hứng thì chính cô cũng không biết rõ lý do.
Một đêm này, cả ba người phụ nữ là Lê Mỹ Gia, Trương Tiểu Lệ và Hạ Mạt đều mất ngủ. Các cô không hẹn đều cùng vì một người đàn ông mà mất ngủ, mà người đàn ông này lại không hay biết gì, trước sau vẫn đang bị hôn mê không tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.