Hoàng Tử Hiên thấy anh ta có vẻ không quá hiểu, liền xua tay nói: "Quên đi, không thèm nói với anh nữa. Anh lớn tuổi như vậy mới luyện đến Bài Sơn Kỳ tam phẩm thì không thể nào hiểu được nỗi khổ của những thiếu niên thiên tài chúng tôi. Có đôi khi tôi cũng không muốn thăng cấp nhanh như vậy, nhưng mà lại không có cách nào khác nha. Chỉ cần hơi cố sức một chút là tu vi đã tăng lên rồi, cản cũng không cản nổi."
"..." Bàng Long thiếu chút nữa là phụt máu mồm, đây đúng là đang trần trụi rước lấy thù hận. Năm nay Bàng Long đã ba mươi bảy tuổi, khổ sở tu luyện võ công ba mươi hai năm mới có được tu vi ngày hôm nay, hơn nữa còn rất khó khăn để tiến lên một bước nữa. Nhưng Hoàng Tử Hiên lại hơn thế, tuổi còn trẻ, tùy tiện tu luyện một chút đã có thể tiến vào nội gia. Những người tu võ khổ luyện cả đời cũng không có được cơ duyên như thế này.
Những người vây xem khác mặc dù không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng lại cảm giác được nó rất lợi hại. Nhất là khi thấy Hoàng Tử Hiên có thể dùng một chiếc đũa đánh lui Bàng Long, quả thực là mạnh mẽ giống như một con khủng long vậy. Dù sao ở trong nhận thức của bọn họ, thì cao thủ võ lâm đã biến mất hết rồi, nhưng bọn họ lại không ngờ tời, chỉ đi ăn một bữa sáng thôi mà lại có thể gặp được cao thủ võ lâm trong truyền thuyết.
Đúng là khắp nơi trên cuộc đời này đều có niềm vui bất ngờ nha!
Những người khách vây xem ở đây đều cảm thán, nhìn về phía Hoàng Tử Hiên bằng ánh mắt sùng bái, nhất là những tên cùng là đàn ông ở đây, không có ai mà không cảm thấy ao ước đố kị cả. Một thân võ công thần bí, bên cạnh còn có một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, này không phải là tiêu chuẩn trong mấy quyển tiểu thuyết thiếu hiệp à.
"Tôi đã sớm nói là cậu không đánh lại anh ta, cậu lại không nghe tôi." Tôn Nhất Hoa tức giận. Hôm nay đầu tiên là bị Hoàng Tử Hiên gài bẫy, sau lại bị La Triết mắng một trận, bây giờ thì là vệ sĩ của mình bị Hoàng Tử Hiên dùng hai ba chiêu đánh bại. Anh ta cảm giác mặt mũi của mình đã bị vứt ra tận ngoài vũ trụ luôn rồi.
Bàng Long nghe vậy không chỉ không cảm thấy xấu hổ, ngược lại anh ta còn lạnh nhạt nhìn Tôn Nhất Hoa một cái: "So tài tỷ thí, thất bại là chuyện thường tình trong giới tu võ." Nói xong lại nặng nề hừ một tiếng: "Tôi học nghệ không tinh, sợ rằng không thể đảm nhiệm được vị trí vệ sĩ cho cậu Tôn đây. Cậu Tôn vẫn là nên mời người khác đến đi."
Lời này vừa dứt, Bàng Long đã dứt tay áo, xoay người sải bước rời đi.
Tôn Nhất Hoa sửng sốt một lát mới phản ứng lại được là mình vậy mà lại bị chính vệ sĩ của mình sa thải, lập tức nổi điên, một cước đá văng cái ghế trước người mình: "Mẹ nó, không phải chỉ có một chút võ công lông da thôi sao, kiêu cái gì mà kiêu.Tao đây có tiền, không tin là không mời được người lại hại hơn mày."
"Nhất Hoa, đừng nóng giận, chúng ta không cần so đo với loại người này." Trương Nhã nhanh chóng lên tiếng an ủi.
Lúc này Tôn Nhất Hoa đang cảm thấy rất phiền phức, cũng không để ý đến Trương Nhã, oán hận liếc mắt lườm Hoàng Tử Hiên rồi nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.
"Không phải nói là mời khách ăn sáng sao, sao anh lại không giữ lời như thế chứ." Hoàng Tử Hiên thấy anh ta bị tức giận đến mức bỏ đi, nhanh chóng hét lên.
Cả người Tôn Nhất Hoa lung lay, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.
"Ai da, tôi nói này cậu Tôn, cho dù anh không muốn mời khách, vậy cũng phiền anh trả tiền trà Phổ Nhĩ và bồi thường tiền sàn nhà trước đi đã chứ." Thấy Tôn Nhất Hoa không dừng bước, Hoàng Tử Hiên lại nhanh chóng hét lên. Trà này đắt như vậy, anh cũng không muốn trả tiền đâu nha.
Chân Tôn Nhất Hoa lại lảo đảo, vừa rồi suýt nữa thì ngã xuống cầu thang. Tôn Nhất Hoa tức giận đến phun máu, oán hận nói: "Anh yên tâm, chút tiền đấy Tôn Nhất Hoa tôi hoàn toàn không để vào mắt."
"Vậy thì tốt rồi, tôi cũng biết cậu Tôn đây cũng không phải đồ quỵt nợ người khác mà." Hoàng Tử Hiên vừa nói vừa cho người phục vụ đang sững sờ ở bên cạnh một ánh mắt: "Cô còn ngây người ra đấy làm gì, nhanh lên đi tính tiền cho cậu Tôn đi kìa."
Lúc này người phục vụ mới hoàn hồn, vội vã vâng dạ hai tiếng rồi đuổi theo Tôn Nhất Hoa. Cô tận mắt thấy vệ sĩ của Tôn Nhất Hoa làm hỏng sàn nhà, nếu vừa rồi anh ta bỏ đi thì cô biết tìm ai để bồi thường đây.
Tôn Nhất Hoa vừa đi, những người khách vây xem xung quanh cũng không còn kiêng kỵ gì mà nở nụ cười. Rốt cuộc thì giờ bọn họ cũng hiểu rõ, Hoàng Tử Hiên và Tôn Nhất Hoa vốn không phải là bạn bè, đây rõ ràng là kẻ thù nha.
Hoàng Tử Hiên khiến Tôn Nhất Hoa tức giận bỏ đi, lúc này tâm trạng đang rất tốt, đứng dậy đi đến đỡ La Triết dậy: "Anh thế nào rồi?"
"Không cần anh giả giờ làm người tốt." La Triết không đợi đứng vững đã mạnh mẽ đẩy Hoàng Tử Hiên ra, giọng điệu khó chịu nói.
Đương nhiên Hoàng Tử Hiên sẽ không bị anh ta đẩy ngã, chỉ là thuận đà lui về sau một bước.
"Anh cái tên này đúng là không biết tốt xấu." Lê Mỹ Gia thấy La Triết nói khó nghe như vậy thì không khỏi nhíu mày nói.
La Triết hừ lạnh một tiếng, oán hận nói: "Kẻ có tiền các người mà có lòng tốt à? Đều là sói đội lốt cừu, đừng tưởng rằng vừa rồi các người giúp tôi thì tôi sẽ cảm kích các người."
"Anh đã gặp qua bao nhiêu người giàu mà dám nói lời như thế này?" Lê Mỹ Gia lạnh lùng cười: "Thảo nào bạn gái anh lại vứt bỏ anh, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ không chọn anh làm bạn trai đâu."
Trong lòng La Triết vốn đã ôm hận, nghe vậy thì lại càng thềm hận Lê Mỹ Gia: "Cô nói cái gì, cô chả biết cái mẹ gì thì có tư cách gì nói lời này? Rõ ràng là phụ nữ các người yêu thích hư vinh, đứng núi này trông núi nọ, không chịu được khổ cực, không cam chịu sống cuộc sống khổ sở cùng đàn ông."
"Anh tìm bạn gái là vì muốn để cô ấy theo anh chịu khổ cực sao?" Lê Mỹ Gia thản nhiên nói: "Thần là một người đàn ông, ngay cả bạn gái của mình cũng không thể chăm sóc tốt được, còn muốn để cho người ta theo anh chịu khổ. Anh dựa vào cái gì chứ? Dựa vào vài câu dỗ ngon dỗ ngọt của anh sao? Vậy tôi hỏi anh, có phải hai người chỉ cần ôm nhau ở một chỗ thì sẽ không đói nữa? Có phải khi trời mùa đông giá rét, chỉ cần hai người ôm nhau thì sẽ không còn thấy lạnh nữa không? Có thể à?"
La Triết sửng sốt, tuy lời này của Lê Mỹ Gia không dễ nghe, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì rõ ràng là rất đúng. Trương Nhã đi theo anh ta nhiều năm như vậy, thứ đắt nhất mà anh ta mua cho cô cũng chỉ là một cái vòng cổ bằng bạc. Bình thường cô thích ăn bánh kém mình cũng không thể mua nổi, càng không phải nói đến quần áo, trang sức và đồ trang điểm đắt tiền.
Vừa nghĩ đến những điều này, trong lòng La Triết liền sinh ra một cảm giác áy náy, anh ta cảm giác mình thực sự có lỗi với Trương Nhã. Nhưng nghĩ lại vừa nghĩ đến Trương Nhã vứt bỏ mình, nhục mạ mình, La Triết liền không kiềm được sự căm phẫn trong lòng mình, anh ta hét lớn một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Hoàng Tử Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, anh vốn muốn khuyên anh ta khắp chân trời nơi nào không có cỏ thơm chứ, nhưng thấy anh ta bỏ đi thì cũng đành thôi. Bèo nước gặp nhau, chính anh đã cứu anh ta, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ anh ta rồi. Về chuyện tình cảm của anh ta, anh cũng thực sự không giúp nổi.
"Tâm tư đàn ông bây giờ đều mong manh như thủy tinh vậy sao?" Thấy La Triết xấu hổ, giận giữ bỏ chạy, Lê Mỹ Gia quay ra hỏi Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên khịt mũi, yếu ớt nói: "Bây giờ người ta đang khổ tâm như thế, em cũng đừng độc mồm độc miệng như vậy. Nhỡ đâu anh ta nghĩ quẩn tự sát thì sao đây?"
"Thân thể là bố mẹ ban cho, nếu anh ta vì tình mà tự sát, thì chết cũng không có ai đồng tình." Lê Mỹ Gia tiếp tục nói lời độc ác.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên lại nhếch lên, anh mơ hồ nhớ đến mỗi lần mẹ anh tức giận không để ý đến ba anh, ba anh đều rất không biết xấu hổ một khóc hai quấy ba thắt cổ, khiến cho mẹ anh không thể nào không để ý đến ba anh. Mặc dù cách này rất đểu nhưng chưa lần nào mà ba anh không thành công cả.
Nghĩ đến người ba không biết xấu hổ kia, Hoàng Tử Hiên lại cảm thấy mặt mình nóng lên, liền nhanh chóng chuyển đề tài hỏi: "Em còn có tâm trạng ăn uống gì nữa không? Nếu không ăn nữa thì chúng ta đi thôi, đi ăn món khác nhé."
"Sao em lại không có tâm trạng để ăn tiếp chứ? Tâm trạng tôi rất tốt nha." Lê Mỹ Gia cười xán lạn, chỉ chỉ bàn thức ăn trước mặt bọn họ, nói: "Gọi người phục vụ hâm nóng thức ăn lại, em cảm thấy tâm trạng tôi rất tốt, còn có thể ăn hết một con bò luôn đấy."
"..." Hoàng Tử Hiên bái phục, bây giờ anh mới phát hiện ra Lê Mỹ Gia còn là một cô gái bụng dạ đen tối đấy.
Lê Mỹ Gia nói muốn ăn tiếp, Hoàng Tử Hiên không thể làm gì khác ngoài việc gọi người phục vụ đến, để cô ấy mang trà và thức ăn bọn họ gọi trước đó đi hâm nóng lại. Chờ đến khi đủ nóng rồi, quả nhiên Lê Mỹ Gia ăn rất nhiều, thoạt nhìn tâm trạng còn rất tốt.
Sau khi uống trà, ăn uống no say, hai người tính tiền rồi rời đi. Lê Mỹ Gia đã ăn no, nói muốn đi dạo quanh quanh một chút. Chờ tiêu hóa rồi lại đến nơi khác, đương nhiên là Hoàng Tử Hiên đều nghe theo ý cô, hai người nhàn nhã đi bộ dọc theo bờ sông.
Lúc này đã hơn mười giờ sáng, đường đi cũng không đông người và xe cộ như giờ cao điểm, nhưng tóm lại là cũng không ít. Hơn nữa cảnh sắc đoạn đường quanh dòng sông được xây dựng rất hợp lòng người, nên có không ít các cặp đôi đến đây hẹn hò.
Hoàng Tử Hiên nhìn người ta, lại nhìn anh và Lê Mỹ Gia, khóe miệng liền giương lên một nụ cười. Trải qua sự va chạm thể xác lẫn tinh thần đêm qua, rõ ràng anh cảm giác được quan hệ giữa mình và Lê Mỹ Gia đã tiến thêm một bước lớn. Mặc dù Lê Mỹ Gia không nói rõ, nhưng các hành động đều cho thấy cô đang đồng ý anh tiếp tục ở bên cạnh cô, chăm sóc và bảo vệ cô.
Tùy rằng không biết khoảng thời gian này có thể duy trì được bao lâu, nhưng hiện tại Hoàng Tử Hiên đã đủ hài lòng rồi. Cho dù là không thể cùng Lê Mỹ Gia đi đến đầu bạc răng long, thì tốt xấu gì cũng có một đoạn hồi ức 'ngày xửa ngày xưa'.