Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 2: Nguyên tắc của chủ thuê




"Tiền không phải vấn đề." Lê Mỹ Gia không thèm để ý mà lắc đầu.
"Người đẹp thật là hào phóng." Hoàng Tử Hiên dựng ngón cái lên, nói: "Nếu người đẹp hào phóng như vậy, vậy tôi cũng không phải người hẹp hòi. Chốt một giá thôi, một vạn rưỡi một tháng, tôi bao hết tiền nước tiền điện tiền ga."
"Một vạn rưỡi?" Lê Mỹ Gia lại nhướng mày lên.
Hoàng Tử Hiên bị Lê Mỹ Gia nhìn đến chột dạ, anh suy yếu mà nói: "Một vạn rưỡi mà tôi còn bao đủ các loại phí, đây đã là cái giá nhảy lầu rồi, không phải cô còn muốn chặt giá với tôi đó chứ?"
Lê Mỹ Gia lắc đầu.
Hoàng Tử Hiên thở phào nhẹ nhõm, lại yếu ớt mà hỏi: "Vậy cô chấp nhận mức giá này đúng không?"
Lê Mỹ Gia “ừ” một tiếng.
"Thật tốt quá, cô đặt trước một phần ba số tiền thuê, cô chuyển khoản hay là giao tiền mặt?" Hoàng Tử Hiên mừng rỡ lấy chi phiếu của mình ra rồi hỏi.
Lê Mỹ Gia lạnh nhạt nhìn lướt qua chi phiếu trong tay Hoàng Tử Hiên, đôi mắt xinh đẹp đảo một vòng rồi nói: "Tôi có thể chấp nhận giá tiền này, nhưng hiện tại tôi không có nhiều tiền như vậy."
Hả?
Trên đỉnh đầu Hoàng Tử Hiên bay qua một đám quạ đen, anh không hiểu mà hỏi: "Ý của cô là cô căn bản không có tiền trả tiền thuê phòng?"
"Không phải không trả nổi chút nào, nhưng tạm thời không trả được nhiều như vậy. Tôi có thể nợ trước một tháng không? Hoặc là tôi ghi giấy nợ cho anh." Lê Mỹ Gia dùng vẻ mặt thành thật mà nói.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật giật một cái, rầm một tiếng đã vỗ chi phiếu lên trên bàn, thở phì phò mà nói: "Tôi cho phép cô ăn quỵt xơi tái tôi, nhưng không cho phép cô ăn quỵt phòng ở! Đây là nguyên tắc của tôi."
Mặt Lê Mỹ Gia tối sầm lại, đôi mắt phượng lườm Hoàng Tử Hiên một cái: "Tôi sẽ không ở chùa nhà của anh, không bằng chúng ta làm một giao dịch đi."
"Cô đừng nghĩ đến chuyện dùng sắc đẹp hấp dẫn tôi!" Hoàng Tử Hiên che ngực lại, hiên ngang mà nói: "Tôi là người biết giữ lấy mình, hiện giờ trừ tiền ra thì không có bất kỳ thứ gì có thể đột phá điểm mấu chốt của tôi."
"A..." Lê Mỹ Gia cười lạnh, liếc xéo anh: "Anh cũng đang thất nghiệp đúng không? Tôi có thể cung cấp cho anh một phần công việc có phúc lợi không tồi."
Hoàng Tử Hiên lập tức có hứng thú: "Công việc gì?" . Tr𝓾yện‎ chính‎ ở‎ (‎ TrùmTr𝓾yện.vn‎ ‎ )
"Biết lái xe không?" Lê Mỹ Gia hỏi.
Hoàng Tử Hiên gật đầu: "Biết."
Lê Mỹ Gia lạnh lùng nhếch khóe miệng lên cười: "Vậy thì tốt rồi, như vậy đi, đúng lúc tôi còn thiếu một tài xế, dù sao cũng phải tìm, vậy anh làm đi."
"Tài xế!" Hoàng Tử Hiên há to miệng: "Cô không có tiền trả tiền nhà, còn muốn kêu chủ thuê làm tài xế cho cô! Người đẹp, hôm nay cô ra đường có uống thuốc chưa?"
"Tôi sẽ trả lương cho anh." Lê Mỹ Gia hoàn toàn không cảm thấy mình làm vậy có vấn đề gì.
"Tôi có thể tin tưởng một cô chủ mà cả tiền thuê nhà cũng không trả nổi như cô không?" Hoàng Tử Hiên suy yếu mà hỏi.
Lê Mỹ Gia nhíu mày sửa đúng lại: "Không phải tôi không trả nổi, nhưng tạm thời không lấy ra được nhiều như vậy. Nhiều nhất là một tháng, tài chính của tôi có thể được thu hồi, đến lúc đó sẽ không thiếu anh một đồng tiền thuê."
Vừa nghe đến từ “Thu hồi tài chính” này, Hoàng Tử Hiên nhếch miệng lộ ra hai hàng răng trắng: "Tôi nói này người đẹp, bây giờ lừa đảo đều có văn hóa giống như cô vậy sao?"
"Tiền lương một tháng hai ngàn rưỡi, bình thường không làm gì cả, chỉ khi nào tôi cần dùng xe thì có thể tìm tới anh là được." Lê Mỹ Gia không đáp lại lời của anh, trực tiếp ném ra phúc lợi tiền lương.
"Tôi nói này, tôi là một người có nguyên tắc..."
"Ba nghìn."
"Người đẹp, cô đừng nghĩ cô trông xinh đẹp thì tôi..."
"Bốn ngàn."
"Có câu châm ngôn là, không bị tiền tài cám dỗ, không khuất phục trước quyền thế..."
"Năm nghìn."
"Được rồi, có thể không nói chuyện tiền bạc nữa không, trừ tiền ra thì chúng ta không thể tán gẫu vấn đề khác sao? Cô chủ thân mến của tôi, xin hỏi mỗi ngày đi làm vào mấy giờ, giữa trưa có bao cơm hay không, một tháng được nghỉ mấy ngày, có được hưởng năm bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở không?" Hoàng Tử Hiên nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng loáng, hỏi.
Tiền có thể sai quỷ đưa ma, câu này tuyệt đối không phải giả. Khóe miệng Lê Mỹ Gia nhếch lên một nụ cười chiến thắng, sau đó lấy ra hai chồng tiền từ cái túi mang theo bên người: "Trong này là hai vạn, một tháng tiền thuê nhà và dự chi tiền lương một tháng của anh."
"Tôi thích nhất là cô chủ phóng khoáng như cô, xin hỏi cô chủ, tôi bắt đầu đi làm vào ngày nào vậy?" Hoàng Tử Hiên vừa nhận tiền vừa nói.
"Ngày mai, hôm nay tôi chuyển nhà." Xử lý xong chuyện phòng ốc, bụng của Lê Mỹ Gia cũng đã dễ chịu hơn, cô đứng lên nói: "Trước khi tôi vào ở, hy vọng chủ nhà toàn năng là anh có thể dọn dẹp sạch sẽ cái sân."
Sau khi Lê Mỹ Gia đi rồi, Hoàng Tử Hiên đau đầu mà nhìn cái sân cỏ dại mọc thành bụi này. Nhiều cỏ dại như vậy, anh dọn đến khi nào mới hết đây? Nhưng cũng không thể không dọn, khó khăn lắm mới có một người khách đến ở, làm thế nào anh cũng phải giữ được tờ phiếu cơm này.
Mặt trời từ từ ngã về tây, anh không nghỉ ngơi mà dọn dẹp cả ngày, cuối cùng cũng dọn biệt thự sạch sẽ trước khi trời hoàn toàn tối sầm xuống. Hoàng Tử Hiên mệt đến thở hổn hển, anh bước vào phòng tắm rửa một lần, sau đó nằm lên giường mà ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng, anh nghe thấy tiếng động cơ xe vang lên. Ngay sau đó còn có tiếng ồn ào xê dịch đồ vật, biết ngay là người đẹp khách trọ đang chuyển vào, anh cũng không để ý tới, cứ vùi đầu tiếp tục ngủ khò khò.
Sáu giờ rưỡi sáng sớm, Hoàng Tử Hiên thức dậy đúng giờ.
Như thường ngày, sau khi thức dậy thì anh đến sân trước đánh một bộ Thái Cực, sau khi giãn gân cốt xong, anh vào phòng bếp đi dạo một vòng, lấy ra những nguyên liệu đơn giản, nhanh chóng làm ra hai phần bữa sáng.
Đối với Hoàng Tử Hiên mà nói, nấu ăn là chuyển dễ như ăn cơm bữa. Bữa sáng của hai người cũng đơn giản, không đến hai mươi phút thì trên bàn đã bày ra điểm tâm đầy đủ sắc hương vị.
Đang lúc Hoàng Tử Hiên đứng trước bàn ăn do dự có nên đi gọi người đẹp khách trọ ra ăn điểm tâm không, Lê Mỹ Gia đã ăn mặc chỉnh tề đi xuống.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hoàng Tử Hiên không khỏi nhìn sang. Phong cách ăn mặc hôm nay của cô hoàn toàn khác với ngày hôm qua, quần áo hôm nay trông có vẻ trang trọng hơn, bộ đồ chuyên nghiệp bó sát người càng làm dáng người nổi bật của cô thêm phần điện nước đầy đủ.
"Lo quản lý tốt đôi mắt của anh, chỗ nào không nên nhìn thì đừng có nhìn." Lê Mỹ Gia thấy Hoàng Tử Hiên nhìn chằm chằm vào phần nào đó của mình, cô lạnh lùng cảnh cáo anh.
"Không nhìn thì không nhìn, dù sao cũng không thấy được gì." Hoàng Tử Hiên không sao cả mà chuyển tầm mắt đi, chỉ nói: "Ăn cơm đi, cô chủ."
Lê Mỹ Gia vừa nghe có điểm tâm thì tò mò đi tới. Khi nhìn thấy bữa sáng trông có vẻ cực kỳ mê người trên bàn cơm, cô hoài nghi hỏi: "Anh làm?"
"Trong nhà này còn có người thứ ba hay sao?" Hoàng Tử Hiên cười cười, tự mình ngồi xuống rồi bắt đầu ăn.
Lê Mỹ Gia nửa tin nửa ngờ mà ngồi xuống. Bữa sáng rất đơn giản, trứng chiên, bánh mì nướng, cháo hoa, cộng thêm vài lát thịt xông khói. Nhưng thông thường, cái gì càng đơn giản lại càng khó làm ngon được, chỉ nói về trứng chiên, rất rất ít người có thể chiên ra được thành phẩm màu sắc xinh đẹp như thế.
Còn có bát cháo hoa này, nó tỏa ra mùi gạo mê người, độ nở ra của mỗi một hạt gạo đều no đủ như nhau. Chỉ điểm này thôi đã cần đến khả năng canh lửa rất lợi hại, người bình thường không có tài nấu ăn quá cao cũng không thể làm ra được.
Ngoài ra còn có bánh mì nướng phết sốt cà chua, màu sắc trông thật trong suốt, tuyệt đối không phải dùng phẩm màu chế ra, nếu như không đoán sai, nhất định là hầm nước cà chua từ từ để lên màu.
Chỉ tùy ý liếc nhìn bữa sáng trước mặt một cái, cảm giác thèm ăn của Lê Mỹ Gia đã dâng trào. Bữa sáng này làm người luôn không có thói quen ăn sáng như cô cũng không nhịn được mà muốn nếm thử.
Chỉ một thìa cháo hoa vừa vào miệng mà đầu lưỡi của Lê Mỹ Gia đã bị chinh phục. Lúc ăn được một nửa bữa sáng, cô lại có thêm chút thiện cảm đối với người đàn ông xa lạ tên Hoàng Tử Hiên này. Lúc nhìn lại anh, trong mắt thiếu đi vài phần cảnh giác, thêm vào chút dịu dàng.
Cô cũng không phải người không có lòng hiếu kỳ, người có được một căn biệt thự như Hoàng Tử Hiên, sao còn phải dựa vào thu tiền nhà để sống qua ngày? Nhưng Lê Mỹ Gia cũng không hỏi. Người nào cũng có bí mật khó nói ra, anh cũng không hỏi cô thì cô cần gì hỏi anh chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.