Lúc này Tôn Nhất Hoa mới nhớ tới cam kết của hai bên trước đó, bảo anh ta đi xin lỗi Hoàng Tử Hiên á? Vậy chi bằng... tọng cho anh ta một cú cho rồi!
"Đội trưởng Lâm, có chơi có chịu, đây là lời ban nãy chính anh nói đó." Một đội viên khác ôm háo hức chờ drama bèn nhắc nhở.
Trịnh Dũng Hạo nhìn Tôn Nhất Hoa, tuy ông ta không nói gì, nhưng trong mắt lại lộ ra dấu hiệu không mong Tôn Nhất Hoa làm trái giao ước.
Trong lòng Tôn Nhất Hoa vô cùng không cam tâm, nhưng lời cũng là chính anh ta nói, hơn nữa Hoàng Tử Hiên lại có Trịnh Dũng Hạo làm chỗ dựa, không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt phật. Lời xin lỗi này, anh ta không nói không được.
"Xin lỗi nhiều." Tôn Nhất Hoa nói lí nhí, lòng đầy sự phẫn nộ.
"Anh nói sao? Tôi không nghe được." Hoàng Tử Hiên nghiêng lỗ tai hỏi.
Tôn Nhất Hoa hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ, từng chữ một: "Xin! Lỗi! Nhiều!"
"Không sao không sao, đại nhân tôi là người rộng lượng, sẽ không so đo với anh." Hoàng Tử Hiên trả lời với vẻ thoải mái.
Tôn Nhất Hoa thì giận đến mức suýt nữa phun ra một búng máu, nhỏ giọng bảo: "Hoàng Tử Hiên, cứ chờ đó mà xem, chúng ta còn chưa xong đâu. Cái nhục hôm này, ngày sau sẽ trả luôn một thể!" Anh ta nói xong thì quay đầu bảo Lê Long Phi: "Chúng ta đi thôi."
Lê Long Phi dìu Tôn Nhất Hoa đi, cũng không quên quay đầu lại ném cho Hoàng Tử Hiên một ánh mắt hung dữ.
Hoàng Tử Hiên cười lạnh lùng, Lê Long Phi kia cũng không phải ngu lắm, còn biết "mượn đao giết người" nữa. Chỉ là, cái đao mà tên này mượn hơi ngu ngốc một chút.
Sau khi Tôn Nhất Hoa đi rồi, Trịnh Dũng Hạo khẽ lắc đầu: "Vốn tôi cứ tưởng Nhất Hoa là một người trẻ biết kiềm chế cảm xúc, không ngờ cũng không ngoại lệ."
Nghe được giọng điệu thất vọng của Trịnh Dũng Hạo, Hoàng Tử Hiên cười bảo: "Phá mất một hình tượng hoàn mỹ trong lòng của chủ tịch Trịnh, vậy tôi phải xin lỗi ông rồi."
"Ha ha... cậu đó, cũng rộng lượng lắm! Nhất Hoa là cậu ấm duy nhất của hội trưởng thương hội Hoa Thương, coi như cũng có chút thế lực và thủ đoạn ở Long Thành này. Gây thù chuốc oán với cậu ta, cậu nên cẩn thận một chút." Trịnh Dũng Hạo cười nhắc nhở.
"Cảm ơn chủ tịch Trịnh đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý!" Hoàng Tử Hiên gật đầu bảo.
Hoàng Tử Hiên không hề kiêu căng sau chút thắng lợi đó, điều này thật sự đáng để khen ngợi - Trịnh Dũng Hạo bèn gật đầu tán thưởng: "Tôi cũng tạm biệt trước vậy, lần sau lại chơi bóng chung nữa nhé. Cậu nên dạy tôi kỹ thuật đánh bóng ban nãy, tôi học xong nó rồi, chắc chắn sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi."
"Ha ha, chắc chắn rồi!" Ngoài miệng thì Hoàng Tử Hiên đồng ý, nhưng trong lòng lại chột dạ. Ban nãy một quả kia là bản thân anh đã dùng nội lực, nhờ có nó khống chế mà quả bóng mới có thể cao thấp khó lường. Nếu không, chỉ đơn giản là dựa vào kỹ thuật, sao có thể đi ngược lại lực hút trái đất?
"Ban nãy anh dùng cách gì khống chế quả bóng vậy?" Trịnh Dũng Hạo đi xa rồi, Lê Mỹ Gia lập tức nói ra nghi ngờ trong lòng.
Hoàng Tử Hiên biết không gạt được sự thông minh của Lê Mỹ Gia, đành nói rõ ra: "Là nội lực, tôi đã truyền nội lực vào trong quả bóng."
"Nội lực?" Lê Mỹ Gia nghiêng đầu suy nghĩ một phen: "Đó là cái gì thế?"
"Có giải thích cô cũng không hiểu." Hoàng Tử Hiên xua tay trả lời: "Chúng ta cũng đi thôi."
"Mắc gì chưa giải thích anh đã kết luận là tôi không hiểu?" Lê Mỹ Gia kiên trì muốn Hoàng Tử Hiên phải giải thích cô biết cái gì là nội lực.
Hoàng Tử Hiên thở dài, không nói, chỉ hỏi: "Có xem phim kiếm hiệp trên tivi bao giờ chưa?"
"Gần đây có xem thần điêu hiệp lữ." Lê Mỹ Gia gật đầu.
"Vậy mà cô còn chưa biết cái gì là nội lực?" Hoàng Tử Hiên liếc cô một cái đầy trách cứ: "Nếu không có nội lực thâm hậu, Dương Quá đánh bại các đại cao thủ trên giang hồ với một cánh tay đó thế nào?"
Biểu cảm Lê Mỹ Gia đầy kinh ngạc, nói với vẻ không tưởng tượng nổi: "Nội lực mà anh nói là nội lực trong võ công ái? Đó không phải chỉ là hư cấu trong phim truyền hình thôi sao?"
"Ha ha, cũng có thứ trong phim truyền hình là thật đấy. Võ cổ truyền lẫn công phu vẫn tồn tại, chẳng qua những người luyện chúng quanh năm lánh đời thôi." Hoàng Tử Hiên mỉm cười bảo.
Lời nói của Hoàng Tử Hiên tạo cho Lê Mỹ Gia một thế giới quan mới. Dù sao từ nhỏ cô đã là một đứa bé tiếp nhận sự giáo dục từ khoa học mà lớn lên, đây vẫn là lần đầu cô nghe về mấy thứ võ công hay nội lực kiểu huyền diệu khó giải thích như vậy.
"Vậy anh lợi hại lắm à?" Lê Mỹ Gia tiêu hóa một lát bèn hỏi.
"Nói thật cho cô biết nhé, tôi chính là nhân vật mười bước giết một người, ngàn dặm không để lại dấu vết trong truyền thuyết, là cao thủ võ lâm phất áo ra đi, rời xa danh vọng đấy!" Hoàng Tử Hiên nghiêm trang "khai" ra thân phận của bản thân.
"..." Khóe môi Lê Mỹ Gia méo xệch, tự động chấm dứt đề tài này. Cô giật chiếc chìa khóa trong tay Hoàng Tử Hiên, tự ngồi vào trong ghế lái.
Hoàng Tử Hiên thở dài một phen: "Cô đừng vội không tin chứ, tôi là cao thủ võ lâm thật đấy!"
"Lên xe." Lê Mỹ Gia lười nghe anh bốc phét thêm nữa.
Hoàng Tử Hiên "à" một tiếng, lúc mở cửa xe ra mới phản ứng lại kịp, bèn nhìn Lê Mỹ Gia bảo: "Cô chủ à, cô ngồi sai vị trí rồi."
"Tôi muốn đi đến một nơi, anh không biết đường đâu." Lê Mỹ Gia trả lời.
"A, nhưng mà cô có lái được một cái xe nhỏ bị hỏng với hộp số tay không?" Hoàng Tử Hiên lo lắng hỏi, cái xe này của anh còn khó lái hơn mấy con Santana trong trường dạy lái xe đấy!
Lê Mỹ Gia trừng mắt với anh một cái.
"Thôi được rồi." Hoàng Tử Hiên không dám nói gì thêm nữa, lách người qua ngồi xuống ghế phó lái.
Lê Mỹ Gia giẫm chân ga, gạc cần, khởi động chiếc xe mà không tốn chút sức lực nào.
Hoàng Tử Hiên kinh ngạc mà nhìn cô một cái. Anh còn tưởng là cô sẽ làm tắt máy, không ngờ người ta mở vận hành nhẹ nhàng như mở chế độ tự động vậy, hoàn toàn chẳng có chút áp lực nào.
"Lúc còn ở Mỹ, căn nhà tôi thuê nằm ở xa trường lắm, nên tôi mua một con Ford secondhand. Con Ford đó còn khó khởi động hơn xe của anh, mà tôi đã lái nó suốt ba năm đấy!" Trong hai mắt Lê Mỹ Gia hiện ra sự kiêu ngạo.
Ford! Còn là secondhand nữa!
Hoàng Tử Hiên thầm ngạc nhiên. Dù Hoàng Hùng Vĩ có không quan tâm con cái, thì cũng không thể bạc đãi Lê Mỹ Gia vậy chứ? Không mua được cho con mình cái xe tốt, ít ra cũng phải mua được con xe không thấp hơn năm vạn? Sao ông lại để cô lưu lạc đến mức phải mua con ford second hand? Chưa hết, nhà ở cũng được vào nội thành chứ, sao lại thuê ở ngoại ô?
"Tôi hỏi cô chuyện này được không?" Hoàng Tử Hiên yếu ớt hỏi.
Lê Mỹ Gia đồng ý.
"Cô là con ruột ba cô thật đấy à?" Hoàng Tử Hiên lựa lời hỏi.
Lê Mỹ Gia quay sang liếc anh một cái, biểu cảm kiểu "vậy mà cũng hỏi được à?"
Hoàng Tử Hiên bật cười: "Nhưng tôi cảm thấy ba cô đối xử với cô và em trai khác biệt quá!"
"Anh nghĩ oan cho ông ấy rồi." Lê Mỹ Gia vừa nghe xong là biết vì sao Hoàng Tử Hiên lại hỏi như vậy, bèn giải thích: "Ba tôi chưa từng bạc đãi tôi trong chuyện tiền bạc, lúc tôi du học ở Mỹ, ông ấy cho tôi tiền sinh hoạt vô cùng hào phóng. Chỉ là tôi muốn tiết kiệm chi phí của bản thân, để đó đầu tư gây dựng sự nghiệp, nên mới sống hơi túng quẫn như vậy."
Hoàng Tử Hiên nghe xong thì bừng hiểu ra, chẳng trách Lê Mỹ Gia có thể thuê được các lập trình viên đi du học nước ngoài về, lại có thể lo liệu cho Tập đoàn Khoa học kỹ thuật Thịnh Thế đâu ra đấy. Tất cả đều có liên quan tới việc cô từng gây dựng sự nghiệp ở Mỹ.
Một người từ lúc còn đi học đã chuẩn bị giành lấy tập đoàn Thịnh Thế, một người kia lại là phú nhị đại sống phóng túng cả ngày. Kết quả cuối cùng, thật ra nó đã được quyết định từ lâu rồi.
Vì Hoàng Tử Hiên không nói thêm gì nữa, bên trong xe cũng yên tĩnh lại. Lúc này Lê Mỹ Gia mới chợt nhận ra bản thân đã nói hết bí mật của mình cho Hoàng Tử Hiên. Lúc ý thức được điều này, trong lòng cô không kìm được mà đánh trống một hồi.
Trừ Chu Tử ra, trước nay cô chưa từng kể chuyện của mình cho người nào biết nữa. Bây giờ cô quen Hoàng Tử Hiên cùng lắm mới hai ngày thôi, người này đã có thể khiến cô bỏ đi sự phòng bị. Chuyện này, đối với một Lê Mỹ Gia luôn không quá tin vào người khác mà nói, có thể xem là một kỳ tích.
Xe lại chạy thêm mấy tiếng nữa mới đến được nơi Lê Mỹ Gia cần đến. Sau khi xuống xe, Hoàng Tử Hiên mới biết, nơi bọn họ tới là một nghĩa trang. Họ đi xuyên qua một loạt những hàng bia mộ, cuối cùng dừng lại ở trước một phần mộ vô cùng khang trang.