Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 244: Họp hội đồng quản trị




Tập đoàn Thịnh Thế.
Hai giờ năm mươi phút chiều, tất cả người trong ban giám đốc ngoại trừ Lê Mỹ Gia ra, chín giám đốc còn lại đều đã ngồi sẵn trong phòng họp, chờ Lê Mỹ Gia tới để bắt đầu cuộc họp hội đồng quản trị này.
Xung quanh bàn là chín cái ghế, ghế của Lê Mỹ Gia được đặt ở vị trí chính giữa, tám chiếc còn lại được chia làm hai dãy hai bên bàn. Vị trí đầu tiên bên phải là của Nghiêm Thải Dung, sau đó lần lượt là ba người Hùng Anh Tài, cuối cùng là Lê Long Phi. Vốn dĩ với chức vụ hiện tại của anh ta ở tập đoàn này còn chưa có tư cách để ngồi họp chung với ban giám đốc. Chỉ là anh ta ỷ vào thân phận đặc biệt là con trai của chủ tịch nên mới được ngồi ở đây.
Ở bên trái Hoàng Hùng Vĩ, vị trí đầu tiên là để dành cho Lê Mỹ Gia, sau đó lần lượt là Uông Tuyền và ba vị giám đốc khác. Về phần những trợ lý mà các giám đốc này dẫn theo tới thì đều ngồi ở phía sau bọn họ, dáng vẻ như là sẵn sàng nghe lệnh bất cứ lúc nào.
Mục đích của buổi họp hội động quản trị ngày hôm nay, ai cũng biết. Đề án của Lê Mỹ Gia có được thông qua hay không, thì phải xem hôm nay trong số chín người ở đây có được bao nhiêu người ủng hộ. Chỉ cần số phiếu ủng hộ nhiều hơn phản đối, thì đề án sẽ được thông qua. Vì vậy đối với Lê Mỹ Gia mà nói, cuộc họp lần này rất quan trọng.
Chính là vì rất quan trọng, cho nên Lê Mỹ Gia đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi mới tới họp. Lúc trước cô đã gặp riêng vài người trong ban giám đốc rồi, nói chuyện lôi kéo bọn họ, cũng nhận được sự đồng ý của bọn họ, sẽ cho cô một phiếu tán đồng trong cuộc họp hội động quản trị.
Vì vậy, vào lúc hai giờ năm mươi lăm phút chiều, Lê Mỹ Gia vô cùng tự tin dẫn theo Lương Thiến và Hoàng Tử Hiên cùng nhau đi vào phòng họp. Bóng dáng xinh đẹp của cô vừa xuất hiện ở cửa phòng họp, Hùng Anh Tài đã bất mãn nói:
“Họp hội đồng quản trị, tất cả mọi người đều đã tới từ lâu. Thế mà tổng giám đốc đây lại khoan thai tới muộn, đúng là tự cao!” Hùng Anh Tài hừ một tiếng, cố tình gây chuyện nói, đồng thời còn liếc nhìn Hoàng Tử Hiên, ông ta hận người đã đánh con ông ta bị thương vô cùng.
Lê Mỹ Gia giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi thản nhiên nói: “Tôi nói là ba giờ, bây giờ còn chưa tới ba giờ.”
“Nói ba giờ thì ba giờ mới đến, cô cũng đúng giờ quá nhỉ.” Hùng Anh Tài bất mãn nói.
“Không còn cách nào khác, tôi bận mà.” Lê Mỹ Gia không thèm để ý mà ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, không để cho Hùng Anh Tài tiếp tục gây sự nữa, nói thẳng với Hoàng Hùng Vĩ: “Chủ tịch, có thể bắt đầu rồi.”
“Cô…”
Hoàng Hùng Vĩ khoát tay cắt đứt lời Hùng Anh Tài nói: “Được rồi, không nên cãi nhau lúc đang họp. Mọi người ai cũng bận rộn, mau bắt đầu đi.”
Hùng Anh Tài có thể không thèm nể mặt Lê Mỹ Gia, nhưng lại không thể không nể mặt Hoàng Hùng Vĩ. Nghe thấy vậy, ông ta chỉ đành ép lửa giận trong lòng mình xuống, thầm nghĩ, cho cô vênh váo một lúc đi, lát nữa tôi cho cô biết tay.
Hoàng Hùng Vĩ tuyên bố bắt đầu cuộc họp xong, Lương Thiến đi lên trên bục trong phòng hội nghị, mở máy tính ra, kết nối với máy chiếu, sau đó mở PPT đề án đã được chuẩn bị xong ra.
“Lần này, mục đích tổ chức buổi họp hội đồng quản trị chính là vì quyết định có thông qua đề án lúc trước tổng giám đốc đưa ra hay không. Về nội dung cặn kẽ của đề án, xin mời mọi người nhìn lên màn hình, tổng giám đốc sẽ tự mình trình bày.” Lương Thiến chuẩn bị xong bèn nói lời giới thiệu.
Lương Thiến nói xong thì Lê Mỹ Gia cũng đứng lên, đôi chân đi giày cao gót nhẹ nhàng đi tới trước màn hình máy chiếu, nhận điều khiển từ xa trong tay Lương Thiến, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Hoàng Tử Hiên ngồi ở phía dưới, rất nghiêm túc nghe Lê Mỹ Gia trình bày về đề án của mình. Tuy rằng anh không hiểu việc kinh doanh, nhưng khi còn nhỏ, dưới sự hun đúc của mẹ và anh hai, anh cũng hiểu được một chút, ít nhất cũng phân biệt được Lê Mỹ Gia lợi và hại.
Lê Mỹ Gia muốn phát triển mảng khoa học kĩ thuật, là một ngành không phải thế mạnh của tập đoàn Thịnh Thế. Cô nghĩ bây giờ là thời đại của khoa học kĩ thuật, tập đoàn Thịnh Thế đã tụt hậu rất nhiều, không thể tiếp tục như thế nữa. Vì thế, cô định đóng cửa một nhà máy sản xuất chiếm diện tích rất lớn của tập đoàn, thay thế bằng tòa nhà nghiên cứu khoa học kĩ thuật.
Nhà máy sản xuất này vẫn luôn do Nghiêm Thải Dung phụ trách. Hàng năm, lúc xưởng sản xuất này đạt được hiệu quả và lợi nhuận tốt nhất cũng chỉ ở mức hòa vốn, lúc không đạt được hiệu quả và lợi nhuận như tiêu chí đề ra thì luôn lỗ nặng. Khi Lê Mỹ Gia tổng hợp thông tin đã cân nhắc qua, mới quyết định đóng cửa cái nhà máy sản xuất này.
Chỉ là, tuy đóng cửa nhà máy này thì đúng là tập đoàn bớt một thứ vướng víu, nhưng khu nghiên cứu khoa học năm nào cũng cần một nguồn vốn lớn hơn hẳn nguồn vốn được rót vào cho nhà máy sản xuất kia. Hơn nữa, khoa học kĩ thuật chính là lĩnh vực mà tập đoàn Thịnh Thế yếu kém nhất, tương lai không biết sẽ như thế nào, nhưng chắc chắn là rất mạo hiểm, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà một vài người trong ban quản trị không muốn đồng ý.
Lê Mỹ Gia bắt đầu nói từ chỗ này, đầu tiên là trình bày cặn kẽ về kế hoạch lớn trong vòng năm năm tới mà cô đã vạch ra, cùng với một nhóm bao gồm những nhân tài về khoa học kĩ thuật mà cô đã tìm được. Thứ hai, cô lấy ra một đoạn mail đồng ý hợp tác giữa mình và Đoàn Văn Quang. Trong đoạn mail hợp tác, Đoàn Văn Quang tỏ ý mình đồng ý bỏ số vốn đầu tư đầu tiên là hai triệu, từ đó về sau mỗi lần đầu tư đều không dưới hai triệu, chiếm năm phần trăm cổ phần của công ty nghiên cứu khoa học kĩ thuật.
Đối với Đoàn Văn Quang tự dưng nhảy vào chiếm chỗ này, chỉ có vài giám đốc ngồi đây biết ông ta là ai. Nhưng mà dạo gần đây cái tên Đoàn Văn Quang cũng xuất hiện nhiều lần trong giới kinh doanh ở Long Thành, cho nên bọn họ cũng có nghe tên.
Lê Mỹ Gia cũng đã nghĩ tới chuyện này, cho nên cô đã dành ra thêm mấy phút để giới thiệu về khả năng của Đoàn Văn Quang. Những cái khác không nói, chỉ riêng thân phận ông chủ của một công ty than đá thôi cũng đủ để dán lên trán ông ta mấy chữ: “Tôi là tỷ phú”.
Nếu là một tỷ phú, còn là một tỷ phú xây dựng nên một công ty có tiếng tăm, thì việc ông ta bỏ ra một số tiền lớn như vậy cũng là bình thường, các giám đốc ngồi ở đây không cần phải nghi ngờ về điểm này, không chỉ không nghi ngờ mà còn vô cùng kinh ngạc vì Lê Mỹ Gia có thể âm thầm lặng lẽ thuyết phục được đối phương đầu tư cho mình. Xem ra cô rất coi trọng đề án lần này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.