Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 29: Đầu heo gọi đến




Hoàng Tử Hiên phiền muộn, cảm thấy số của bản thân mình thật khổ, sao hết lần này tới lần khác gặp phải một bà chủ keo kiệt soi mói thế này. Nếu không phải nhìn vào vẻ đẹp, mình đây còn lâu mới làm.
Trong phiền muộn anh ăn ba chén cơm, uống hai bát canh, tự mình lại nhận thầu toàn bộ cá và nửa bàn thức ăn rau cải, rốt cuộc Hoàng Tử Hiên cũng không còn cảm thấy phiền muộn nữa.
Sau khi ăn xong, Lê Mỹ Gia cầm chén đẩy một cái, vừa đặt đũa xuống, liền đứng dậy trở về phòng xử lý công việc. Để lại Hoàng Tử Hiên và cả bàn canh thừa cơm cặn, Hoàng Tử Hiên vội nói: “Tôi lại rửa chén nữa sao?”
“Ai ăn nhiều thì người đó rửa.” Lê Mỹ Gia cũng không quay đầu lại mà bước tiếp lên lầu.
“Tôi đi, sao cô không nói sớm, nói sớm thì tôi đã không ăn rồi.” Hoàng Tử Hiên nhảy dựng lên, xinh đẹp cũng không nên khi dễ người như vậy chứ.
Đáp lại anh là tiếng bước chân lộp cộp của Lê Mỹ Gia, nhìn bóng lưng của cô biến mất trong tầm mắt, Hoàng Tử Hiên đành phải chấp nhận số phận đi rửa chén.
Một bên rửa chén một bên lại bắt đầu phiền muộn, anh không hiểu, cũng đều là cho thuê, vì sao trải nghiệm của mình lại chênh lệch xa so với ba mình năm đó chứ. Nhớ đến bạn cùng phòng năm đó của ba mình, một bác gái chẳng những dịu dàng hiền lành, một người mẹ nhỏ giàu kinh nghiệm giỏi giang, một người mẹ quên mình vì người, còn có một người cô hoạt bát đáng yêu. Nhìn lại mình, vậy mà lại gặp Lê Mỹ Gia keo kiệt soi mói.
Hoàng Tử Hiên càng nghĩ càng không biết có chỗ nào không đúng, mãi đến khi bát đĩa được rửa sạch sẽ, anh mới nghĩ ra được nguyên nhân. Vốn dĩ cũng không phải dáng dấp của mình không đủ đẹp trai, nhân phẩm không tốt, nguyên nhân cơ bản và trực tiếp nhất chính là số người không đúng.
Ba anh có đến bốn người bạn cùng phòng xinh đẹp, nhưng bây giờ anh chỉ có một cô bạn cùng phòng. Muốn vượt kỷ lục của ba, đầu tiên phải nâng số người lên.
Đúng, vẫn phải tiếp tục quảng cáo cho thuê.
Hoàng Tử Hiên suy nghĩ một chút, mình vẫn tiếp tục treo quảng cáo cho thuê trên mạng, nhưng hai ngày nay cũng không có người nào tới cửa, xem ra phải nghĩ biện pháp khác.
Chỉ là không đợi Hoàng Tử Hiên nghĩ ra biện pháp, điện thoại đặt trên bàn làm việc trong phòng khách đã vang lên.
Hoàng Tử Hiên tạm gác lại việc này, đi qua nhận điện thoại.
“A lô, xin hỏi là Hoàng Tử Hiên đúng không?” Trong điện thoại di động truyền đến một giọng nói sợ sệt.
Hoàng Tử Hiên nghe xong giọng nói này đã biết ngay là của ai, trầm giọng trả lời: “Hoàng Tử Hiên cũng để cậu gọi.”
Người bên kia điện thoại không phải ai khác, chính là cái tên đầu heo bị Hoàng Tử Hiên dọa đến tiểu ra quần ở nghĩa trang ngày hôm nay, gã ta nghe giọng nói không vui của Hoàng Tử Hiên, vội vã sửa lời: “Cậu Hoàng.”
“Gọi tôi là cậu ba Hoàng.” Hoàng Tử Hiên sửa lại, “Cậu Hoàng” kia do đó là tôn xưng của người đời với ba của anh.
“Vâng vâng, cậu ba Hoàng. Anh ăn cơm chưa?” Tên đầu heo sửa lời lần nữa.
“Có việc gì cứ nói, đừng thấy sang bắt quàng làm họ, cho dù cậu mời tôi ăn cơm, năm vạn tệ cũng không được thiếu một đồng.” Hoàng Tử Hiên cất giọng mang điệu bộ không cho thương lượng.
Khóe miệng tên đầu heo giật một cái, vội giải thích: “Không phải, không phải. Ý tôi là tiền đã chuẩn bị xong rồi, vì để nhận lỗi với anh, tôi cố ý bao phòng ở Phỉ Tỷ rồi.”
“Phỉ Tỷ là nơi nào?” Hoàng Tử Hiên “à” một tiếng rồi hỏi.
“Là một hộp đêm, nằm trên đường Ninh Quốc. cậu ba Hoàng, anh xem?” Tên đầu heo nói.
Hoàng Tử Hiên gật đầu: “Vậy các người chờ tôi đi.”
“Được, được, cậu ba Hoàng, tôi đợi ở cửa để nghênh đón anh.” Tên đầu heo vui vẻ cúp điện thoại, tốc độ nhanh chóng, sợ rằng Hoàng Tử Hiên sẽ đổi ý.
Nhận lỗi?
Cúp điện thoại, Hoàng Tử Hiên cười gằn hai tiếng. Sau đó trở về phòng đổi một bộ quần áo có mùi khói dầu, cũng không chào hỏi Lê Mỹ Gia đã lái xe thẳng ra ngoài.
Lê Mỹ Gia đang ở trong phòng làm việc xử lý văn kiện của công ty, nghe thấy tiếng xe bèn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Thấy Hoàng Tử Hiên không chào không hỏi mà đi ra ngoài, trong lòng không hiểu sao có chút mất mát.
Đêm qua anh đi ra ngoài không có bảo với mình, hôm nay cũng như thế. Có lẽ trong lòng anh, quan hệ của bọn họ chỉ đơn thuần là chủ nhà và khách trọ, chủ và nhân viên. Không phải trong lúc đi làm, anh đi đâu cũng không cần thiết phải báo với mình.
Nghĩ đến đây, Lê Mỹ Gia cảm thấy những suy nghĩ của mình hôm nay đều là tự mình đa tình. Lắc đầu, Lê Mỹ Gia xua đi mất mát trong lòng, trên mặt lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng hà khắc đao chẻ súng bắn cũng không vào đầu được, đưa vào đầu vô vàn tài liệu.
Đây mới là chuyện Lê Mỹ Gia cô nên làm, phải nên suy nghĩ đến tương lai. Tương lai của cô không có tình yêu, càng không có Hoàng Tử Hiên. Anh đối với cô mà nói, chỉ là khách qua đường trong một quãng thời gian cuộc sống, không hơn không kém.
Ninh Quốc là một con đường nổi danh về đêm của Long Thành, thứ gọi là phố đêm chính là nơi chỉ làm ăn vào buổi tối, cũng chính là nơi thường được gọi là làng chơi, chỉ có điều đẳng cấp ở nơi này cao hơi một chút thôi.
Hoàng Tử Hiên đi dọc theo từng quán bar, hộp đêm, xuyên qua cửa KTV, cuối cùng dừng trước cửa hộp đêm Phi Tỷ mà tên đầu heo kia nhắc đến.
Anh vừa dừng xe bên đây, tên đầu heo chờ đợi đã lâu cũng tiến lên đón tiếp, gã ta mở cửa xe giúp Hoàng Tử Hiên: “Cậu ba Hoàng, mời xuống xe.”
Hoàng Tử Hiên bước đôi chân dài xuống xe, cất chìa khóa xe vào trong túi mình.
“Cậu ba Hoàng, mời vào bên trong, các anh em đều đang đợi để được nhận lỗi với anh đó.” Tên đầu heo cúi đầu khom lưng nói.
Hoàng Tử Hiên ừm một tiếng, theo tên đầu heo dẫn đường đi vào cửa chính của Phi Tỷ.
“Công chúa” tiếp khách có vóc dáng cao gầy đứng thành hai hàng ở hai bên đại sảnh, tướng mạo đẹp đẽ, thống nhất mặc sườn xám màu trắng xẻ tà cao. Những “công chúa” này vừa thấy có người đi vào, lập tức đồng loạt khom lưng chín mươi độ, lộ ra từng bóng bán cầu trắng toát: “Chào buổi tối, hoan nghênh hạ cố đến Phỉ Tỷ.”
Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười một tiếng, có lẽ tối hôm nay có thể dẫn một cô đi rồi.
“Cậu ba Hoàng, đi nhanh một chút đi. Trong phòng đã chuẩn bị người đẹp cho anh rồi.” Tên đầu heo hơi nóng vội, nói.
Hoàng Tử Hiên nghiêng nghiêng trừng mắt liếc gã ta một cái.
Trong lòng tên đầu heo lộp bộp một tiếng, chột dạ không dám đối diện với anh.
“Hừ, đừng tưởng rằng dùng sắc đẹp tôi sẽ nhả ra nhẹ hơn, năm vạn chính là năm vạn, làm sao cũng không bớt.” Trong lúc cậu ta chột dạ, Hoàng Tử Hiên đã danh chính ngôn thuận nói ra.
Tên đầu heo lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Cậu ba Hoàng yên tâm, năm vạn tệ cam đoan không thiếu một đồng.”
Lần này, Hoàng Tử Hiên mới thu hồi ánh mắt ác liệt, theo gã ta đi đến căn phòng bao trên lầu ba.
Sau khi lên lầu ba, tên đầu heo dẫn Hoàng Tử Hiên, đẩy cửa vào căn phòng chính giữa.
Hoàng Tử Hiên chân trước và bước chân vào, chân sau đã nhìn thấy trong phòng bao một đám đàn ông cao lớn.
Răng rắc!
Sau lưng vang lên một tiếng khóa trái.
“Ha ha, Hoàng Tử Hiên, mắc lừa rồi. Mày có ngốc hay không, thật sự cho rằng tao gọi mày đến để đền tiền sao?” Trong nháy mắt, tên đầu heo thay đổi sắc mặt, dương dương tự đắc, nói.
“Bây giờ tao biết rồi, không phải mày gọi tao đến để trả tiền, là muốn gọi tao đến đánh gãy tiếp một cánh tay của mày.” Trên mặt Hoàng Tử Hiên cũng không có lộ vẻ bối rối hay ngoài ý muốn nào.
Tên đầu heo ỷ người phe mình đông, khẽ nói: “Bây giờ biết cũng chậm rồi, chẳng những mày đạp gãy chân của bốn anh em tao, còn khiến cho bọn họ tao không thể khôi phục được. Thù này không báo, sau này mặt mũi của chúng tao để ở đâu đây.”
Nghe vậy, Hoàng Tử Hiên thương tiếc lắc đầu một cái: “Vốn dĩ, tao định lấy tiền xong sẽ chữa chân cho bọn chúng. Bây giờ xem ra, chúng mày là chó không đổi được đớp cứt, khiến chúng mày phế cũng là vì dân trừ hại.”
“Mẹ kiếp mày ít giả vờ thôi, ngay cả bác sĩ cũng hoàn toàn bó tay với bọn họ, ai tin mày có lòng tốt thế chứ. Hôm nay mày đừng mơ ra khỏi đây, đường chủ của bọn tao đã lên tiếng, muốn hai tay hai chân của mày.” Tên đầu heo hung ác nói.
Hoàng Tử Hiên cười mỉa, ánh mắt quét một vòng qua hai mươi thanh niên lực lưỡng trong phòng, sau đó đưa tay lên, gật một cái nói: “Mày, mày, mày, mày, còn mày nữa, năm người chúng mày lên đây. Mấy người còn lại nếu như chê mạng dài, thì đừng ra chịu chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.