Hoàng Tử Hiên cười hỏi: “Vậy em đã luyện xong hết động tác trên sách chưa?”
“Đã sớm luyện xong rồi, bây giờ em đang luyện tập lại.” Trong giọng nói của Lê Mỹ Gia có phần không vui, có lẽ là mỗi ngày đều luyện tới tới lui lui những động tác này, đã sớm chán ngán rồi.
“Nhìn bộ dạng kiêu ngạo này của em đi.” Hoàng Tử Hiên cưng chiều gõ lên sống mũi cô: “Thế thì tốt rồi, về sau mỗi sáng anh cùng luyện võ công với em. Em luyện một mình những động tác này không có ích gì, chỉ có lúc có người luyện cùng, em mới có thể biết tác dụng của chúng. Giống như khi anh ôm em, động tác phản xạ có điều kiện của em đều phải cần thực chiến mới có thể luyện thành thục được.”
“Được.” Lê Mỹ Gia rất có hứng thú đối với võ yoga mà Hoàng Tử Hiên nói.
Hoàng Tử Hiên ôm cô nằm xuống giường, không có ý tốt nói: “Anh cảm thấy bây giờ chúng ta có thể thử một lần.”
Mặt Lê Mỹ Gia ửng đỏ, không đẩy anh ra nữa. Phụ nữ lần đầu nếm thử trái cấm luôn khó có thể chống lại mê hoặc ở phương diện này.
...
Đêm đã khuya, dòng xe cộ tấp nập trên đường sá cũng tiêu tán ở trong bóng đêm, chỉ có đèn đường vẫn phát ra ánh sáng lờ mờ, bầu bạn với Trương Tiểu Lệ lẻ loi trực ban.
Đã cuối mùa thu nên đêm đến giá rét lạ thường. Trương Tiểu Lệ đi dạo ở con đường quốc lộ vắng vẻ, đi mệt rồi thì ngồi xuống ở trên chiếc ghế ven đường, ánh mắt trống rỗng nhìn bầu trời đêm.
Trương Tiểu Lệ đã từng nghĩ đến một vấn đề trong vô số lần trực ban đêm, cô thật sự muốn lãng phí thanh xuân tốt đẹp để làm một cảnh sát giao thông sao? Mặc dù cô chưa bao giờ cảm thấy làm cảnh sát giao thông là chuyện không tốt nhưng mộng tưởng của cô cũng không ở nơi này. Cô vẫn luôn nhớ mục đích của bản thân lúc học trường cảnh sát, vẫn luôn nhớ mình còn có một giấc mộng hiệp nữ phò tá chánh nghĩa.
Nhưng hiện thực đã đập nát giấc mộng của cô hết lần này đến lần khác, cô bị cuộc sống đập nát hết lần này đến lần khác. Bất kể cô có cố gắng như thế nào đi nữa đều không thể nào ở đội cảnh sát hình sự nữa. Cuối cùng thậm chí bị đày đến đội cảnh sát giao thông, nếu như không phải là mình vẫn cắn răng kiên trì, sợ đã sớm từ bỏ.
Vù...
Một trận gió đêm kéo tới, cuốn lá rụng trên mặt đất lên. Trương Tiểu Lệ nắm thật chặt áo khoác ngoài trên người, khẽ rùng mình một cái. Lúc này cô thật sự rất muốn thốt ra một câu chửi bậy không thục nữ: Con mẹ nó đêm nay lạnh quá!
“Tôi cảm thấy lúc này cô nhất định cần một chén cà phê nóng.” Ban đêm rét lạnh, một giọng nói theo gió thổi vào bên tai.
Trương Tiểu Lệ có phần bất ngờ khi vào giờ này rồi mà vẫn còn có người đi đường, cô quay đầu lại nhìn theo bản năng. Vừa mời nhìn đã bị mặt nạ trên mặt người này dọa, nếu như không phải trên mặt đất có cái bóng dài của người này thì Trương Tiểu Lệ đã cho là mình gặp ma rồi.
“Anh bị điên à? Nửa đêm không ngủ ra ngoài dọa người ta.” Trương Tiểu Lệ không vui nói.
Người đeo mặt nạ không nói tiếng nào, rất không khách sáo ngồi ở bên cạnh Trương Tiểu Lệ, chìa tay đưa cốc cà phê trong tay ra: “Tặng cho cô thứ này, đồng chí cảnh sát giao thông cực khổ.”
Trương Tiểu Lệ không nhận, chỉ là bị chiếc nhẫn trên ngón trỏ của người này hấp dẫn ánh nhìn. Hoa văn trên cái nhẫn này là một đóa hoa, hoa màu đen, điêu khắc trông rất sống động. Chỉ là Trương Tiểu Lệ không nhận ra đây là hoa gì, từ trước đến nay cô không nghiên cứu về hoa, chỉ có thể phân rõ hoa hồng và hoa bách hợp.
“Có phải cô đang nghĩ tôi là người xấu không?” Người đeo mặt nạ thấy cô không nhận bèn hỏi.
Trương Tiểu Lệ cảm thấy buồn cười, giơ tay lên nhận lấy cốc cà phê, còn thị uy mở ra uống một ngụm. Đợi cà phê ấm áp theo hầu chảy vào thực quản, lại làm ấm dạ dày, cô mới lên tiếng: “Anh từng thấy cảnh sát sợ người xấu chưa?
“Cũng đúng.” Người đeo mặt nạ gật đầu tán thành: “Sao kẻ xấu lại chủ động đưa cà phê cho cảnh sát chứ? Bởi vậy có thể thấy được, tôi là người tốt.”
“Người đeo mặt nạ là người tốt sao?” Trương Tiểu Lệ nghiêng đầu nhìn mặt nạ của người này: “Đầu lâu khô đáng sợ như vậy, có vẻ anh đang dự định làm vài việc của người xấu.”
“Cô cũng cảm thấy đáng sợ sao? Giống hệt ý nghĩ của tôi. Chỉ là lúc mua không có thứ khác, lần sau tôi sẽ mua một cái đẹp hơn tới gặp cô.” Người đeo mặt nạ gật đầu, tán thành đánh giá của Trương Tiểu Lệ đối với mặt nạ này.
“Lần sau?” Trương Tiểu Lệ đang cầm cà phê sưởi tay, nói: “Làm sao anh biết lần sau còn có thể gặp được tôi?”
“Bởi vì tôi biết coi bói.” Người đeo mặt nạ nói.
Trương Tiểu Lệ cười khúc khích: “Coi bói sao? Vậy anh không nên đeo mặt nạ mà nên đeo một cái kính đen, giả vờ mình là một người mù.”
“Cô không tin?” Người đeo mặt nạ hỏi ngược lại.
Trương Tiểu Lệ lắc đầu: “Không tin, anh chẳng giống người mù coi bói bảy sạp bên ngoài công viên chút nào cả. Anh mặc cái áo gió màu đen này, thoạt nhìn giống như cha xứ hơn. Tôi thấy anh nên vẽ chữ thập trước ngực, sau đó nói một tiếng A-men.”
“Ha ha ha...” Cuối cùng người đeo mặt nạ bị Trương Tiểu Lệ chọc cười, âm thanh sang sảng quanh quẩn ở trong con đường yên tĩnh trống trải.
Trương Tiểu Lệ rùng mình một cái, khắp người nổi đầy da gà, thầm than một tiếng cười thật khó nghe.
“Cô rất hài hước, còn thú vị hơn tôi nghĩ.” Người đeo mặt nạ cười xong nói.
Trương Tiểu Lệ nhíu mày một cái: “Anh là ai, tìm tôi có mục đích gì? Đừng hòng nói dối tôi, nửa đêm nửa hôm chạy đến đưa cà phê cho tôi, nếu như không có chuyện gì thì anh đúng bị thần kinh.”
“Cô thật thông minh, vì sao đều nghĩ cô ngốc chứ?” Người đeo mặt nạ lắc đầu, tỏ vẻ rất khó hiểu.
Trương Tiểu Lệ đắc ý hất cằm: “Đại trí giả ngu có hiểu không? Biết tôi thông minh rồi thì thành thật trả lời câu hỏi của tôi đi.”
Người đeo mặt nạ lại nở nụ cười: “Thật ra chỉ là muốn tới đưa cốc cà phê cho cô, nhưng cô cứ khăng khăng đòi tôi nói một cái lý do, vậy quả thật tôi có chuyện có thể nói cho cô biết.”
Trương Tiểu Lệ cho người này một ánh mắt có việc gì thì nói mau.
“Cô có biết thứ này không?” Người đeo mặt nạ xòe tay ra, trong lòng bàn tay là một thứ to cỡ đồng tiền xu, dưới ánh đèn đường lóe ra kim quang.
Trương Tiểu Lệ cầm lấy vật ấy từ lòng bàn tay người nọ, nâng lên xem dưới ánh đèn đường, là một cái thẻ làm từ chất liệu vàng, khá giống với huy hiệu trên ngực mà cảnh sát bọn họ đeo. Mặt trên còn có một chuỗi bốn chữ số, Trương Tiểu Lệ nhìn kỹ con số.
1212.
“Đây là cái gì?” Trương Tiểu Lệ hỏi.
“Thẻ thân phận, cô không cảm thấy nó rất giống huy hiệu của cảnh sát ư?” Người đeo mặt nạ nói.
“Thẻ thân phận gì?” Trương Tiểu Lệ gật đầu, giống thật, nhưng không phải là huy hiệu cảnh sát, cũng có sự khác biệt về mặt bản chất với huy chương trên ngực của cảnh sát.
Người đeo mặt nạ chỉ cà phê trong tay cô: “Cô không thích uống cà phê à? Hình như chỉ uống một ngụm.”
“Phải.” Trương Tiểu Lệ gật đầu, cô chán ghét cái vị đắng của cà phê.
“Vậy cô thích uống gì?”
“Sữa tươi, mùa hè thích uống sữa chua, mùa đông thích uống sữa bò nóng thêm đường.”
“Được, tôi nhớ kỹ rồi, lần sau sẽ mang cho cô sữa bò nóng thêm đường.” Người đeo mặt nạ gật đầu, tựa như thực sự ghi nhớ.
“Đừng nói sang chuyện khác, cái này là thẻ thân phận gì?” Trương Tiểu Lệ trầm giọng kéo đề tài lại.
Người đeo mặt nạ ừm một tiếng, phối hợp đáp: “Hành Giả, đây là thẻ thân phận của Hành Giả, số 1212.”
“Hành Giả?” Trương Tiểu Lệ trầm tư suy nghĩ một lúc, không biết nên hỏi: “Hành Giả là cái gì?”
“Là Phật tử cạo đầu đi tu.”
“Phật tử còn cần thẻ thân phận, còn có số hiệu?” Cuối cùng Trương Tiểu Lệ cũng đã hiểu người nọ đang nhàn rỗi nhàm chán nên lấy mình ra đùa giỡn. Cô để cốc xuống đứng lên, ném thẻ thân phận cho người đó: “Anh nên trở về nhà uống thuốc đi.”
Nói xong không hề dự định lãng phí thời giờ cùng người này nữa, nhấc chân liền đi.
“Hạ Mạt chính là Hành Giả!”
Một câu nói nhẹ bẫng của người đeo mặt nạ đã khiến Trương Tiểu Lệ ngừng bước chân lại.
“Anh nói cái gì?” Trương Tiểu Lệ xoay người nhìn người đó, hỏi với vẻ mặt cảnh giác: “Làm sao anh biết Hạ Mạt? Vả lại từ khi nào Hạ Mạt trở thành Phật tử rồi?”
Người đeo mặt nạ đặt thẻ thân phận ở trên ngón cái, tung lên giống như ném tiền xu, nói sâu xa: “Hành Giả không phải hành giả kia, loại Hành Giả có thẻ thân phận này đại biểu này không phải là Phật tử.”
“Đừng khoe khoang học vấn với tôi.” Trương Tiểu Lệ không nhịn được bảo: “Nói vào trọng điểm!”
“Trọng điểm rất nhiều, cô chắc chắn muốn đứng nghe à?” Người đeo mặt nạ có lòng tốt đề nghị.
Trương Tiểu Lệ do dự một chút, cuối cùng vẫn ngồi xuống, cũng tỏ ý bảo người đó nói nhanh lên.
Người đeo mặt nạ không hề vội vàng, chậm rãi kể lại câu chuyện Hành Giả với Trương Tiểu Lệ. Không biết có phải cố ý hay không mà người đó cứ muốn kể từ nguồn gốc của Hành Giả, kể một câu chuyện Phật tử dài dòng.
Trương Tiểu Lệ nhẫn nhịn mà nghe, rốt cục lúc sắp mất hết kiên nhẫn thì nghe được trọng điểm. Khi cô nghe xong hồ sơ Hành Giả, đôi mắt hạnh đã sắp rơi ra.
“Hạ Mạt là cảnh sát nằm vùng!” Trương Tiểu Lệ không thể tin được đây là sự thật, cô vô cùng hoài nghi nhìn chằm chằm vào mắt người này: “Anh không phải là do cô ta phái tới lừa tôi đấy chứ?”