Sắc mặt Chiêu Đệ ửng hồng, xấu hổ nói: “Ai muốn gả cho anh ta chứ?” Nói rồi vội vàng cầm chén thuốc lên, nói lảng sang chuyện khác: “Chị Hạ, chị mau uống thuốc đi, cô Trương nói chị không chịu uống thuốc, không uống thuốc thì sao mà được.”
Hạ Mạt gật đầu nhận lấy, vừa rồi cô ta sợ Trương Tiểu Lệ phát hiện ra mình kì lạ mới cố ý chọc giận khiến cô bỏ đi.
Chiêu Đệ thấy cô ta phối hợp uống thuốc bèn ngồi xổm xuống định nhặt bát vỡ trên đất lên. Ai ngờ vừa mới ngồi xổm xuống, Hạ Mạt đột nhiên đập chén thuốc đã uống xong xuống đất. Cô ta vẫn chưa phản ứng kịp, chợt nghe Hạ Mạt lớn tiếng khiển trách: “Một đám vô dụng, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, còn bảo tôi yên tâm dưỡng bệnh thế nào được.”
Chiêu Đệ lại càng hoảng sợ, khó hiểu ngẩng đầu lên. Thấy Hạ Mạt nháy mắt và chỉ ra ngoài cửa với cô ta, mới bừng tỉnh, lập tức phối hợp nói: “Xin lỗi chị Hạ, chị đừng nóng giận. Trở về em sẽ dạy dỗ bọn họ cẩn thận, nhất định sẽ khiến họ mau chóng làm xong mọi việc.”
“Cút!” Hạ Mạt nháy mắt ra hiệu với Chiêu Đệ.
Chiêu Đệ hiểu bèn gật đầu, cầm lấy túi trên giường rồi đi ra ngoài cửa.
Còn Trương Tiểu Lệ ngoài cửa cũng nhanh chóng chạy về vài mét trước khi Chiêu Đệ mở cửa, làm bộ mình mới từ dưới lầu đi lên.
Khi đi ngang qua cô, Chiêu Đệ cũng không nói gì, chỉ cúi đầu bước nhanh đi mất.
Trương Tiểu Lệ cố ý liếc mắt nhìn cô ta, phát hiện vành mắt cô ta đỏ bừng, như thể mới vừa khóc. Liên tưởng tới việc Hạ Mạt phát hỏa vừa rồi, đã đoán được nhất định là cô ta bị Hạ Mạt mắng phát khóc.
Sau khi Chiêu Đệ đi rồi, Trương Tiểu Lệ đứng ở bên lan can lầu hai nhìn phía dưới. Vừa rồi cô ở dưới lầu do dự thật lâu mới quyết định đi lên nghe trộm. Chỉ là không ngờ cô mới vừa lên đến, Chiêu Đệ đã bị Hạ Mạt mắng đi mất, khiến cô chẳng nghe được gì.
Trương Tiểu Lệ lại hoàn toàn có thể cầm thẻ thân phận mà cha xứ cho cô đi tìm Hạ Mạt, buộc cô thừa nhận mình chính là nằm vùng. Nhưng ngẫm lại tính cách Hạ Mạt quật cường như vậy, chắc sẽ không thừa nhận khi mà mình không có chứng cứ. Mạo muội giằng co với cô ta sẽ khiến cô ta cảnh giác, mình sẽ càng khó tìm ra chứng cứ.
Nghĩ đến đây, Trương Tiểu Lệ quyết định coi như không biết gì hết. Âm thầm nghĩ cách điều tra nhất cử nhất động của Hạ Mạt, xem xem có thể tìm được chút manh mối trước không, đến lúc đó chứng cứ xác thực thì cô ta có muốn không thừa nhận cũng không được.
...
Hoàng Tử Hiên gặp mặt bà Hồ vào buổi sáng, kể lại với bà ấy chuyện về Hồ Ngôn Thương đúng như sự thực. Bà Hồ khiếp sợ không thôi lại hết sức thất vọng, nếu không phải là Hoàng Tử Hiên và Lê Mỹ Gia ngăn cản thì bà ấy đã muốn đi tìm Hồ Ngôn Thương tính sổ ngay lập tức rồi.
Sau khi bà Hồ được trấn an, Hoàng Tử Hiên vội vàng nói với bà ấy kế hoạch của chính mình. Đi tìm Hồ Ngôn Thương như vậy thì chắc chắn ông ta sẽ liều chết không nhận. Sau khi đánh rắn động cỏ, chúng sẽ chuyển lũ chó này đi, vậy thì không cứu được nữa.
Sau khi nghe xong kế hoạch của Hoàng Tử Hiên, bà Hồ bèn nghe theo sắp xếp, kiên trì chờ thời cơ đến. Khoảng chừng ba giờ chiều, Kim Kỵ Dung gọi điện thoại cho Hoàng Tử Hiên, nói cho anh biết Hồ Ngôn Thương đã lên đường đi thôn tây.
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Tử Hiên gọi điện thoại cho Trương Tiểu Lệ, bảo cô lập tức đến thôn tây, họ sẽ tụ họp ở cổng thôn. Sau đó anh bèn lái xe chở bà Hồ và Lê Mỹ Gia cùng xuất phát đến thôn tây.
Lúc này Hồ Ngôn Thương không hề biết gì về tất cả những chuyện này, ông ta vẫn đang mong đợi tiệc thịt chó tối mai. Vừa nghĩ tới tối mai có thể ăn được đủ loại mỹ thực do đầu bếp nấu ra từ thịt chó, ông ta đã khó có thể kiềm chế khát vọng đối với thịt chó của dạ dày rồi. Thế nên lúc này ông ta không đợi được đến tan tầm đã hối hả vứt bỏ công việc, phóng nhanh tới để đỡ thèm.
Bởi vì trên đường Hồ Ngôn Thương đã gọi điện thoại cho người bên đó cho nên ông ta vừa tới đã ngửi thấy mùi thơm thịt chó được nấu chín. Lập tức không kịp chào hỏi ai đã ngồi xuống ăn trước.
“Ông chủ Hồ, ông nghiện thịt chó thật đấy. Còn nghiện hơn cả người hút ma túy.” Một bảo vệ phụ trách trông coi ban ngày nói.
Ban ngày, ở đây sẽ có bảo vệ mà Tôn Nhất Hoa mời đến trông, đến buổi tối thì chỉ cần một mình quái nhân là đủ rồi. Ban ngày trong lúc rãnh rỗi, họ không đánh bài thì là ăn lẩu thịt cầy, mấy ngày liên tiếp thì đều ngán đến tận cổ, ngửi thôi cũng không nuốt nổi, nào giống như Hồ Ngôn Thương, bữa nào cũng ăn mà chẳng hề ngán.
“Với tôi mà nói, thịt chó chính là ma túy, không ăn một bữa thì không chịu nổi.” Hồ Ngôn Thương ăn một miếng thịt lớn, nói.
Bảo vệ cười ha ha rồi nói: “Ông chủ Hồ, ăn nhiều thịt chó sẽ phát hỏa đấy, ông ăn vừa thôi.”
Hồ Ngôn Thương chẳng quan tâm có phát hỏa hay không, việc này cũng giống như kẻ nghiện thích hút ma túy, biết rõ hút ma túy cuối cùng sẽ hại chết bản thân, nhưng vẫn không khống chế được.
Mấy người bảo vệ thấy Hồ Ngôn Thương không thèm để ý thì cười không nói gì. Qua mấy giờ nữa là họ đổi ca rồi, chịu đựng qua ngày mai sẽ được giải phóng hoàn toàn, không cần tiếp tục ở chỗ này ngửi thấy cái mùi máu tanh khó ngửi này nữa.
Nghĩ đến nhiệm vụ lần này sắp kết thúc, mấy người đều không hẹn mà cùng nhìn về mặt trời phía tây, chỉ cần mặt trời xuống núi thì ngày hôm nay sẽ chấm dứt.
Ầm!
Vừa đúng lúc này, tiền viện phát ra một tiếng đạp cửa. Mấy người lập tức đứng lên, nâng cao cảnh giác.
Hồ Ngôn Thương cũng bị kinh ngạc giật mình, vội vàng nói: “Mau đi xem đi.”
Mấy người bảo vệ nhấc chân đi về hướng tiền viện, chỉ là bọn họ còn chưa ra khỏi cửa hậu viện, chỉ thấy một nam ba nữ đã vượt qua cửa viện, vội vàng đi thẳng vào.
“Kẻ nào dám xông vào đây?” Một tay bảo vệ đầu tiên lấy cây gậy bóng chày trong tay chỉ vào bốn người Hoàng Tử Hiên, nói.
Ọe...
Không đợi Hoàng Tử Hiên trả lời tên bảo vệ này, bà Hồ đã bị mùi máu tanh khắp viện làm cho nôn mửa. Đêm qua Trương Tiểu Lệ đã từng nôn, ngày hôm nay gặp lại, sức chống cự đã khá hơn nhiều, có điều vẫn có cảm giác buồn nôn. Lê Mỹ Gia xem như là người bình tĩnh nhất, nhưng vẻ mặt cũng rất khó chịu, dường như đang cố hết sức nhịn cảm giác buồn nôn xuống.
Lúc bấy Hồ Ngôn Thương đã sợ đến choáng váng, trong miệng còn đầy thịt chó chưa nhai, ông ta bất chấp hết, vội vàng nuốt xuống giống như muốn tiêu hủy chứng cứ vậy.
“V, vợ, bà, sao bà lại ở đây?” Hồ Ngôn Thương giống như một học sinh phạm sai lầm, từ từ đứng lên, không dám tới gần bà Hồ mà ngơ ngác tại chỗ.
Mấy người bảo vệ vừa nghe thấy lời này cũng trợn tròn cả mắt.
Bà Hồ không lý đến Hồ Ngôn Thương, nôn một hồi lâu cuối cùng mới nôn sạch đồ trong dạ dày. Trương Tiểu Lệ đồng cảm đỡ lấy bà ấy, còn đưa khăn tay cho bà ấy.
Bà Hồ nói tiếng cảm ơn, nhận lấy khăn tay lau miệng. Ngay sau đó bèn xông về phía Hồ Ngôn Thương, giơ tay tát ngay một cú: “Ông còn có mặt mũi hỏi tôi? Xem thử chuyện mà ông làm đi. Làm sao ông có thể tàn nhẫn như vậy, ông xem cả cái viện đầy máu này đi, ông không gặp ác mộng ư?”
Từ trước tới nay Hồ Ngôn Thương bị vợ quản chặt, đối mặt với sự quở trách của vợ thì chẳng dám thở mạnh.
Bọn bảo vệ có lòng giúp đỡ nhưng lại không dám tùy tiện nhúng tay. Một người bảo vệ thấy tình thế không đúng bèn mau chóng chạy đi mật báo.
“Nếu không phải là tôi tận mắt nhìn thấy thì có nói cái gì tôi cũng không thể tin được, người đàn ông cùng chung chăn gối với tôi nhiều năm như vậy lại là một kẻ nghiện ăn thịt chó đến phát điên. Ông làm cho tôi thất vọng quá, làm cho tôi cảm thấy quá đáng sợ. Bây giờ ông hệt như một con ma quỷ vậy!” Bà Hồ tức giận chỉ trích Hồ Ngôn Thương.
“Vợ, bà đừng nóng giận, bà nghe tôi giải thích. Tôi cũng không muốn, nhưng tôi không khống chế được mình. Cái này giống như hút thuốc vậy, tôi biết rõ là không đúng nhưng không nhịn được mà.” Hồ Ngôn Thương vội vàng giải thích.
“Ông đừng động vào tôi.” Bà Hồ đẩy Hồ Ngôn Thương ra, nói: “Mượn cớ, tất cả đều là mượn cớ. Ông quả thực đã đến mức mất trí rồi, may mà tối ngày hôm qua không sao, nếu không thì tôi chính là đồng lõa rồi.”
Hồ Ngôn Thương quýnh lên: “Cái gì mà đồng lõa? Tôi có giết người đâu, chỉ là chó mà thôi. Tôi thấy bà mới là người nuôi chó đến đổ bệnh rồi, bà thật sự coi chó như con người ư? Chó chính là chó, chúng nó sinh ra chính là để nhân loại chúng ta giết. Chúng ta ăn chúng có gì không đúng, sao tôi lại thánh kẻ điên rồi mất trí rồi?”
“Ông, ông...” Bà Hồ tức giận khóc lóc: “Đều là báo ứng, nhiều năm như vậy chúng ta vẫn không có con đều là do ông tạo nghiệt. Bây giờ ông còn không biết hối cải, có phải ông muốn ăn đến chết mới cam tâm không?”
“Bà nói bậy bạ gì đó? Gì mà báo ứng với không báo ứng?” Hồ Ngôn Thương nhíu mày, nhưng thấy vợ khóc thì không đành lòng, nhẹ giọng nói: “Được rồi, có chuyện gì thì chúng ta về nhà nói, đừng ầm ĩ trước mặt người ngoài được không?”
Bà Hồ dằn lòng đẩy Hồ Ngôn Thương ra, nói với giọng điệu cứng rắn: “Nếu như ngày hôm nay ông không thả lũ chó này đi, không hủy bỏ tiệc thịt chó tối mai thì ông đừng hòng vào nhà một bước nữa. Nếu như ông cố tình làm tiệc thịt chó, không chịu hối cải thì bây giờ chúng ta đi ly hôn ngay đi, tôi tuyệt đối sẽ không sống với tên ma quỷ như ông.”
“Bà điên rồi. Vì mấy con chó, đáng để bà làm vậy sao?” Hồ Ngôn Thương kinh hãi.