Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 35: Lời mời của Hạ Mạt




Tần Mạc nghe vậy thì quay đầu cười: “Đường chủ Hạ, cầu xin người khác thì phải có thái độ cầu xin, tôi không thích bị người ta uy hiếp. Bên cạnh đó, những kẻ trong tay cô kia, cũng không uy hiếp được tôi!”
“Anh…” Hạ Mạt nổi giận, rồi lại không phán bác. Cô ta đã tự mình thử thực lực của Tần Mạc, cũng không dò ra nông sâu. Chỉ biết anh lợi hại hơn mình rất nhiều, theo như lời anh nói, toàn bộ đám đàn em của mình cũng không thể gây cho anh một chút thương tổn nào.
“Phải làm sao thì anh mới bằng lòng cùng tôi đến bệnh viện?” Không cứng được, Hạ Mạt đành phải tỏ ra yếu thế hơn.
Tần Mạc nhếch mệnh để lộ hai chiếc răng khểnh, cúi người xuống cửa sổ ghế phó lái, thò đầu vào nói: “Không bằng cô hôn tôi một cái, xem thử nụ hôn người đẹp tặng cho là thế nào. Thật ra tôi có thể…”
Lời còn chưa dứt, môi Hạ Mạt đã chạm lên, trực tiếp ngăn lại lời Tần Mạc nói.
Hai mắt Tần Mạc mở trừng trừng, không phải chứ, cứ vậy mà hôn luôn hả, anh chỉ nói đùa thôi mà.
Hạ Mạt chỉ hôn Tần Mạc một chút, tựa như chuồn chuồn lướt nước mà thôi, ngay giây sau đã dứt ra, cũng thuận tay mở cửa xe cho Tần Mạc: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nói chuyện phải giữ lời!”
“Trời ạ, động tác của cô cũng nhanh quá rồi! Tôi vẫn chưa nói xong mà, tôi định nói là nếu cô hôn tôi một cái thì tôi có thể cân nhắc ngày mai bớt chút thời giờ để đi.” Sau khi miệng Tần Mạc được tự do thì vội vàng bổ sung.
Hạ Mạt trừng mắt giận dữ, hận không thể biến ánh mắt thành lưỡi dao mà phóng ra.
Tần Mạc rụt cổ, vội vàng lên xe: “Chỉ đùa chút thôi, sao không có chút hài hước nào vậy!”
Thái dương Hạ Mạt giật giật, bị chọc tức đến mức cả đầu choáng váng. Điếu thuốc còn dư cũng không hút nữa, bóp tắt xong thì lập tức khởi động xe chạy đến bệnh viện, đề phòng Tần Mạc lại đổi ý.
“Cô không cần lái xe nhanh thế đâu, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, chẳng lẽ tôi nhảy xe được hay sao!” Tần Mạc thấy tốc độ lái xe của Hạ Mạt lên đến một trăm hai mươi kilomet trên giờ, cảm thấy lo lắng sâu sắc cho sự an toàn của mình.
“Anh là quân tử ư?” Hạ Mạt trừng mắt liếc anh.
“Đương nhiên rồi, không thể nghi ngờ, muốn thử chút không?” Tần Mạc nháy mắt với cô ta.
Thái dương Hạ Mạt lại giật lần nữa, thuận tay mở nhạc lên, biểu thị rõ ràng là không muốn nói chuyện với Tần Mạc nữa.
“Không thử thì không thử.” Tần Mạc cũng kiêu ngạo quay đầu ra ngoài.
Không biết vì sao, nhìn thấy vẻ mặt trẻ con của anh, khóe miệng Hạ Mạt không kiềm được cong lên.
Chưa đến mười lăm phút, chiếc xe đã đỗ trước một bệnh viện tư. Sau khi xuống xe, Hạ Mạt dẫn Tần Mạc đến phòng bệnh nơi đàn em của cô ta đang ở.
Không thể không nói, Hạ Mạt đối xử với đám đàn em của cô ta rất được. Bốn người bị Tần Mạc đánh trọng thương đang ở trong một phòng bệnh sang trọng rất lớn, có y tá chuyên môn chăm sóc.
“Đường chủ!” Bốn người thấy Hạ Mạt đi vào, đều vội vàng định ngồi dậy.
“Đừng cử động, cứ nằm đi!” Hạ Mạt lắc đầu với bọn họ: “Tôi tìm được người giúp các cậu trị liệu chân đây.”
Đương nhiên bốn người cũng nhìn thấy Tần Mạc đi vào cùng, vừa trông thấy Tần Mạc, bọn họ liền thấy chỗ xương đùi bị gãy ngày càng đau, đặc biệt là khi họ thấy Tần Mạc cười với mình, càng cảm thấy khiếp đảm hoảng sợ.
“Đừng lo lắng, không phải đến để đánh mấy người!” Tần Mạc trưng vẻ mặt phúc hậu và vô hại đi đến người bệnh gần nhất.
Người này vội muốn chạy như phản xạ có điều kiện, lại bị Tần Mạc đè lấy cái chân bị thương.
“A…” Người này bị đau, hét to một tiếng.
Tần Mạc nhanh chóng nhấc lên: “Xấu hổ quá, ấn sai vị trí.”
“…” Hạ Mạt quan ngại, cô ta thật sự hoài nghi liệu Tần Mạc có biết nối xương hay không.
Chẳng qua, nỗi hoài nghi của cô nhanh chóng bị đánh tan, bởi vì Tần Mạc sử dụng thủ pháp thành thạo mở thạch cao trên đùi đàn em ra, đồng thời nắm lấy nơi xương gãy đẩy nhẹ một cái.
Răng rắc!
“A…”
Sau tiếng bó xương là tiếng tên đàn em kêu lên vì đau.
“Được rồi.” Tần Mạc nghe thấy tiếng bó xương xong bèn thu tay lại, nói.
Người này đau đến mức nhe răng nhếch miệng, chẳng qua chỉ chốc lát sau, cơn đau thấu tim này chơt biến mất. Dưới cái nhìn chăm chú của những người khác, gã cẩn thận cử động chân, thế nhưng kỳ diệu là không thấy đau đớn gì hết.
“Thật, thật sự được rồi!” Người này vui vẻ nhìn về phía Hạ Mạt: “Đường chủ, thật sự có thể động đậy!”
“Xuống giường đi một chút xem.” Hạ Mạt cổ vũ.
Người này gật đầu, cũng không dám ngay lập tức xuống giường luôn mà thật chậm rãi từ trên giường đứng dậy, đầu tiên là thử dịch vài bước, xác định không đau đớn mới dám đi nhanh hơn.
Nhìn chân của đàn em hành động tự nhiên như trước, Hạ Mạt thầm thở phào nhẹ nhõm.
Những người khác thấy chân gã cử động được, nhao nhao kích động nhìn về Tần Mạc.
Nếu Tần Mạc đã tới, đương nhiên sẽ không đổi ý, đi đến chỗ từng người một.
Không đến ba phút sau, xương đùi của ba người còn lại cũng được nối xong. Bốn người vui vẻ cảm ơn Tần Mạc: “Cảm ơn anh Hoàng! Lúc trước đắc tội anh nhiều, mong anh tha lỗi!”
Tần Mạc xua tay cười ha ha, cũng không nói gì thêm, lập tức quay người rời khỏi phòng bệnh.
Lúc Hoàng Mạt bó xương cho người thứ hai thì Hạ Mạt đã ra ngoài, hiện giờ đang tựa người vào cửa sổ cuối hành lang hút thuốc.
“Một người phụ nữ như cô lại nghiện thuốc lá không nhẹ.” Tần Mạc đi về phía cô ta.
“Nghiện thuốc là còn phân biệt nam nữ à?” Hạ Mạt hươ hươ hộp thuốc lá trong tay, ý muốn hỏi Tần Mạc có muốn hút một điếu không.
Tần Mạc lắc đầu, lúc trước ở Cục cảnh sát đã hút rồi, giờ cũng không muốn hút nữa.
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Hạ Mạt lấy điếu thuốc xuống, nói.
Tần Mạc thắc mắc hỏi: “Vấn đề gì?”
“Anh có phải người của giới tu võ không?” Hạ Mạt nói.
Tần Mạc gật đầu: “Có thể coi là vậy.”
“Môn phái nào?” Hạ Mạt lại hỏi.
“Cô đang tra hộ khẩu đấy à?” Tần Mạc cười ha ha.
Hạ Mạt nhún vai: “Đừng có đánh trống lảng! Có hứng thú gia nhập Cửu Long Thập Bát hội không?”
“Không mấy hứng thú.” Tần Mạc lắc đầu.
“Đừng từ chối vội như thế, cân nhắc thử xem.” Hạ Mạt rất muốn lôi kéo một cao thủ như Tần Mạc.
“Cân nhắc bao lâu cũng là đáp án này thôi.” Tần Mạc vẫy tay: “Đi đây!”
“13875601234, số điện thoại của tôi, nếu có gì cần giúp thì gọi điện thoại cho tôi.” Hạ Mạt nói ra số điện thoại của mình, cho dù không lôi kéo được anh thì làm bạn vẫn tốt hơn làm kẻ địch.
“Có nhu cầu sinh lý thì cũng có thể gọi chứ?” Tần Mạc nhếch môi cười đểu.
Hạ Mạt trừng mắt liếc anh: “Cút!”
Tần Mạc bĩu môi, nói thầm câu “sao còn hung dữ hơn cả Diệp Cảnh Lam” xong thì đi.

Mấy ngày tiếp theo của Tần Mạc vô cùng yên ả, không chấn động lòng người như ngày đầu tiên được Đỗ Diệc Hạm thuê, cũng không quanh co ngoắc ngoẻo như ngày thứ hai. Chỉ bởi vì giờ không có xe nên nghề nghiệp của Tần Mạc nghiễm nhiên biến từ tài xế thành vệ sĩ, mỗi ngày đón xe đi làm cùng Đỗ Diệc Hạm.
So với một Tần Mạc rảnh rỗi mà nói, Đỗ Diệc Hạm trông có vẻ bận rộn hơn. Cuộc đấu thầu của ngân hàng Hoa Hạ sắp đến gần, lập trình viên của toàn công ty đều đang lặp đi lặp lại không ngừng thí nghiệm ổn định trình tự. Khi không đủ lập trình viên thì ngay cả Tần Mạc cũng bị Lương Thiến kéo đi làm chân sai vặt, phụ làm vài trình tự đơn giản.
Hôm nay Tần Mạc đang bị mấy anh lập trình viên vây quanh để cố vấn cho mấy vấn đề chuyên nghiệp thì Lương Thiến lắc hông đi tới. Vừa thấy cô ta cười tủm tỉm nhìn mình, Tần Mạc liền biết chắc chắn là không có việc gì tốt mới tìm anh.
“Tần Mạc, giúp chị cái này với.” Quả nhiên, Lương Thiến không khách khí mở lời.
Tần Mạc liếc mắt nhìn cô ta: “Lần này lại muốn tôi làm gì? Nói trước nha, tôi không đi mua băng vệ sinh đâu!”
Lời này vừa thốt ra đã chọc cười các lập trình viên khác, mọi người đều nhớ đến việc hôm trước Tần Mạc bị Lương Thiến sai đi mua băng vệ sinh.
“Đi đi đi, cười cái gì mà cười, liên quan gì đến mấy người!” Lương Thiến cũng không giải thích việc lần trước là mua cho Đỗ Diệc Hạm, lập tức xua tay đuổi đám cấp dưới đi, sau đó lại ném cho Tần Mạc một tờ biên lai: “Đây là lễ phục của Diệc Hạm, phía trên có địa chỉ, cậu đi lấy về đây, buổi tiệc tối nay cô ấy sẽ mặc bộ này.”
Vừa nghe chỉ là lấy một bộ lễ phục, Tần Mạc thở phào một hơi, cầm biên lai lên nhìn, địa chỉ ở ngay gần đó không xa lắm, đi bộ cả đi cả về cũng không đến ba mươi phút. Bèn gật đầu nói: “Đã biết, tôi đi lấy luôn đây. Haiz, tiền lương một tháng chỉ có từng này mà tôi vừa là tài xế vừa là vệ sĩ, bây giờ còn kiếm chức vú em luôn.”
“Vẫn còn thời gian ai oán à? Cậu xem đã mấy giờ rồi? Làm trễ nải việc lớn của Diệc Hạm, coi chừng bị trừ lương đấy!” Lương Thiến chỉ chỉ đồng hồ của mình, vừa cười vừa nhắc nhở.
Bốn giờ ba mươi phút!
Tần Mạc vội vàng đứng dậy chạy ra khỏi công ty. Cách giờ tan làm chỉ còn một tiếng nữa, dựa theo tính tình của Đỗ Diệc Hạm thì nếu mình không đem lễ phục về kịp trước giờ tan làm, cô ấy chắc chắn sẽ trừ lương mình.
Rời khỏi tòa cao ốc, Tần Mạc lập tức đi dọc vỉa hè dẫn đến quảng trường Ngân Thái, vừa đi khóe miệng vừa nhếch lên một nụ cười giễu cợt. Từ lúc anh rời khỏi công ty đến giờ, có một chiếc minibus vẫn luôn theo phía sau không xa không gần. Trực giác nhắc anh phải cảnh giác chiếc xe này, tuy anh không quan tâm đến loại nguy cơ này, nhưng vì không muốn làm lỡ thời gian nên anh dứt khoát chuyển sang đi đường nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.