Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 45: Một bát mỳ trứng




“Tần Mạc, Diệc Hạm thế nào rồi? Có phải em ấy về nhà họ Đỗ không?” Di động vừa kết nối, Lương Thiến đã lo lắng hỏi.
“Sao chị biết cô ấy về nhà họ Đỗ?” Tần Mạc lấy làm lạ hỏi ngược lại.
“Một người bạn của chị cũng đến tham gia tiệc rượu, cô ấy vừa gọi điện thoại cho chị kể lại việc đã xảy ra trong buổi tiệc, chị đoán Diệc Hạm sẽ về nhà họ Đỗ. Cảm xúc của em ấy bây giờ thế nào rồi?” Lương Thiến nói.
Tần Mạc vừa nghe cô ta biết từ đâu mới đáp lời: “Sau khi từ nhà họ Đỗ trở về cô ấy không nói lời nào, tôi cũng không biết cảm xúc ra sao.”
Lương Thiến nghe thấy vậy thì càng lo lắng: “Phàm chuyện gì liên quan đến mẹ của em ấy, Diệc Hạm càng dễ mất khống chế. Buổi tối cậu phải để ý em ấy một chút, chắc em ấy vẫn chưa ăn cơm nhỉ, cậu làm cho em ấy một bát mỳ cà chua trứng, trước kia em ấy rất thích ăn món này do mẹ làm.”
“Ừm.” Tần Mạc gật gật đầu, chợt dừng lại hỏi: “Chuyện của mẹ cô ấy, chị biết được bao nhiêu?”
“Ây, cuối cùng cũng không nhịn được tò mò mà hỏi rồi, chị còn tưởng cậu sẽ không hỏi chứ.” Lương Thiến ở đầu kia bỗng cười một tiếng.
Tần Mạc lắc đầu: “Không phải tò mò, chẳng qua mỗi lần chị lại nói một câu mông lung mơ hồ, tôi dù có lòng cũng không biết nên giúp cô ấy thế nào.”
“Được rồi, thấy cậu có tâm như vậy, chị nói cho cậu nghe cũng được.” Lương Thiến bày ra giọng điệu vui mừng nói: “Kỳ thật cụ thể thì chị cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết năm đó mẹ Diệc Hạm nhảy lầu tự sát, chính là nhảy xuống từ tầng cao nhất của tập đoàn Thịnh Thế. Khi đó Thịnh Thế đang trong giai đoạn sắp được lên sàn, bởi vì việc này mà gặp trở ngại. Cảnh sát còn nhận được tố cáo nặc danh, nói là cái chết của mẹ Diệc Hạm có liên quan đến Đỗ Ngân Hà, bởi vậy mà Đỗ Ngân Hà bị cảnh sát điều tra, Thịnh Thế cũng bị cơ quan chức năng kiểm tra rất lâu.
Sau lại thì việc này cũng lắng xuống, Đỗ Ngân Hà lại muốn lên sàn lần nữa nhưng vì tài chính liên tiếp xảy ra vấn đề, rất cần có một nguồn vốn mới. Vì thế, Đỗ Ngân Hà mới cưới Nghiêm Thái Dung, có nhà mẹ đẻ của Nghiêm Thái Dung rót vốn, Thịnh Thế mới có thể lên sàn thành công.
Mấy năm nay Diệc Hạm vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Đỗ Ngân Hà cưới Nghiêm Thái Dung, nên quan hệ với Đỗ Ngân Hà ngày càng lạnh nhạt. Hai cha con bọn họ hoặc là không nói lời nào, vừa nói mấy câu đã cãi nhau. Đêm nay Diệc Hạm chạy tới hỏi chuyện về mẹ em ấy, nhất định đã làm cho Đỗ Ngân Hà tức chết.”
Nghe Lương Thiến kể mấy chuyện này xong, Tần Mạc nhanh chóng sửa sang lại một chút, nghĩ thầm khó trách Đỗ Diệc Hạm hoài nghi, đến anh nghe xong cũng cảm thấy sự tình không đơn giản. Lúc nào tự sát không được, lại cố tình ở ngay lúc mấu chốt sắp lên sàn. Điều này nói rõ là muốn dùng cái chết của mình để ngăn cản Thịnh Thế lên sàn, trả thù Đỗ Ngân Hà.
Thân là vợ lại không tiếc dùng cái chết để trả thù chồng mình, có thể thấy được ngày thường Đỗ Ngân Hà đối xử với vợ cũng không có gì tốt, bằng không giữa vợ chồng với nhau sao lại có thâm thù đại hận đến thế được! Về phần nguyên nhân mẹ Đỗ Diệc Hạm hận Đỗ Ngân Hà hẳn cũng là ẩn tình khiến bà ấy tự sát.
Lại liên tưởng đến những lời phó thác mà dì Liên ở nhà họ Đỗ đã nói với mình, Tần Mạc càng thêm chắn chắn việc này không hề đơn giản, không chỉ không đơn giản mà còn vô cùng nguy hiểm. Bằng không dì Liên cũng sẽ không cầu xin mình dù thế nào đi nữa cũng phải ngăn cản Đỗ Diệc Hạm.
Suy nghĩ về những chuyện này, trong lòng Tần Mạc thở dài nặng nề. Chuyện mà một người ngoài như anh có thể nghĩ đến, sợ là Đỗ Diệc Hạm đã nghĩ ra từ lâu. Sự tình liên quan đến nguyên nhân cái chết của mẹ ruột, bản thân mình sao có thể ngăn cản cô ấy.
“Cậu còn nghe máy không đó?” Lương Thiến đợi nửa ngày không thấy Tần Mạc nói chuyện, chần chừ hỏi.
“Vẫn đang nghe.” Tần Mạc hoàn hồn đáp: “Tôi biết rồi, tôi sẽ để ý đến cô ấy.”
Nghe thấy Tần Mạc nói chuyện, Lương Thiến mới yên tâm nói: “Vậy thì tốt rồi, chị cúp máy đây, cậu mau đi nấu cơm cho em ấy đi!”
Tần Mạc buồn bực nhếch môi, thật sự xem mình như bảo mẫu luôn!
Chẳng qua buồn bực thì buồn bực, anh cũng thật không thể để Đỗ Diệc Hạm bị đói. Cất di động xong liền vào biệt thự, đến lễ phục trên người vẫn chưa thay ra đã trực tiếp đến thẳng phòng bép nấu mỳ.
Lương thiến đặc biệt nói rõ phải làm mỳ cà chua trứng, Tần Mạc mở tủ lạnh ra xem, may mắn là vẫn còn trứng gà và cà chua, bằng không trời đã khuya thế này rồi, mình chỉ có thể ra ngoài mua cho cô ấy.
Lấy trứng và cà chua ra, Tần Mạc xắn tay áo lên, bắt đầu đánh trứng cắt cà chua. Không lâu sau, trong phòng bếp đã lan tỏa mùi hương nồng nàn, khiến ai ngửi được cũng thấy thèm ăn.
Tần Mạc tắt bếp, lấy một chiếc bát con, đổ vào hơn một nửa bát mỳ rồi mang lên cho Đỗ Diệc Hạm. Anh đứng trước phòng ngủ của cô ấy gõ nhẹ hai cái lên cửa, nửa ngày sau bên trong mới truyền đến giọng nói: “Có việc gì?”
“Không có gì, nấu cho cô bát mỳ thôi.” Tần Mạc nói.
“Không muốn ăn!” Đỗ Diệc Hạm hững hờ đáp.
Tần Mạc cũng không buộc cô ấy phải ăn, bèn đặt trước cửa, nói: “Để ở cửa, muốn ăn thì ra lấy.”
Nói xong, Tần Mạc đi xuống lầu, chính anh tối nay cũng chưa ăn gì, bèn trở lại phòng bếp cầm đũa, bưng nồi mà ăn.
Sau khi Đỗ Diệc Hạm trở về phòng thay lễ phục thì bắt đầu trồng cây chuối, mỗi lần tâm trạng không tốt hay muốn khóc thì cô ấy đều làm như vậy. Chỉ có trồng cây chuối mới khiến cô ấy bình tĩnh lại, nước mắt sẽ không chảy ra.
Đỗ Diệc Hạm vẫn luôn cho rằng nước mắt cô ấy đã chảy khô từ năm mười tuổi, nhưng mỗi một lần nhớ đến cái chết của mẹ, cô ấy vẫn cảm thấy khổ sở muốn khóc thật to. Chẳng qua cô ấy không cho phép bản thân khóc, đó là hành vi của kẻ yếu. Cô ấy muốn tiết kiệm sức lực khóc lóc để khiến chính mình càng thêm kiên cường, càng thêm mạnh mẽ. Cô ấy chỉ còn cách càng ngày càng mạnh mẽ thì mới có thể bước gần đến với chân tướng về cái chết của mẹ.
Từ lúc trở về đến nay, cô ấy vẫn luôn tự thuyết phục mình phải bình tĩnh lại, suy nghĩ cứ rối loạn một nùi, cho đến khi một mùi hương mê người thoảng qua chóp mũi, mới khiến cô ấy định thần.
“Là hương thơm của mỳ cà chua trứng!” Đỗ Diệc Hạm nhanh chóng nhận ra, cô ấy đã quá quen thuộc với hương vị của mỳ cà chua trứng, ngửi được mùi của món ăn yêu thích nhất, cô ấy vội vàng thả chân từ trên tường xuống, bước nhanh ra cửa.
Cót két!
Cửa phòng mở ra, Đỗ Diệc Hạm nhìn thấy trước cửa đặt một chén lớn, trên chén mỳ là trứng gà chiên hình mặt cười do Tần Mạc làm, cũng không biết anh làm được bằng cách nào, vậy mà lại khiến gương mặt tươi cười kia trông rất thật. Làm cho Đỗ Diệc Hạm vừa nhìn thấy cũng muốn cười theo, khóe miệng không kìm được mà nở một nụ cười.
Đang cười chợt nước mắt lăn trên mặt, cô ấy chịu đựng đã lâu như vậy, vất vả lắm mới nén nước mắt lại được, vậy mà giờ phút này lại bị bát mỳ cà chua trứng của Tần Mạc làm cho cảm động mà khóc.

Bệnh viện số một phụ thuộc đại học Quốc Y, phòng bệnh VIP.
Sau khi hùng Bá trải qua hơn hai giờ giải phẫu trị liệu thì rốt cuộc cũng được đẩy vào phòng bệnh.
Mẹ Hùng nhìn thấy cả bàn tay lẫn cổ của con trai toàn là băng vải, đau lòng khóc thút thít, vội vàng dò hỏi bác sĩ về bệnh tình của Hùng Bá.
“Năm ngón tay và cổ tay của người bệnh được gắn tổng cộng mười chiếc đinh thép, sau khi đợi xương phát triển tốt thì phải tập phục hồi chức năng một thời gian. Nếu phục hồi chức năng tốt thì tay của cậu ta vẫn có thể giống như lúc trước, bằng không rất khó để dùng sức lực. Mặt khác, vết thương bị chai thủy tinh đâm ở yết hầu cậu ta cũng rất nghiêm trọng, chỉ sợ giọng nói không thể phục hồi được như lúc trước.” Bác sĩ nói đúng sự thật.
Lời bác sĩ khiến mẹ Hùng xây xẩm mặt mày, thất tha thất thểu lảo đảo.
“Chị dâu!” Cô của Hùng Bá vội vàng đỡ lấy bà ta: “Chị dâu, chị đừng kích động, ngồi xuống trước đã!”
“Em nói chị không kích động sao được! Nằm trên chiếc giường kia là con trai chị!” Mẹ Hùng đẩy tay cô ta ra, tức giận trừng mắt nhìn Trình Cao Đạt: “Cao Đạt, tốt nhất cậu giải thích việc này rõ ràng cho chị! Là ai đánh Bá ra nông nỗi này? Vì sao cậu không bắt kẻ đó lại?”
Bố của Hùng Bá là Hùng Anh Tài cũng đang nổi nóng, nghe thế cũng trừng mắt nhìn Trình Cao Đạt: “Không sai, Cao Đạt, người đánh Bá bị thương là ai? Lúc đó cậu cũng ở đấy vì sao không ngăn kẻ đó lại?”
Trình Cao Đạt hiện tại chẳng khác nào Trư Bát Giới soi gương, từ trong ra ngoài đều không giống người, nhưng cũng chỉ có thể căng da đầu giải thích: “Lúc em đến thì Hùng Bá đã bị đánh thành như vậy rồi. Không phải em không muốn bắt đối phương, mà là em không đủ quyền lực để bắt. Anh cả, chị dâu, lần này Hùng Bá đã chọc phải người không nên dây vào, chúng ta chỉ có thể chịu thua.”
“Chịu thua!” Mẹ Hùng cao giọng hét lớn: “Cậu nghĩ cũng đừng hòng nghĩ, Bá bị đánh thành như vậy, nếu không bắt đối phương trả một cái giá tương đương thì tôi quyết không bỏ qua!”
Hùng Anh Hoa gật đầu nói: “Ý em cũng như vậy, Cao Đạt, thân phận của đối phương là gì? Đến anh cũng không thể bắt anh ta? Người của tỉnh?”
Trình Cao Đạt lắc đầu, dùng ngón trỏ hướng lên trời chỉ chỉ.
“Trung Ương!” Hùng Anh Hoa vừa thấy dấu tay của chồng mình, tức khắc kêu lên.
“Em nhỏ giọng thôi!” Trình Cao Đạt sợ sệt ra dấu im lặng cho cô ta.
Hùng Anh Hoa vội vàng bưng kín miệng, đè nén giọng, hỏi: “Cấp bậc gì?”
“Không có cách nào định nghĩa cấp bậ của anh ta, tóm lại là đến quan lớn cấp cao thấy anh ta cũng phải khách khách khí khí.” Trình Cao Đạt nghiêm túc nói: “Cho nên tôi mới nói việc này không thể truy cứu, bằng không người gặp xui xẻo chính là chúng ta!”
Lời này của Trình Cao Đạt khiến hai vợ chồng Hùng Anh Tài thoáng liếc nhìn nhau, sau đó ăn ý ngậm miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.