Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 7: Nhà họ Hoàng đó




Lê Mỹ Gia đầu tiên là bất ngờ, sau đó lập tức xoay người, kinh ngạc nói: “Sao bọn họ lại thả anh ra rồi?”
Triệu Quốc Thành vừa tính nói thì đã bị Hoàng Tử Hiên quắc mắt lườm.
“Chuyện điều tra rõ ràng thì tự nhiên sẽ không sao thôi.” Hoàng Tử Hiên cười hỏi: “Bên chỗ cô cũng không sao chứ?”
“Không sao, mà bọn họ có làm gì anh không?” Lê Mỹ Gia hỏi lại.
“Cô trông bộ dạng tôi giống có chuyện lắm à?” Hoàng Tử Hiên cười đáp.
Triệu Quốc Thành thì thầm nghĩ may mà anh không có bị gì, chứ nếu có sợ là cái ghế hiện tại của tôi cũng bay theo luôn.
“Không sao là được rồi, nếu đã điều tra rõ rồi thì chúng ta đi thôi!” Tuy là Lê Mỹ Gia rất nghi ngờ sự “tốt bụng” thả người của đồn cảnh sát nhưng cô cũng biết chỗ này không thích hợp hỏi nhiều.
Hoàng Tử Hiên gật đầu. Lúc đi ngang qua Trương Tiểu Lệ, anh hơi ngừng lại, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn. À với lại em gái, ngực tạo hình ngực của cô thích hợp mặc kiểu nâng ngực không lộ dấu ấy, chứ kiểu vòng sắt này lỗi mốt lâu rồi!”
Trương Tiểu Lệ nghe rồi liền tung cước đạp: “Đồ lưu manh, đi chết đi!”
Nhưng Hoàng Tử Hiên sớm đã có chuẩn bị. Anh nhẹ nhàng tránh thoát cái chân đá tới của Trương Tiểu Lệ, còn không quên phẩy tay nói: “Tôi đề xuất cô nên mặc áo lót hiệu Kivie. Món nào cũng trông đẹp hơn đồ đang mặc trên người cô hết á!”
Mặc Trương Tiểu Lệ đỏ lên, cũng không biết là thẹn thùng hay là giận dữ. Cô mắng với theo bóng lưng Hoàng Tử Hiên: “Đồ lưu manh, đừng có để tôi gặp lại bản mặt anh nữa!”
Về phần Triệu Quốc Thành, ông ta sau khi tiễn Hoàng Tử Hiên đi thì giống như tiễn được một pho tượng Phật đi vậy, không khỏi buông một tiếng thở phào.
“Ba người các người ngày mai đến chỗ đội cảnh sát giao thông trực một tuần cho tôi!”Triệu Quốc Thành hừ một tiếng rồi giận đùng đùng bỏ đi.
Trong lòng Trương Tiểu Lệ lại cảm thấy vui mừng.Tuy là đồ lưu manh Hoàng Tử Hiên kia chọc ghẹo mình mấy câu, nhưng dù sao anh ta cũng nói giúp mình một lời. Ngô Đống Lương một tuần không ở đồn cảnh sát, bản thân cô cũng có thể sống qua một tuần yên ổn. Mong là tuần tới thời tiết Long Thành đều là mưa như trút nước, dội chết đồ đáng ghét Ngô Đống Lương luôn.
Còn Triệu Quốc Thành thì vội vã trở về phòng làm việc, sau khi đóng chặt cửa thì lấy điện thoại ra bấm một dãy số thần bí.
“Có chuyện gì?” Điện thoại rất nhanh đã nối máy.
“Sếp, Bảo quốc Huân chương xuất hiện rồi!” Triệu Quốc Thành hạ thấp âm lượng, báo cáo.
“Thật sự? Ông không có nhìn nhầm? Ông xác định là Bảo quốc Huân chương sao?” Đối phương nghe vậy thì hỏi đi hỏi lại xác nhận.
Triệu Quốc Thành nói chắc chắn: “Không nhầm được đâu, là do một người họ Hoàngtrẻ tuổi cầm đầu."
“Tần?” Đối phương vội vàng hỏi: “Tên gì? Khoảng chừng bao nhiêu tuổi?”
“Hoàng Tử Hiên, nhìn khoảng chừng hai mươi tuổi. Sếp, Bảo quốc Huân chương xuất hiện, tiếp theo làm gì đây?” Triệu Quốc Thành hỏi.
“Hoàng Tử Hiên...” Đối phương suy nghĩ một chút lại giật nảy mình: “Là anh ta, sao anh ta lại tới Long Thành rồi?”
“Sếp biết anh ta á?” Triệu Quốc Thành hỏi.
Đối phương không trả lời vấn đề này, chỉ dặn: “Ông cứ chú ý động tĩnh của người này trước, tôi phải nhanh chóng báo cáo lại với cấp trên của tôi. Có dặn dò chỉ thị gì sẽ lại báo cho ông biết."
Triệu Quốc Thành nghe vậy thì vội vàng đồng ý.Sau khi cúp điện thoại, bản thân ông ta cũng rơi vào trầm tư.Bảo quốc Huân chương là thứ đã hơn ba mươi năm chưa từng xuất hiện, hôm nay lại đột ngột hiện thân. Chẳng lẽ Hoàng Tử Hiên này là người đến từ nhà họ Hoàng đó...?”
...
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát thì luật sư của Lê Mỹ Gia cũng đi trước. Chiếc BMW đã bị đụng hư không thể lái nữa, Hoàng Tử Hiên gãi gãi đầu, hỏi: “Đón xe về à?”
“Đợi lát nữa, thư ký của tôi sẽ đến ngay.” Lê Mỹ Gia đáp.
Hoàng Tử Hiên “ờ” một tiếng.
“Hôm nay...” Lê Mỹ Gia im lặng một lát thì mở miệng, nhưng nói được hai chữ thì ngừng.
“Hôm nay làm sao?” Hoàng Tử Hiên mơ hồ cảm thấy có lẽ cô đang muốn giải thích chuyện hôm nay bị theo dõi và đuổi giết.
Nhưng Lê Mỹ Gia lại lắc đầu: “Không có gì, hôm nay cám ơn anh!”
Hoàng Tử Hiên cười ha ha, cũng không hỏi nữa.
Hai người đợi chưa được năm phút thì một chiếc Volvo màu đen đã lái tới. Sau khi xe ngừng, thư ký Chu Tử của Lê Mỹ Gia nhanh chóng bước xuống, kéo cô nhìn tới nhìn lui, sau khi xác định Lê Mỹ Gia có gì mới thở phào nhẹ nhõm: “Mỹ Gia, cậu dọa chết mình rồi. Lê Long Phi quá quắt thật, vậy mà lại tìm người mưu hại cậu!”
“Bọn họ vốn chính là người như thế, là tự mình đã quá sơ suất rồi!”Lê Mỹ Gia nhìn cô ấy bằng ánh mắt an tâm, nói: “Đi thôi, về công ty rồi nói!”
Chu Tử gật đầu, mở cửa xe cho Lê Mỹ Gia lên.
“Cậu cũng lên ngồi đi, xe để Hoàng Tử Hiên lái!” Cô nói rồi tiện tay kéo Chu Tử vào theo.
Hoàng Tử Hiên không nói gì. Anh bước tới ngồi vào ghế lái, hỏi: “Công ty ở đâu?”
“Tòa nhà cao tầng Cảnh Phong ở số 1 đường Long Khê.” Chu Tử vươn tay chỉ bảng hướng dẫn: “Không biết đường thì xem bảng hướng dẫn!”
Hoàng Tử Hiên đáp lại, sau đó thuận tay mở bảng dẫn đường ra rồi lái xe đi.
“Mỹ Gia, chuyện này cậu không định nói lại với ba cậu sao? Lê Long Phi vì ngăn cản cậu đến buổi đấu giá mà có thể làm ra chuyện ác độc như vậy, quá ghê tởm!” Ở phía sau, Chu Tử bất bình giùm Lê Mỹ Gia.
“Có nói ông ấy cũng không tin đâu, không có ý nghĩa gì. Hơn nữa cho dù mình không có mặt thì cũng không ảnh hưởng đến kết quả đấu giá, không phải sao?” Lê Mỹ Gia tự tin cười.
“Cũng phải!” Chu Tử cười ha ha: “Mỹ Gia, như cậu dự đoán, chúng ta vào bán kết rồi. Một tuần sau sẽ tổ chức một lần đấu giá chót, chọn ra thương vụ hợp tác cuối cùng!”
Lê Mỹ Gia gật đầu. Là kết quả trong dự đoán nên cô cũng không quá ngạc nhiên.
“Mỹ Gia, cậu giỏi như vậy, Lê Long Phi vốn không phải đối thủ, thảo nào anh ta chỉ có thể dùng thủ đoạn hèn hạ để đối phó cậu.” Chu Tử nhìn dáng vẻ tự tin của Lê Mỹ Gia, nói.
Lê Mỹ Gia hừ một tiếng: “Không chịu nổi kẻ bất tài, mình nhất định sẽ không để tập đoàn Thịnh Thế rơi vào tay hai mẹ con anh ta!”
Nghe cuộc nói chuyện của hai người, Hoàng Tử Hiên ít nhiều cũng đoán được kẻ đến đồn cảnh sát vu vạ cho mình là ai. Hóa ra là tên Lê Long Phi đó, có lẽ anh ta sợ Hoàng Tử Hiên sẽ trở thành người cản trở việc anh ta mưu hại Lê Mỹ Gia nên mới muốn nhân cơ hội tống anh vào tù.
Haiz… Đầu năm nay ngay cả làm tài xế cũng có nguy hiểm, tiền thật không dễ kiếm mà!
Sau hai mươi phút, xe ngừng ở trước cửa tòa nhà cao tầng Cảnh Phong. Hoàng Tử Hiên theo Lê Mỹ Gia và Chu Tử vào văn phòng, sau khi đi thang máy lên lầu mười chín thì đến công ty của cô.
Công ty khoa học kỹ thuật mạng Thịnh Thế.
Thấy tấm bảng công ty này, Hoàng Tử Hiên khẽ cười một tiếng, đây hẳn là công ty con do tập đoàn Thịnh Thế đầu tư rồi.
Còn Lê Mỹ Gia sau khi trở lại công ty thì lập tức tổ chức họp, phần lớn người đều tham gia. Không ai quản Hoàng Tử Hiên nữa, anh bèn đến khu làm việc tham quan một vòng.
Mỗi một máy tính ở khu làm việc đều đang mở. Có cái đang tạm ngừng trò chơi, có cái đang tự động biên tập chương trình, còn có cái đang làm kịch bản gốc. Anh đảo quanh một vòng, liền hiểu công ty mạng này chủ yếu là nghiên cứu xử lý mạng Internet.
Tít... tít... tít...
Giữa lúc Hoàng Tử Hiên đi ngang qua trước một máy tính, máy vi tính này đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo.
Anh ghé mắt nhìn thì chỉ thấy trên màn hình đang nhảy ra từng hàng mã loạn, giống như là máy vi tính đột nhiên nhiễm virus vậy, những chương trình đang tự động biên tập sắp bị treo tới nơi rồi.
Hoàng Tử Hiên vừa thoáng suy nghĩ liền đặt mông ngồi xuống trước máy tính này. Hai tay anh đặt trên bàn phím, lạch cạch gõ gõ.
“Ai cho anh đụng vào máy tính của tôi?”
Nhưng đúng lúc hai tay Hoàng Tử Hiên đang thoăn thoắt múa phím thì lại nghe một giọng nói tức giận truyền tới, sau đó bàn phím dưới tay cũng đột ngột bị giật đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.