Tôi Vẫn Nhớ Anh Như Lúc Ban Đầu

Chương 21: Nào có trùng hợp thế chứ (1)




Bởi một trận mưa, con đường nhỏ hoa trong vườn phủ đầy những chiếc lá đủ màu sắc, trùng trùng điệp điệp, cực kì có vài phần ý cảnh. Lúc này Đồng An Chi và Tô Phách đang đứng ở Thủy Các* trước cửa sổ im lặng tự mình ngẫm kịch bản.
Thanh Tranh thấy miếng dán trên đầu của Đồng An Chi dán không chắc chắn lắm, sợ khi quay đầu tập diễn sẽ bị rơi xuống bèn bước qua, lúc ngang qua bàn đặt đàn, Tô Phách đang lúc có lúc không gảy đàn. Ánh mắt cô quét qua, đột nhiên ý thức ra điều gì đó.
Chân cô hơi dừng lại, nhưng vẫn đi qua sửa sang lại miếng dán trên đầu Đồng An Chi trước. Lúc quay lại, cô cố ý thả chậm bước chân, không để lại dấu vết nhìn kỹ động tác của Tô Phách mấy lần, nhìn đầu ngón tay nhọn của anh khều, lướt, hất, gảy đàn, cô chắc chắn anh thật sự biết đàn cổ Cầm, có điều không thuần thục lắm.
(*Thủy các: Chỉ lầu ở cạnh hồ nước.)
Trái tim cô có chút gợn sóng khác thường, lúc này Tô Phách dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn cô, hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì..." Mặt Thanh Tranh tỉnh bơ bước ra khỏi Thủy Các.
Thực ra đối với bản thân đã từng bỏ cổ Cầm cũng không nuối tiếc nhiều lắm, nhưng, vẫn có chút xót xa ảo nảo chuyện năm đó quá nông nổi, tỏ rõ cô rất... không lí trí, còn có chút ngốc nghếch.
Thanh Tranh thở ra một hơi, tiếp tục chuyên tâm làm việc, không để ý thấy tầm mắt Tô Phách ở phía sau cô nhìn được một hồi lâu rồi.
Diễn tập sau đó rất thuận lợi, mấy ngày liền bầu trời trong xanh nắng đẹp.
Một ngày gần cuối tháng*, bởi vì trong trường học có chút việc, nên Thanh Tranh xin chú hai nghỉ nửa ngày. Song, việc ở trong trường rất nhanh đã giải quyết xong, ở trong phòng ngủ (tập thể) lại vắng vẻ lạnh lẽo, cô cũng không ở lại lâu, vốn dĩ muốn về vườn nhà mình, lại nghĩ tới trong thành phố mấy hôm nay đang tổ chức phong tục dân tộc "Ca Thần Tiên" bốn năm một lần, thế là quyết định đi miếu Thành Hoàng quay chút video, dẫu sao khó lắm mới thấy một lần.
(*Gốc là hạ tuần: từ ngày 21 đến cuối tháng mỗi tháng gọi là hạ tuần, giống Việt Nam mình nói là gần cuối tháng.)
Cuối cùng Thanh Tranh cũng nhìn thấy người vẫy tay gọi mình, cô bước tới, Triệu Nam cũng xuống xe: "Có duyên ghê, tôi vừa đi ăn cơm với người ta xong, liền nhìn thấy cô. Hôm nay không làm việc sao?"
"Lười biếng nửa ngày."
"Dự định đi đâu?" Anh ta hỏi hết sức tự nhiên.
"Miếu Thành Hoàng."
"Đi xem "Ca Thần Tiên" à?"
"Ừ, đúng vậy."
Triệu Nam cười nói: "Nghe nói năm nay có "Thần Tiên Khoái Thiểm", đi dạo trên đường nếu may mắn sẽ gặp được "Lã Động Tân", ngài ta còn tặng lễ vật thần bí. Chơi khá vui.
Ánh mắt Thanh Tranh sáng ngời: "Thật không? Anh từng đi qua rồi sao?"
"Không, bạn tôi từng đi rồi nói với tôi, tôi vẫn luôn muốn đi xem, chọn ngày không bằng gặp ngày, có muốn chúng ta đi xem chung không?"
Hai người đã cùng chung chí hướng, Thanh Tranh cảm thấy không có gì mà không thể, thế là tự nhiên thoải mái gật đầu: "Được chứ."
Như vậy, hai người đi bộ về phía miếu Thành Hoàng, rất nhanh liền nhìn thấy đám người náo nhiệt, và tượng điêu khắc kí hiệu biểu tượng của lối vào phố Miếu Thành Hoàng, từ xa có tiếng gõ chiêng đáng trống truyền tới.
Vừa tới đầu phố, Thanh Tranh liền lôi máy ảnh từ trong balo vải ra quay, có vài hành động nghệ thuật, quầy hàng đặc sắc, mà bình thường không có. Triệu Nam đề nghị xách balo giúp cô, để cô thuận tiện cho việc quay.
"Không cần, máy quay phim cỡ lớn từng khiêng qua, mang tí nặng nhọc này thì tính là gì."
Triệu Nam cũng không cưỡng cầu.
Hai người dạo quanh một hồi, Triệu Nam cười nói: "Nghe người ta nói cô học Học viện Hí kịch khoa đạo diễn ở thành phố chúng ta?"
"Đúng vậy."
"Sau này cô cũng muốn hướng dẫn Hí khúc?"
Thanh Tranh dừng lại một lát, tạm dừng quay video, chẳng hề giấu diếm nói: "Tôi học là kịch nói. Có điều, bây giờ tôi cảm thấy Hí khúc cũng rất thú vị."
"Sao bỗng nhiên lại cảm thấy thú vị?"
Triệu Nam chỉ tùy ý hỏi, vậy mà Thanh Tranh trả lời rất nghiêm túc: "Bởi vì người đẹp, lời cũng đẹp." Gần đây cô nghiên cứu rất nhiều lời bài hát Côn khúc.
Sau khi Triệu Nam nghe xong liền bật cười, không nói gì, hai người tiếp tục đi về đằng trước, chưa tới một lúc, phát hiện phía trước có đội múa sư tử đang đi về phía này.
Thanh Tranh vừa lùi sang một bên, có người từ phía sau vỗ vỗ lên cánh tay cô.
Cô quay đầu lại nhìn, đập vào mắt là khuôn mặt đeo một tấm mặt nạ___ mặc áo đạo sĩ, đầu búi tóc, chẳng lẽ... người này là Lã Động Tân?  
"Lã... Lã Động Tân?" Trò hay quá nhiều, cô nhất thời có chút tiếp nhận không kịp.
"Vị tiểu nương tử này, chúc mừng em giành được món quà thần tiên ban phúc!" Vị "Lã Động Tân" vừa nói vừa từ tay áo rộng thùng thình lấy ra một chiếc túi thêu màu đỏ, đưa cho Thanh Tranh.
Đám người ở bên cạnh đều nhìn cô chúc mừng.
Có người nói: "Lã Động Tân, ngài chọn người xinh để tặng sao?" Dẫn tới không ít người bật cười.
Than Tranh hơi ngượng ngùng nhận quà, vừa định cảm ơn, thì vị đại tiên này đã vèo một cái chạy ra rồi. Tốc độ này, ngược lại đúng là có vài phần chưa luyện xong tư thế thần tiên.
Triệu Nam nói: "Xem xem, bên trong là cái gì."
Thanh Tranh cũng tò mò, dứt khoát đóng máy ảnh, mở túi thêu ra nhìn, thấy bên trong có hai tấm vé xem phim cùng ngày ở rạp chiếu phim gần đây.
Món quà này ngược lại rất ăn khớp, nhưng cũng rất trùng hợp, bộ phim này hôm qua cô vừa nói với Đồng An Chi có cơ hội sẽ cùng nhau đi xem.
Cô thấy đặc biệt lạ lùng lôi điện thoại ra chụp vé xem phim và túi thêu, gửi cho Đồng An Chi, nói: "Lã Động Tân của miếu Thành Hoàng tặng cho tôi hai tấm vé xem phim, thần tiên quả thật liệu sự như thần."
Đồng An Chi không trả lời lại, đoán chừng đang bận.
Triệu Nam thấy cô vui vui vẻ vẻ gửi tin nhắn xong, mới nói: "Có hai tấm vé, tặng tôi một tấm nhé."
Ý trong lời nói chính là ngỏ ý muốn cùng đi xem.
Thanh Tranh có chút phân vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.