Thanh Tranh cuối cùng cũng phỏng vấn xong nam nữ chính, kế tiếp đi tìm các sư đệ sư muội nhàn nhã trò chuyện, ngay tức thì cảm thấy nhẹ nhõm không ít, một đám thanh niên trẻ tuổi cười đùa một hồi, cũng lôi kéo được không ít fan tương tác, hiệu quả rất không tồi.
Đợi sau khi phát trực tiết kết thúc, cô lên weibo đăng một bài cảm ơn mọi người tham gia ủng hộ. Có không ít fan kịch hỏi lần sau phát trực tiếp là lúc nào.
Lần sau? Thanh Tranh nghĩ, cả tinh thần lẫn thể xác có chút mệt mỏi, đợi tôi hồi phục lại rồi nói sau.
Chạng vạng tối, ánh nắng nghiêng nghiêng rọi vào trong vườn, cây phong cạnh núi đá giả đã ngã màu ửng đỏ, cùng ánh chiều tà hòa lẫn vào nhau.
Đa số mọi người đã tan ca, ngày hôm sau là Quốc Khánh, nhưng vì bộ kịch ⟪Ngọc Trâm Ký⟫ cần khớp với cảnh tự nhiên cuối thu, đạo diễn Hứa muốn sắp xếp lịch diễn vào tháng mười một, cho nên ông tính đâu ra đấy xong hết rồi, cũng chỉ cho mọi người nghỉ ba ngày, kỳ nghỉ ngắn ngủi, mọi người tranh thủ từng giây ra ngoài ăn chơi thả ga.
Đa số mọi người đã ta ca về hết, bởi Thanh Tranh còn chút việc vặt giữ chân, lại nghe điện thoại của bà nội, đợi đến khi kết thúc công việc, bốn bề yên tĩnh, hình như chỉ còn mỗi mình cô.
Vừa chuẩn bị về, điện thoại Thanh Tranh chợt sáng lên, nhảy ra một tin nhắn của Triệu Nam: "Quốc Khánh có dự định gì chưa? Có muốn cùng nhau đi gần đây leo núi không?"
Dường như Triệu Nam đối với cô có chút ân cần thái quá, Thanh Tranh nghĩ. Nếu như ngâm bằng lòng sự ân cần như thế này, đối với đối phương là nói chính là kiểu ngầm ra hiệu có thể tiến thêm một bước, nhưng cô không muốn cho người khác kiểu ngầm ra hiệu như thế.
Tranh Tranh suy nghĩ một lát, bèn dứt khoát gọi điện qua.
Sau khi điện thoại kết nối, cô nghe thấy tiếng đầu bên kia cực kì ồn ào ầm ĩ.
Triệu Nam áy náy nói: "Ngại quá, đang tụ tập với bè. Tìm tôi có chuyện gì sao, cô nói đi."
Thanh Tranh dứt khoát ngồi lên chiếc ghế gỗ kế bên: "Tôi vừa nhận được tin nhắn của anh rồi."
"Vậy câu trả lời của cô là?"
"Thầy Triệu... cho tôi mạo muội hỏi một câu, có phải anh muốn theo đuổi tôi không?"
Triệu Nam đầu dây bên kia dừng lại một hồi lâu: "Nếu phải thì sao?"
Giữa nền âm thanh hỗn loạn, câu nói này lại hết sức rõ ràng tiến vào tai Thanh Tranh. Lúc này, ngược lại cô nhẹ nhõm thở một hơi.
Giọng cô mang theo ý áy náy nói: "Xin lỗi, trước mắt tôi không có ý định yêu đương, tôi rất xin lỗi."
Triệu Nam ở bên kia trầm mặc hồi lâu, lâu tới mức nếu không phải còn chút âm thanh ồn ào truyền tới, Thanh Tranh còn nghĩ là ngắt tín hiệu rồi.
"Được, tôi hiểu rõ rồi." Anh ta cũng không nói nhiều nữa, rồi cúp điện thoại.
Thanh Tranh cũng không đi suy nghĩ nhiều, nói rõ là được rồi.
Cô cất điện thoại, thu dọn đồ đạc xong liền đi ra ngoài, đám mây ngũ sắc khắp trời chiếu lên bức tường màu xám cao vút. Cô men theo góc tường bước về phía bãi đỗ xe nhỏ bên hông vườn, vừa bước tới đó thì nhìn thấy xe của Tô Phách vẫn chưa rời đi, Cô nhớ anh đi cùng với đám người Đồng An Chi, lúc đó cô đang nói chuyện điện thoại, thấy Đồng An Chi ý cười ngập tràn khắp khuôn mặt cúi đầu xem điện thoại, anh đi bên cạnh cô ấy.
Cô ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn bước qua chỗ anh. Tô Phách đúng lúc hạ cửa sổ xe xuống.
"Ông chủ Tô, sao anh còn chưa đi?"
"Lúc nãy thấy một chiếc xe đỗ sát bên cạnh xe cô, tôi nhớ kỹ thuật lái xe của cô không tốt lắm, nên nghĩ, nói không chừng có thể giúp cô một tay."
"...Ò, bây giờ thì không sao rồi." Hai bên xe cô đều trống không.
Tô Phách "Ừm" một tiếng, bộ dạng vẫn như cũ không có ý định rời đi.
"Vậy ông chủ Tô đi thong thả, chúc anh lễ Quốc Khánh vui vẻ trước." Thanh Tranh cười vẫy vây tay, muốn đi về phía xe của mình.
"Hứa Thanh Tranh."
"Hả?" Cô quay đầu.
"Ngày lễ vui vẻ." Tô Phách cong môi mỉm cười, ý cười rất rõ ràng, vốn dĩ anh lớn lên rất đẹp trai, khi đó mày kiếm của anh trở bên ôn nhu, trong ánh mắt lăn tăn gợn sóng, tựa như triều xuân đầm hồ Đào Hoa.
Thanh Tranh nhìn chớp chớp mắt, trong đầu mơ hồ trống rỗng, không biết nên tra lời lại thế nào, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.
"Vậy tạm biệt. Lái xe chậm chút, trên đường chú ý an toàn." Tô Phách nói xong, mới khởi động cho xe chạy.
"...Vâng."
Hứa đạo diễn nhỏ của chúng ta lại nhớ tới mối tình đầu rồi.
~Hết chương 28~
Sì poi cho chương sau:
Tô Phách: "Cô thắng, tôi thay cô làm một việc, việc nhỏ trong tầm bàn tay là được, ngược lại cũng như thế."
"Được."
"Nếu không thì để tôi ôm anh một cái được rồi, có điều ông chủ Tô không bằng lòng thì thôi vậy!"
"Được chứ."
"..."
"Vậy tôi sẽ ôm em."
Lời của tác giả Cố Tây Tước: Rất ngại khi phải nói rằng, hôm nay ⟪Tôi vẫn nhớ anh⟫ bắt đầu vào kệ VIP. Nếu cảm thấy vào VIP phiền phức, có thể đợi sách để xem. Vào VIP cũng xem như là đề phòng trộm bản quyền sách (Mặc dù tác dụng không lớn lắm)... Cuối cùng, cảm ơn các bạn thông cảm và thích truyện. chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Lời của người dịch: Truyện tác giả đăng bên trang web Bạch Mã Thời Quang (TQ) đã vào VIP, ý là phải bỏ tiền ra đọc truyện, truyện này mình đã mua hết các chương VIP. Và đang định mua thêm sách bản Trung cho vào kệ tủ sưu tầm, các bạn yêu thích truyện của chị Cố thì nhớ đặt mua một cuốn ủng hộ tác giả nhé ;)))).