Tôi Vẫn Nhớ Anh Như Lúc Ban Đầu

Chương 30: Tôi không thể lãng phí sắc đẹp một cách vô ích được




Diễn xuất chính thức ⟪Ngọc Trâm Ký⟫ dự kiến vào tháng mười một, lúc ấy Tố Thu mát mẻ vừa hay ăn khớp với ý cảnh nghệ thuật với vở kịch. Với lại, đối với các diễn viên mà nói, nhiệt đột không khí cũng đúng lúc vừa vặn, không quá nóng, cũng không quá lạnh.
Trải qua đoạn thời gian luyện tập luyện tập khua chiêng gõ mỏ trước, đạo diễn Hứa quyết định lấy ⟪Cầm Khiêu⟫ ra trước, làm một lần diễn tập chính thức. Tất cả điều hành đều giống như diễn xuất chính thức, để thử xem hiệu quả diễn xuất như thế nào.
Thanh Tranh cùng với trận này, đã dần dần sinh ra chút hứng thú đối với Côn khúc. Thêm vào đó, dẫu sao cũng có công sức lao động của chính bản thân bỏ vào, cho nên cô rất kỳ vọng.
Trước diễn tập một ngày, bạn cùng phòng Thi Anh Anh của Thanh Tranh liên lạc với cô: "Mộc Mộc, đang làm gì đấy? Tớ tạm thời quay về một chuyến, tìm cậu xem trai đẹp."
Thanh Tranh nói: "Không phải cậu không thích xem Tiểu Tử Bối sao?"
*Tiểu Tử Bối: chỉ những người trẻ tuổi, kinh nghiệm từng trải ít.)
Thi Anh Anh "Ai yaa" một tiếng: "Không phải tớ từng nói rồi sao, tớ đối với anh ấy "vừa gặp đã yêu". Sau này tớ còn đặc biệt lên mạng tìm những diễn xuất trước đó của anh ấy để xem, bây giờ tớ đối với anh ấy cũng chỉ là thưởng thức, anh ấy thật sự rất có phong thái của ông chủ Cố hai mươi năm trước!
"Được... được rồi, lúc này tớ đang bận gần chết đây, nói chuyện sau nhé Anh Anh, có điều tối ngày mai bọn tớ đúng lúc cần diễn tập, bảy giờ, cậu có muốn tới đây không?"
"Thật sao, tốt quá rồi."
"Về nhà tớ sẽ gửi địa chỉ cho cậu."
Ngày diễn tập hôm ấy, Thanh Tranh và bạn học Thi Anh Anh thuận lợi gặp nhau ở cửa trạm tàu điện ngầm cách Viên Tử (vườn) không xa. Vừa nhìn thấy người, Thanh Tranh liền hỏi: "Cậu ăn cơm chưa? Cách buổi diễn còn sớm, tớ đưa cậu đi ăn trước nhé?"
"Tớ giảm cân, buổi tối không ăn. Còn cậu?"
Thanh Tranh cùng ăn chung với các diễn viên___ hơn ba giờ đã ăn rồi, bởi vì các diễn viên trước khi biểu diễn không được ăn no, cho nên ăn khá sớm.
"Tớ ăn rồi. Vậy tớ trực tiếp dẫn cậu đi."
Thi Anh Anh bỗng nhiên nghiêm túc nhìn Thanh Tranh, nói: "Bạn yêu, tối qua cậu nói với tớ, tất cả diễn xuất lần này đều ở Lâm Viên nhà cậu. Lúc đó dọa tớ không hề nhẹ, muốn khi gặp mặt nhất định phải chắc chắn với cậu lần nữa: "Cậu thật sự là thiên kim con nhà giàu trong truyền thuyết sao? Hơn ba năm, cậu cũng giấu kỹ quá rồi đấy?"
"Thiên kim(*) cái gì, tớ nặng nhất cũng chỉ hơn một trăm cân(**). Trước kia không phải tớ tận sức muốn giấu diếm, chỉ là các cậu không phát hiện ra thôi, tớ cũng không nói."
(*Thiên kim đọc là "Qian jin" đồng nghĩa với từ nghìn cân cũng đọc là "qian jin", câu trên là chị Tranh chơi chữ.
**Một trăm cân ở TQ = 50 cân ở VN.)
Thi Anh Anh cực kì phấn khích: "Tớ chỉ quá kinh ngạc thôi được chưa? Nghĩ lại trước kia, tớ - cô gái ngốc con chủ nhà thầu lúa còn đứng trước mặt cậu khoe khoang.Cậu thật là đủ... kín đáo."
Thanh Tranh hết sức chân thành ôm lấy hai tay đồng chí Thi Anh Anh nói: "Chủ thầu lúa, kia thật là y thực phụ mẫu*, khoe khoang là đúng rồi."
(*Y thực phụ mẫu: chỉ những người sống dựa, ỷ lại vào ba mẹ... nói chung là ăn bám.)
Hai người cười đùa mấy câu, cuối cùng cũng tới bên ngoài khu vườn.
Bảo vệ ngoài cổng nhận ra Thanh Tranh, tự nhiên không ngăn bọn họ. Nhưng Thanh Tranh không trực tiếp dẫn Thi Anh Anh đi phòng ở hiện tại mà đổi thành phòng dùng sau sân khấu, bởi vì trước mắt ở kia đang là thời gian bận rộn nhất."
"Đợi sau khi kịch hạ màn, tớ sẽ dẫn cậu đi gặp đám thầy Tô, bây giờ, tớ dẫn cậu đi làm quen với môi trường xung quanh, tới lúc đó, cậu có thể cùng với nhân viên làm việc bọn tớ đứng cùng một chỗ."
Hai người bước trên con đường nhỏ nối đến sau vườn, xung quanh âm thanh ẩn giấu nơi góc tối truyền ra ca khúc chan chứa phong cách cổ.
"Đây là... đàn tranh?" Thi Anh Anh đối với nhạc cụ truyền thống Trung Quốc, có thể nói là dốt đặc cán mai.
"Là đàn cổ." Thanh Tranh sửa lại.
"Có gì khác nhau?" Thi Anh Anh lại hỏi.
"Chiều dài không giống nhau, âm thanh cũng không giống." Thanh Tranh lời ít ý nhiều nói. Đương nhiên, đối với Thi Anh Anh, nói cũng bằng thừa.
Có điều, Thi Anh Anh hoàn toàn không sửa đổi, hỏi tiếp: "Thế cậu biết bài hát này là gì không?"
"⟪Lương Tiêu Dẫn⟫."
"Giỏi. Quả nhiên là đại diện cầm kỳ thi họa của lớp chúng ta." Thi Anh Anh hoàn toàn bái phục.
Ca khúc này hết, lại nối tiếp một ca khúc mới. Thi Anh Anh hướng cô nhướng mày, ý rất rõ ràng__ lại muốn kiểm tra cô. Thanh Tranh vừa nghe đã biết: "⟪Thu Tiêu Tiến Nguyệt⟫
"Tớ phục rồi, tớ phục rồi." Thi Anh Anh nói.
"Tranh Tranh." Đạo diễn Hứa ở đối diện nhanh chân bước tới.
"Ồ, chú hai." Thanh Tranh giới thiệu với chú hai, nói, "Đây là bạn học trước kia cháu từng nhắc với chú, cậu ấy tên Thi Anh Anh."
"Chào cháu." Đạo diễn Hứa còn rất phong độ đưa tay ra.
Thi Anh Anh vội vàng bắt tay: "Cháu chào chú ạ."
"Trước buổi mở màn cũng không có việc gì nữa, Thanh Tranh cháu dẫn bạn học đi chơi đi. Chú đi ăn miếng cơm đã."
Thanh Tranh vội nói: "Vâng, chú đi ăn cơm đi ạ."
Thi Anh Anh mắt dõi theo bóng dáng đạo diễn Hứa biến mất dần ở góc cua, suy sụp tinh thần lẩm bẩm: "Nhà là của cậu, đạo diễn là chú của cậu... tớ bị mất cân bằng trầm trọng, tớ phải gả cho ông chủ Cố bốn mươi mốt nhành hoa của tớ thì trái tim mới có thể lấy lại cân bằng nổi.
ThanhTranh cười bảo: "Ông chủ Cố kia của cậu không phải có con có thể đi mua xì dầu được rồi à?"
"Cũng phải, không được phá hoại gia đình người ta được." Thi Anh Anh đột nhiên nhớ ra gì đó, vỗ tay một cái nói, "Ông chủ Tô thì sao? Là hoa chưa có chủ phải không? Vậy tớ sẽ cố gắng để ông chủ Tô lấy tớ, ha ha ha."
Thanh Tranh cảm thấy mỗi người đều có chí hướng riêng: "... Vậy cậu cố lên nhé."
Tứ hợp viện chiều tối, đèn hoa sáng rực vừa bật lên, cả tòa Viên Tử bao phủ dưới ánh trắng thanh lệ.
Sau khi tiến vào màn đêm, vậy mà cả khu vườn thực sự thấp thoáng chút cảm giác mùa Thu. Gió lướt qua, lá cây xào xạc vang lên, đây cũng là nguyên nhân đạo diễn Hứa nhất định bắt đầu diễn bản Lâm Viên cảnh thật vào mùa Thu, cũng là vì câu nói kia của Phan Tất Chính: Lá rơi giật mình tàn giấc mộng.
Thanh Tranh và Thi Anh Anh ngồi trong vườn được vậy thành một khu vực thính phòng giành cho khán giả.
Kịch, cuối cùng cũng mở màn.
"Nhàn cư tịnh lữ ngẫu tương chiêu, tiểu ẩm sơ hàm cầm dục điệu." (*Thơ của nhà thơ Bạch Cư Dị)
Có đàn, tình cảm của Phan Tất Chính và Trần Diệu Thường đặc biệt phong nhã.
Trần: Công tử đang trong thời kì tráng niên, sao lại ngâm khúc không có vợ này?
Phan: Tiểu sinh thực sự chưa có vợ.
Trần: Chuyện này cũng không liên quan tới ta.
Phan: Xin hỏi vị cô nương này, chúng ta mặt đối mặt đàn một khúc thì thế nào?
Nội dung vở kịch cũng trong khúc đàn vừa tới vừa lui dần dần tiến lên. Trên bầu trời mây ít sao thưa, người và cảnh trong vườn càng thêm rõ.
Người trong kịch chuyển cảnh, tầm mắt các khán giả cũng theo từ đình đổi tới bên cầu nhỏ, từ cầu nhỏ đổi xuống dưới mái hiên.
Bởi vì bản Lâm Viên thời gian có hạn, cắt bỏ rất nhiều tình tiết nguyên bản gốc của kịch, nhưng vẫn đảm bảo ý cảnh, quan niệm nghệ thuật. Cảnh sắc Lâm Viên ban đêm cộng vớiđiều phối ánh sáng hợp lý, càng khiến cho khán giả tựa như đang ở trong vườn chứng kiến cảnh yêu đương say đắm của nam nữ trẻ tuổi thời cổ đại. Bản này và bản trên sân khấu là hai loại cảm nhận hoàn toàn không giống nhau.
Thời gian một màn kịch không dài, kịch hạ màn, tiếng vỗ tay vang lên! Có nhân viên làm việc, cũng có lãnh đạo đoàn kịch Côn khúc Bách Châu tới xem hiệu quả, ngày hôm ấy Lục Trực cũng có mặt.
Thi Anh Anh một bên vỗ tay, một bên nghiêng đầu nhìn Thanh Tranh, giọng điệu xúc động: "Vẫn luôn không có cơ xem một vở kịch bản cảnh thực đến nhập vai trong đó thế này, hôm nay coi như là thỏa mãn mọi ước nguyện rồi, kịch quá đẹp..."
Mặc dù Thanh Tranh đã từng xem rất nhiều lần tập diễn⟪Ngọc Trâm Ký⟫, những mỗi lần xem xong, đều sẽ sinh ra một chút cảm tưởng mới, phần tình ý lâu dài trong kịch ấy, liễu quyến hoa tu*, rất khiến cho người ta cảm động.
"Đúng thế, rất đẹp."
(*Liễu quyến hoa tu: chỉ tình cảm nhớ nhung quyến luyến, ngại ngùng.)
 
Thanh Tranh nhìn thấy nhân vật nam chính ở trên sân khấu bước xuống, hình như đang liếc mắt nhìn về phía cô, có điều trong nháy mắt liền quay đầu đi nói chuyện với Đồng An Chi.
Chắc anh không đặc biệt nhìn cô, chỉ vừa đúng lúc nhìn sang bên này mà thôi?
Sau khi kịch kết thúc, đạo diễn Hứa cùng với các vị lãnh đạo đoàn kịch tụ tập nói chuyện, các diễn viên đi ra sau đài tẩy trang.
Sau khi Thanh Tranh giúp các nhân viên làm việc dọn dẹp sân bãi một hồi, Thi Anh Anh vội vã hối thúc: "Mộc Mộc, mau dẫn tớ đi gặp ông chủ Tô. Tớ muốn đi xin chữ kí, còn muốn chụp ảnh chung!"
Thanh Tranh cảm thấy Tô Phách bình thường cư xử lúc nào cũng một bộ lúc gần lúc xa, bản thân hoàn toàn không nắm chắc được tính khí của anh, cũng không dám cam đoan: "Tớ có thể dẫn cậu đi, chẳng qua, Tô Phách có nguyện ý hay không thì tớ không thể đảm bảo."
Trần Anh Anh gật đầu liên tục, gặp trước rồi nói sau.
Hai người dọc đường chuyển từ hành lang qua cầu, cuối cùng đến phòng nghỉ ngơi sau đài.
Lúc Thi Anh Anh cuối cùng cũng nhìn thấy Tô Phách ở cự li gần, mắt tựa như bị keo dính vạn năng dính chặt, có thể nói, Tô Phách trong video và Tô Phách hiện tại so sánh, thì kém xa nhau.
"Xin chào... tôi là..." Thi cô nương nổi tiếng là khéo ăn khéo nói thế mà vào thời điểm này lại không lanh mồm lanh miệng nổi.
Thanh Tranh vốn dĩ không định nói nhiều, nhưng lúc này đây nhịn không được, giúp cô bạn mở lời: "Thầy Tô, đây là bạn học của tôi, tên Thi Anh Anh... rất thích anh." Vừa thích anh, song, đã muốn để anh cưới cô ấy rồi, cho nên nói "rất thích" cũng không có chuyện gì.
Tô Phách đã tháo khăn trùm đầu, cũng cởi áo ngoài, mặc áo trong màu trắng, vẫn như cũ không thiếu sự thanh cao thuần khiết, vẫn bộ dạng ôn hòa không nóng không lạnh, hướng Thi Anh Anh chào hỏi một tiếng: "Chào cô."
"Chào anh chào anh!" Thi Anh Anh liếc mắt nhìn Tranh Tranh, ý bảo cô tiếp tục nói giúp.
Thanh Tranh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc cô ấy một cái, chỉ đành có thể tiếp tục nói giúp: "Ông chủ Tô, bạn học của tôi muốm xin chữ kí của anh, nếu như có thể, còn muốn chụp với anh một tấm ảnh." Cầu xin người khác, thái độ của cô hết sức cung kính.
Cô nói thế, bên kia Thi Anh Anh đã nhanh nhẹn rút cuốn sổ và bút trong ba lô ra.
Tô Phách thấy Tranh Tranh luôn cứ hơi rủ mắt xuống, cũng không nhìn anh, anh gần như không thể nhịn bật cười một cái, nhận lấy cuốn sổ và bút kí tên, còn cười nói với Thi Anh Anh: "Cảm ơn đã thích."
Thi Anh Anh lập tức máu nóng chảy lên đầu, hết sức chân thành nói: "Tôi sẽ mãi là fan của anh!"
Thanh Tranh bỗng nhiên nhớ ra trước kia bạn học Thi đối với kịch mới, người mới, đều bày ra dáng vẻ mỉa mai diêm dúa lòe loẹt, không kìm nổi phì cười.
"Cô cười cái gì." Tô Phách hỏi cô.
Thanh Tranh nhịn cười, cực kì nghiêm túc nói: "Thay anh vui vẻ."
Đồng An Chi thay đồ xong, từ phòng bên cạnh bước ra, mỉm cười nói: "Nghe thấy mọi người nói chuyện, Thanh Tranh mang bạn tới sao?"
Thi Anh Anh ngay lập tức chào hỏi: "Bà chủ Đồng, chào chị! Hôm nay chị diễn rất xuất sắc, quá đẹp luôn."
Đồng An Chi nói: "Nghe ra được, không phải là lời nói giả. Cảm ơn."
Tô Phách đứng dậy, nói với Thi Anh Anh: "Đợi tôi thay đồ, tẩy trang xong sẽ cùng mọi người chụp ảnh, được chứ?"
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi, anh đi làm việc của mình trước, tôi đợi anh."
Tô Phách vừa bước vào trong cửa phòng, lại quay đầu hướng Thanh Tranh nói: "Cô Hứa, tôi có thể nói chuyện riêng với cô vài câu không?"
Thanh Tranh có loại dự cảm không lành, trong lòng thấp thỏm không yên bước tới bên cạnh anh, cô tận lực duy trì khoảng cách an toàn nhất: "Cái gì?"
Tô Phách thấy cô hận không thể cách mình cả mười vạn tám nghìn dặm, bèn bước lên phía trước một bước, mới thấp giọng nói một câu: "Tôi không thể lãng phí sắc đẹp một cách vô ích được."
"... Ông chủ Tô, anh thật hài hước."
Ông chủ Tô thấp giọng cười, nói: "Tôi nghiêm túc."
Nghiêm túc? Nói không chừng còn phải đưa tiền sao? Thanh Tranh không hiểu nội tình thiếu chút nữa đi tìm điện thoại chuyển khoản.
"Nghĩ kỹ thử xem, hình như tôi cũng không thiếu thứ gì." Tô Phách lại nói.
Thanh Tranh buông bàn tay lôi điện thoại ra.
Tô Phách nói: "Vậy cho thiếu nợ trước, đợi tôi nghĩ xong sẽ tìm cô nói."
Thanh Tranh thầm nghĩ trong lòng: Mạo hiểm nợ cũng quá lớn rồi, nhưng nhất thời vào lúc này, cũng không biết nên trả lời anh thế nào.
Cô mở miệng muốn nói vài câu, cuối cùng đành chịu nói: "Được thôi." Bản thân vì bạn tốt mà gần xem như là hai bên sườn đều cắm đao.
Bạn học Thi Anh Anh vừa nắm lấy Đồng An Chi giúp cô ấy kí tên, vừa dùng khóe mắt liếc nhìn hình ảnh Thanh Tranh và Tô Phách đứng cạnh nhau, cảm thấy có một loại cảm giác không nói nên lời. Mặc dù, không biết bọn họ đang nói gì, nhưng bất giác cảm thấy rất hài hòa.
Vậy mà Mộc Mộc với ông chủ Tô đã sớm có quan hệ tốt như thế?
Đồng An Chi ký xong, đem cuốn sổ đưa cho cô ấy. Cô ấy nhận xong cuốn sổ kí tên, đồng thời nhỏ giọng hỏi một câu: "Bà chủ Đồng, quan hệ giữa Thanh Tranh và ông chủ Tô rất tốt sao? Bọn họ cứ thì thì thầm thầm nói cái gì thế, không thể nói ra cho mọi người cùng nghe sao?"
Đồng An Chi nhún vai: "Sở thích mà."
"..." Thi Anh Anh thấy Đồng An Chi mang theo giọng điệu hài hước, cũng không kinh ngạc hỏi nhiều, chỉ thấy bầu không khí tổ kịch bọn họ rất tốt, không nhịn được càng hâm mộ ghenn tị hơn.
Hôm nay lúc Tô Phách gần về đến nhà, thì nhìn thấy cửa hàng hoa tươi ở bên ngoài tiểu khu mới mở, bất giác dừng xe, rồi xuống xe đi vào cửa hàng.
Đợi đi vào trong cửa hàng, nhất thời cũng không biết bản thân muốn mua cái gì. Đời này, trừ lúc thời niên thiếu từng mua hoa Cẩm Chướng tặng Khương quý bà ra, thì chưa từng mua qua loại hoa nào khác.
Nhưng đã bước vào rồi, thì cũng không thể tay không bước ra. Anh đi đi nhìn lại, vẫn thấy số hoa Rum trong góc kia đẹp mắt nhất, liền chỉ xuống nói với bà chủ: "Tôi muốn mười bông."
Tô Phách về tới nhà, bà Khương cũng vừa từ lớp vũ đạo về, nhìn thấy con trai ôm một bó hoa, tắm cũng chẳng kịp tắm, cảm thấy mới lạ lẫn mong đợi: "Con gái tặng sao?"
"Không phải."
"Chẳng lẽ tặng cho mẹ?" Bà Khương vẫn thích thú như cũ.
"Không phải." Tô Phách sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Cuối cùng thẳng thừng nói: "Con cảm thấy đẹp nên mua."
Bà Khương nhìn nhìn con trai, tựa như nhìn quái vật. Cuối cùng xua xua tay, nói: "Con thích đươc rồi, Haizz, thật là càng lớn càng khó hiểu." Nói xong cầm quần áo đi vào phòng tắm.  
Tô Phách hoàn toàn không chút ảnh hưởng đi tìm một cái lọ thủy tinh, tiện tay đem hoa cắm vào, nhưng cảm thấy có chỗ nào đó không được đẹp mắt lắm.
Anh ngẫm nghĩ, hôm sau nên đi mua một chiếc bình hoa đẹp một chút, mới kết hợp được với hoa đẹp.
~Hết chương 30~
ChenLuan: Hello cả nhà~~~ có ai đang đọc truyện không giơ tay cho tui biết cái nào~~~ lấy động lực ngồi cày truyện nè. ☘️☘️☘️☘️

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.