Tôi sợ đến mức nổi hết da gà.
“Là ta.”
Tôi nhìn thoáng qua thì thấy Lạc Tĩnh đang nằm trên bãi cỏ, dưới người trải một tấm vải, mặt che quyển sách.
"Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau, cô tên là gì…” Lạc Tĩnh ngồi dậy, đưa mắt nhìn từ đầu đến chân tôi, tầm mắt cuối cùng dừng ở trên ngực.
“Phi lễ!” Tôi dơ tay lên chắn ngực, FaBao trong lòng kêu lên vài tiếng.
“Tiểu thư, đừng hiểu nhầm, ta nhìn con mèo, có thể cho ta vuốt ve nó được không?” Lạc Tĩnh cũng nhận ra mình thất lễ, vành tai đỏ bừng, chân thành hỏi.
Với sự giúp đỡ của Fubao, khoảng cách giữa chúng tôi đã được rút ngắn đi rất nhiều, dù sao cũng không thể chạy ra ngoài nên tôi chỉ ngồi đây trò chuyện với Lạc Tĩnh.
Thì ra hắn ta cũng là một tên cuồng mèo cao cấp, trong sân nhà anh ta có ít nhất hàng chục con mèo.
Suốt buổi sáng, chúng tôi hàn huyên đủ thứ, dần dần trở nên thân thiết hơn.
Tôi rất đồng ý với việc không nói chuyện quốc sự chỉ nói chuyện tình cảm.
Thấy trời đã gần trưa, Lạc Thanh sai người tìm Lạc Tĩnh, mời hắn trở về cùng dùng bữa đi ăn tối cùng nhau.
Nghe nói Khương Yêm săn được một con cáo trắng có bộ lông mượt mà, tâm tình hắn rất tốt.
Người truyền tin là nữ quan thân cận với Lạc Thanh.
Lớn lên cùng hai chị em từ nhỏ nên ba người họ đương nhiên có mối quan hệ sâu sắc.
Nàng ta nói rằng Hoàng hậu muốn Lạc Tĩnh thân thiết với Khương Yêm hơn, sau này sẽ có ích cho hắn. Suy cho cùng thì chúng ta là một gia đình.
Nữ quan nói đến đây, cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối cùng, thản nhiên liếc nhìn tôi, như đưa ra lời cảnh cáo.
Tôi cười ngượng nghịu, rõ ràng là sự mỉa mai dành cho tôi.
Nhưng mà cũng không còn quan trọng nữa, nàng ta có thể thoải mái bóng gió nói về nó.
Mục tiêu của tôi là thế giới bên ngoài cung điện, chỉ sợ bọn họ cả đời đều phải chịu cảnh bó buộc trong cung, tưởng cao bốn phía này.
Nhưng tôi vẫn không cảm thấy vui khi bị nhắm vào.
May mắn thay, Lạc Tĩnh nhận thấy sự thay đổi trong cảm xúc của tôi nên hạ lênh để nữ quan rời đi trước.
Hắn khéo léo chuyển chủ đề, kể cho tôi nghe những điều thú vị khi nuôi mèo, đồng thời còn dạy tôi một số mẹo chăm sóc mèo con chu đáo.
Tâm trạng của tôi cải thiện hơn rất nhiều.
Khi quay trở lại lều của mình, một giây trước khi mở cửa lều tôi vẫn còn hưng phấn, cười nói vui vẻ. Đang định bước vào thì nghe có ai đó gọi tôi từ phía sau, và tôi quay đầu lại.
Thì ra là Lạc Tĩnh. Vừa lại gần vừa thở dốc, hình như hắn vừa chạy đến đây, hai má vì nóng mà đỏ lên.
"Chiêu Chiêu tiểu thư, cô đánh rơi đồ." Hắn đứng yên trước mặt tôi, hít một hơi rồi giơ tay lên, nắm chặt mặt dây chuyền ngọc bội hình hai con cá trong tay.
Thiết kế của mặt dây chuyền bằng ngọc ấm áp và sáng bóng, tôi nhận lại ngọc bội vẫn còn hơi ấm từ tay hắn, nhanh chóng cảm ơn.
Mặt dây chuyền ngọc bích này trông đắt tiền và hẳn là bộ sưu tập riêng của nguyên chủ.
Nếu nó bị mất thì còn tệ hơn cả việc giết chet tôi. Tôi vẫn hy vọng có thể bán nó lấy tiền sau khi thoát ra khỏi đây. Cop q𝑢a cop lại, t𝑟ở lại t𝑟a𝑛g chí𝑛h ﹎ T𝑟𝑼mT𝑟𝑢y𝓮𝑛.𝐕𝐍 ﹎
"Vật đã về với chủ nên tôi không làm phiền tiểu thư nữa. Cáo từ." Lạc Tĩnh đưa tay ra, quả là quý ông chính trực.
"Lạc đại nhân, hẹn gặp lại. Fubao, tạm biệt Lạc đại nhân đi nào." Tôi nhẹ nhàng nắm lấy đôi chân nhỏ hồng hào của Fubao vẫy vẫy.
Fu Bao cũng kêu meo meo hai lần để thể hiện uy tín của mình.
Lạc Tĩnh đưa tay gãi cằm FuBao vài cái, nó duỗi người thoải mái.
Sau khi nhìn Lạc Tĩnh đi xa, tôi một tay bế Fubao, tay kia mở rèm lều.
"Ôi mẹ ơi..." Khi bước vào lều, tôi đã bắt gặp ánh mắt của người bên trong.
Ánh mắt u ám Khương Yêm, quai hàm nghiến chặt, trông như một cơn bão sắp ập đến.
Dưới khí tràng mạnh mẽ của hoàng đế, chân tôi mềm nhũn, tôi quay người muốn bỏ chạy.
Nhưng Khương Yêm đã lên tiếng trước mặt tôi: “Qua đây.”
Tôi chậm chạp bước vào, nhanh như ốc sên.
Khương Yêm vòng ra phía sau tôi, hạ rèm lều xuống và chỉnh lại rồi hỏi: “Vừa rồi ở ngoài làm gì vậy?"
Hắn ta đứng phía sau tôi, thân hình hoàn mỹ với bờ vai rộng và vòng eo hẹp, đối nghịch với một người yếu đuối là tôi.
Lúc trước đọc truyện tôi thấy đây là một đoạn khá gay cấn. Nhưng khi được trực tiếp trải qua, đầu óc tôi trống rỗng, toàn thân cứng đờ, cảm nhận rõ gió lạnh phía sau lưng
"Đưa FuBao ra ngoài đi dạo. Trẻ con cần phơi nắng nhiều hơn để tăng cường sức khỏe, haha..." Tôi xấu hổ cố nặn ra tiếng cười trong cổ họng.
"Meo." Fubao động viên tôi. Quả là một đứa con ngoan.
"Thật sao, để ta xem, có lẽ ngươi có thể lấy cớ Fubao để gặp riêng Lạc Tĩnh."
Đây là cái lý do vớ vẩn gì vậy?
“Ngươi mới biết hắn được bao lâu, mà đã thân thiết như vậy?” Hắn rõ ràng không thèm để tâm đến lý do thực sự.
"Còn ngươi, đồ vô tâm, vừa nhìn thấy hắn liền meo meo để lấy lòng."
Đừng làm hại con mèo của ta.
“Con thật giống mẹ con, hai con sói mắt trắng ngờ nghệch.”
Câu cuối cùng này tôi từ chối nhận.
Có lẽ có chút hiểu nhầm ở đây nhưng sao tôi thấy mùi dấm thoang thoảng?
Tôi lên tiếng trước để xoa dịu tình hình: “Bệ hạ, người đến đây là có gì cần giao phó sao?”
Khương Yêm bước đến bàn trà trong lều, nâng cằm ra hiệu cho tôi nhìn theo hướng được chỉ.
Trên kệ ở góc lều có một khay sơn mài màu đen viền vàng, bên trên đặt những bộ lông thú dày, được xếp gọn gàng.
Bộ lông trắng muốt không tì vết, bên trong sạch sẽ và không có mùi mau’.
Tôi tự hỏi, chẳng lẽ đây là bộ lông của con hồ ly trắng mà nữ quan của Lạc Thanh vừa nhắc đến, Khương Yêm muốn đưa nó cho tôi?
Chuyện này không thể được, từ nhỏ tôi đã xem vô số phim cung đấu, không phải ai cũng may mắn được hưởng ân huệ hoàng gia này.
Tôi không dám nhận, mau mang nó đi đi. Mặc dù Lạc Thanh hiện là người duy nhất trong hậu cung, nhưng nàng ta là Hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ, nếu muốn bí mật trừ khử tôi thì dễ như bóp chet một con kiến.
Có cả ngàn cách chet lặng lẽ đang nhảy ra trong đầu tôi.
"Cái này Bạch Thu..." Khương Yêm chưa kịp nói xong.
Tôi đã điên cuồng từ chối: “Không, không, thực sự không được…”
Cái lắc đầu của tôi càng lúc càng chậm lại, bởi vì tôi nhìn thấy sắc mặt của Khương Yêm đột nhiên tối sầm, ánh mắt sắc lẹm không có một tia ấm áp ném về phía tôi, sự uy nghiêm thường ngày trong nháy mắt được giải phóng, cuối cùng, tôi không thể giữ cho đôi chân đứng vững, yếu ớt quỳ xuống đất, không dám thở.
Giọng nói của Khương Yêm âm trầm và lạnh lùng: “Ngươi có nghĩ rằng ta muốn đưa bộ lông trắng này cho ngươi không?" Sau đó hắn ta cười mỉa mai, "Ta chỉ muốn ngươi nhìn thấy rằng những gì ngươi từng có trong tay thì giờ đây đang trong tay ta, ta thà đốt nó đi còn hơn đưa nó cho ngươi.”
Tôi cảm thấy bản thân đã thực sự chọc giận tên hỗn đản này.
Đây là lần đầu tiên người này thể hiện mình là một vị hoàng đế trước mặt tôi, giờ phút này tôi nhận ra đây thực sự là một chế độ quân chủ chet người, hoàn toàn không giống đang xem một bộ phim cung đấu.
Và người đang ngồi ở vị trí cao nhất, Khương Yêm nắm giữ quyền quyết định sự sống và cái chet cho mọi người trong quốc gia.
Đêm đó, tôi có giấc mơ dài nhất trong cuộc đời, trong mơ, tôi nhìn thấy nguyên chủ ném viên ngọc mình không muốn về phía Khương Yêm. Đập vào đầu hắn.
Đối với nguyên chủ, ngọc bội chỉ dùng để chơi đùa và trang trí quả cầu tuyết, điều mà cô rất coi thường.
Nhưng đối với Khương Yêm, hắn có thể dùng nó để đổi một ít bạc, mua thuốc cho nghĩa phụ bị bệnh nặng và mời thầy thuốc, thậm chí có thể để dành để tích trữ lương thực và thuê một tiểu viện có sân.
Nhưng nghĩa phụ của hắn đã quá yếu và bỏ lỡ thời gian tốt nhất để chữa trị, sau khi Khương Yêm chôn cất nghĩa phụ một cách long trọng, hắn ta chạy đến tiệm cầm đồ và chuộc lại viên ngọc bằng một cách nào đó không rõ.
Dưới góc nhìn của một người ngoài cuộc, tôi đã chứng kiến vô số đêm khuya khi Khương Yêm làm theo bản vẽ, cẩn thận khắc họa hình dáng của con cá hai vòng theo ánh trăng.
Sau đó hắn đưa nó cho nguyên chủ, nguyên chủ rất thích mặt dây chuyền ngọc bích, chuyển hắn đến bên cạnh, đồng thời yêu cầu hắn học cách làm đồ chơi từ những người thợ thủ công.
Khi lớn lên, Triệu Chiêu Chiêu ngày càng xinh đẹp và vẻ ngoài gầy gò trước đây của cô hoàn toàn không còn nữa. Nguyên chủ cũng dần dần yêu quý nam nô thông minh ngoan ngoãn này, tính cách cũng bắt đầu ngang ngược.
Nhưng đêm khuya, khi xung quanh không có ai, hắn lấy ra mặt dây chuyền ngọc bội khắc hai con cá bơi thành vòng nâng niu trong lòng tay. Sau đấy nhẹ nhàng đặt bên cạnh gối.
"Đợi ta trong phủ, ta đi yến hội về, có chuyện muốn nói với ngươi." Nguyên chủ dáng vẻ mảnh khảnh, đứng ở cửa, Khương Yêm hơi khom người lắng nghe, khẽ gật đầu.
Khi nguyên chủ đi ra, hắn lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn tiểu cô nương của mình đang mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt như đầy sao.
“Được.” Khương Yêm im lặng trả lời trong lòng.
Hắn cứ đợi mãi cho đến khi trăng lên giữa trời mà vẫn không thấy nàng về nên lẻn vào sân trước tiếp tục đợi.
Cuối cùng cũng đến được xe ngựa của Triệu tiểu thư.
Khương Yêm háo hức chờ đợi, mọi người xuống xe hết và xe ngựa được kéo về sân sau, còn Chiêu Chiêu đâu? Tại sao không xuống từ xe ngựa?
Hắn vừa hoảng sợ vừa lo lắng, một mình chạy ra khỏi chuồng chó, dọc theo con đường dẫn đến hoàng cung.
Hắn nhìn bức tường uy nghiêm không dám bước tới, đành phải đợi ở đằng xa.
Chờ cho đến khi cửa cung nứt ra một khe nhỏ, bóng dáng một người một mảnh khảnh đi ra, chiếc kẹp tóc lộn xộn, trên cổ tay có một vết thương rất sâu, mau từ ngón giữa chảy xuống đất.
Khương Yêm vội vàng chạy về phía trước, che cho nguyên chủ bằng chiếc áo choàng trong tay và nói với giọng run rẩy: “Tiểu thư, chúng ta về nhà."
Nhưng nguyên chủ lại đẩy người, quát: “Tránh ra."