Tôi Xuyên Đến Kết Truyện

Chương 7:




Phiên ngoại 1:
Vâng, tôi đã hợp tác với Quả Quả.
Chúng tôi và chị gái cô ấy đã cùng nhau thực hiện một màn kịch để tôi có thể trốn khỏi cung.
Quả Quả chịu trách nhiệm sử dụng những thực phẩm không tương thích với nhau để khiến Khương Yêm cử động và phản ứng chậm lại.
Chị gái của Quả Quả giả làm kẻ ám sát.
Tôi phải tập trung vào từng động tác múa và nhanh chóng đứng dậy khi cô ấy lao tới bệ hạ.
Chị gái của Quả Quả là một cao thủ và cô ấy hoàn toàn có thể kiểm soát góc lệch của lưỡi kiếm.
Đổi lại, Quả Quả phải giặt giũ và nấu ăn cho chị gái trong một năm.
Đúng là tỷ muội tình thâm.
Sau khi trốn ra ngoài, tôi ổn định lại chỗ ở, Quả Quả đến chỗ Lạc Tĩnh để đón FuBao.
Bây giờ ba chúng tôi đang trên đường đến Lạc Dương.
Tôi nghe nói gần đây có một hội nghị võ thuật được tổ chức.
Không nói nữa, Quả Quả đang gọi tôi.
Phiên ngoại 2:
Lần thứ nhất, khi ta còn đang chiến đấu ở Triều Dương Cung, Cảnh Dương Chuông vang lên, ta hoảng sợ lao vào Phương Tê điện, nhưng chỉ thấy Triệu Chiêu Chiêu treo lơ lửng trên không.
Nàng mặc một chiếc áo phượng đỏ rực, đẹp đến chói mắt.
Nhìn đám thái giám trộm hết nữ trang của nàng, ta phát điên, tức đến đỏ mắt, bọn chúng đều đáng chet.
Khi tỉnh lại, ta thấy mình bị mắc kẹt trong một vòng lặp.
Lần thứ hai, ta chỉ cách Phương Tê cung nửa bước.
Lần thứ ba, ta lại tận mắt chứng kiến ​​Triệu Chiêu Chiêu bị treo co?.
Lần thứ tư, lần thứ năm...
Mỗi lần như vậy, ta luôn bị tụt lại phía sau một chút.
Cho đến lần này, khi ta vội vã đẩy cửa cung điện ra, ta bắt gặp ánh mắt của Triệu Chiêu Chiêu
Ta chưa bao giờ tin vào Thánh thần, chỉ tin vào bản thân mình, ngoại trừ khoảnh khắc đó, ngay lúc này, nếu Thần muốn mạng sống của ta, ta cũng sẵn sàng từ bỏ nó.
Lâu lắm rồi ta mới thấy Chiêu Chiêu sống động như vậy.
Ta lặng lẽ và tham lam theo dõi từng bước đi của nàng.
Ta tưởng mình đã phá bỏ được lời nguyền.
Tôi đã nghĩ ngày của chúng ta vẫn còn rất dài.
(Hoàn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.