Tóm Lấy Anh Giúp Việc

Chương 20: Dụ hoặc bất thành




23 giờ, cũng không tính là trễ, ít nhất đèn trong phòng vẫn còn sáng … Đứng ở ngoài cửa, Long Tư Nghị nhìn ánh đèn vẫn sáng trong phòng kia, mang theo tâm tình rất tốt vào nhà.
“Cô đã về” Ôn Thừa Tường giống như một người vợ hiền lành chờ đợi chồng mình đi làm về, ôn nhu cười.
“Còn chưa đi ngủ?” Long Tư Nghị hỏi một câu vô nghĩa.
“Chưa buồn ngủ, lát sẽ đi”
“Ừm” Sải thân bước qua, Long Tư Nghị bước lên lầu, có lẽ là do uống rượu, đầu óc có chút choáng váng.
“Cô uống rượu?” Ôn Thừa Tường kinh ngạc, anh đối với mùi rượu dị thường mẫn cảm, khi Tư Nghị đi qua anh có thể ngửi thấy được.
“Một chút” Dừng lại bước chân, Long Tư Nghị quay đầu, nhìn lại Ôn Thừa Tường, vậy mới phát hiện khoảng cách của hai người rất gần, đến nỗi có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
Hương thơm trên người cô xen lẫn mùi rượu làm cho Ôn Thừa Tường mê muội trong chốc lát.
“Ha ha ha …” Cảm giác được Ôn Thừa Tường thất thố, Long Tư Nghị vui vẻ ở nụ cười, có lẽ do rượu ngấm vào, hiện giờ thoạt nhìn Long Tư Nghị hoạt bát hơn rất nhiều.
“Tư Nghị, cô về phòng trước đi, ôi sẽ đi làm cho cô ly nước gừng* giải rượu” Ôn Thừa Tường lui một bước về phía sau, kéo giãn khoảng cách khiến cho đầu óc người ta mơ màng kia.
* Trong bản convert ghi là ‘mật thủy’, từ này có thể được hiểu nhiều nghĩa theo hoàn cảnh, mà để nguyên thì có lẽ sẽ có người không hiểu đó là gì, nên ta thay bằng thứ nước giải rượu hiệu quả nhất.
“Được” Ngữ điệu của Long Tư Nghị nhu thuận như một tiểu cô nương nghe lời, cô đột nhiên chuyển thành bộ dáng như vậy làm cho Ôn Thừa Tường sửng sốt.
Lắc lắc đầu, vất quá một bên cái cảm giác quỷ dị kia, Ôn Thừa Tường bước vội vào phòng bếp, tựa như tránh đi thứ gì đó.
Long Tư Nghị ở phía sau đã thu hồi bộ dáng tiểu cô nương nhu thuận kia, nở một nụ cười cổ quái.
***o0o***
Sau khi cuẩn bị xong nước gừng, Ôn Thừa Tường lên lầu, gõ gõ cửa phòng của Long Tư Nghị, nhưng lại không nghe thấy tiếng đáp lại.
“Tư Nghị? … Tôi vào nhé!” Ôn Thừa Tường hô một tiếng, cũng không nghe thấy tiếng đáp lời, giật giật khóa cửa lại thấy cửa phòng không khóa, nghĩ có lẽ vẫn đưa cho Tư Nghị uống vẫn tốt hơn, nói một câu rồi tiến vào.
Nhưng mà sau khi bước vào Ôn Thừa Tường cũng không nhìn thấy Long Tư Nghị đâu, cẩn thận nghe ngóng một hồi liền nghe thấy được tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm. Thật xấu hổ, Ôn Thừa Tường thấy mình thực lỗ mãng, Tư Nghị hiện đang tắm, anh lại ngang nhiên bước vào phòng cô một cách vô lễ như thế, do dự không biết có nên lui ra ngoài hay không.
Mà đúng lúc đó, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, từ đó lại truyền đến tiếng bước chân đi lại, Ôn Thừa Tường cảm giác hô hấp chính mình ngừng lại tựa như tiếng nước vậy, cứng ngắc người đứng đó, không biết nên làm gì cho tốt.
Cửa phòng tắm mở ra, bốn mắt giao nhau, Ôn Thừa Tường thẫn thờ trong giây lát liền dời mắt đi.
“Nước gừng đã chuẩn bị tốt, cô uống xong rồi ngủ đi, tôi đi trước” Miệng nói tay hành động, liền đặt ly nước gừng lên bàn, vội vàng rời đi.
Long Tư Nghị không nói gì, chỉ đứng đó cổ quái nhìn thân ảnh chạy trốn chết của Ôn Thừa Tường.
Cửa phòng ngủ bị mở ra, Long Tư Nghị mang theo ánh mắt cổ quái bước tới trước gương lớn, lúc này cô đang mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình, vì mới tắm xong mà những giọt nước lóng lánh vẫn chảy trên người, làm cho đường cong cơ thể cô như ẩn như hiện, da thịt sáng bóng câu nhân thoáng lộ ra ngoài, cộng thêm vì cồn rượu mà khuôn mặt ửng đỏ mang theo hơi thở kiều mỵ …
Hết thảy đều thực rất tốt mà, ít nhất Long Tư Nghị cho rằng với bộ dáng hiện tại của cô đối với nam nhân rất có lực sát thương, bằng không cô cũng sẽ không vì dụ hoặc Ôn Thừa Tường mà biến mình thành cái dạng này, phải biết rằng đây là cô cố ý sắp đặt …
Thế nhưng cái nam nhân kia thực ngốc nha, lại biến thành bộ dạng chạy trốn chết như thế, uổng công cô chuẩn bị … Khó có được lúc Long Tư Nghị tức giận, cầm lấy ly nước gừng thoạt nhìn rất đẹp mắt hung hăng một lần uống hết.
Nam nhân chết tiệt, để cô hy sinh sắc tướng* như thế, như thế nào lại không biết chủ động một chút chứ, chẳng lẽ còn muốn cho cô chủ động?
* Sắc tướng: sắc trong sắc dục, tướng trong tướng mạo, ý chỉ tư thế dụ dỗ của chị.
Kỳ thực, muốn cô chủ động cũng không có gì là không thể, chỉ là cô sợ dọa người ta chạy mất dép thôi … Tối nay cùng Mạc Văn Danh nói chuyện làm cho cô có thể xác thực lại cảm giác với anh, mà loại cảm giác này là lần đầu tiên từ khi chào đời có được, vì thế cô cũng không thèm để ý lần đầu tiên của mình trao cho nam nhân này, vì theo hiểu biết của cô, bạn tình phù hợp trên giường cũng coi như là một bước tiến trong tình yêu, nhưng mà, nam nhân này …
Haiz, sao cô lại không biết kết quả sẽ là như thế này chứ, nếu Ôn Thừa Tường thực sự chủ động tới, có lẽ cô cũng sẽ thất vọng … Hoặc là cô cũng muốn thử xem mình có thất vọng hay không, vì điều đó sẽ nói cho cô biết anh có xứng với cô không, ít nhất cũng biết anh không tốt đẹp như cô tưởng …
Nhưng mà nam nhân này cái gì cũng không làm, chắc không liên quan tới cái gì gọi là ‘quân tử’ kia, vẫn là tự ti với chính bản thân mà cố khắc chế dục vọng. Cẩn thận, ôn nhu, săn sóc, có nguyên tắc, làm cho cô cảm thấy thực ấm áp, cô kỳ thực không có sở cầu gì nhiều, thực sự không nhiều.
Chính là, như vậy tựa hồ còn chưa đủ, nam nhân này tự hạ thấp bản thân mà không có dũng khí đối mặt với cô, nếu không thể vượt qua sự tự ti về thân phận giữa người với người thì tình yêu này đối với cả hai đều sẽ rất khổ, nam nhân kia sẽ vì cảm giác không xứng với mình mà tự dằn vặt, mà chính cô sẽ vì anh khổ sở mà cảm thấy không thoải mái.
Cô là người thực tế, cũng sẽ tìm biện pháp đối mặt với vấn đề trong thực tế, cũng sẽ vì đó mà cố gắng, bằng sự kiên trì cũng nghị lực của chòm sao Kim Ngưu, không có gì cô không thể làm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.