Tóm Lấy Anh Giúp Việc

Chương 21: Chủ động




Sau khi uống nước gừng, Long Tư Nghị cảm thấy thoải mái hơn, nhưng lại không buồn ngủ, cả đầu đều toàn là ý tưởng xoay quanh nam nhân tên Ôn Thừa Tường kia, khiến cho cô thật sâu thở dài ở trong lòng, cô đang nghĩ không biết làm thế nào để theo đuổi nam nhân kia.
Anh đã không chủ động, vậy thì cô chủ động, ánh mắt của Long Tư Nghị chợt lóe lên sắc thái quỷ dị. Long Tư Nghị đứng lên, mặc áo ngủ vào rồi đi ra khỏi phòng.
***o0o***
Nửa đêm
‘Cốc cốc cốc’
Đứng trước cửa phòng của Ôn Thừa Tường, Long Tư Nghị không chút do dự nâng lên cánh tay ngọc gõ gõ cửa phòng.
Trong phòng im lặng một chút, sau đó vang lên tiếng đóng ngăn kéo, rồi tiếng bước của dép đi trong nhà ngày càng gần cửa, vội vàng mở cửa. Long Tư Nghị nghe thanh âm phát ra từ bên trong mà tưởng tượng những hành động của nam nhân kia, tựa hồ anh còn chưa có ngủ, anh còn làm gì vào giờ này?
“Tư Nghị?”
Nam nhân trước mặt khoác một chiếc áo ngủ rộng, tản ra chút tùy ý cùng bộ dáng sạch sẽ gọn gàng thường ngày bất đồng, càng tạo thêm cảm giác như ở nhà, mà mái tóc ướt kia nói rõ chủ nhân hắn vừa tắm xong, mang theo hương sữa tắm, bộ dáng có chút lười nhác, không biết sao lại khiến cho Long Tư Nghị cảm thấy khiêu gợi.
Có vẻ như cô vừa phát hiện một mặt khác bất đồng với mọi ngày của nam nhân này a!
“Ta đói bụng!” Hình như cô có chút bốc đồng, hoặc đơn thuần chính là quấy rối, không muốn bây giờ đứng trong phòng một mình, hay nói cách khác là cô muốn ở bên cạnh nam nhân này.
Tóm lại, cho tới khi cô còn chưa vừa lòng, anh cũng đừng mong được ngủ …
” … Đói bụng? … A, được, ngươi chờ một chút, ta sẽ đi làm cho ngươi, ngươi muốn ăn gì?” Ôn Thừa Tường có chút kinh ngạc, chẳng phải cô đã ăn cơm tối rồi sao? Hay là uống rượu vào nên thấy đói bụng? (Gume: Chị ấy kiếm chuyện đấy anh ạ 🙂)
“Gì cũng được” Cô cũng không thật sự là đói bụng, ăn cái gì đều được.
” … Cơm rang hải sản thì thế nào?” Trong tủ lạnh còn nhiều hải sản có thể dùng làm cơm rang, còn có một ít đưa muối anh tự làm, ăn với cơm rang rất ngon.
“Được”
***o0o***
Ôn Thừa Tường đi vào phòng bếp, vốn nghĩ rằng Long Tư Nghị sẽ giống như trước kia ra ngoài phòng khách xem ti vi hay đọc tạp chí, nhưng lại phát hiện cô cũng đi theo sau anh vào phòng bếp. Khó hiểu nhìn Long Tư Nghị, cô vào đây để làm gì?
“Nấu cơm đi” Phớt lờ ánh mắt nghi hoặc của Ôn Thừa Tường, Long Tư Nghị đứng ở cửa phòng bếp, dùng ngữ điệu đương nhiên nói.
“Ngươi còn có chuyện gì khác sao?”
“Không có” Long Tư Nghị lắc đầu.
“Vậy ngươi đứng trong này làm gì?” Bình thường, Long Tư Nghị tuyệt đối sẽ không vào bếp, cô tựa hồ đối với gia sự thực bất đắc dĩ.
“Ta không thể đứng ở đây sao?” Long Tư Nghị hỏi lại, vốn cô muốn nói là đứng ở đây để nhìn anh, nhưng lại sợ dọa anh mất vía nên đành sửa lại.
Ôn Thừa Tường bị hỏi vặn lại liền sửng sốt, đây là nhà của Long Tư Nghị, nàng muốn làm gì là chuyện của cô, đâu có vấn đề gì, nhưng cô nếu cứ đứng đó nhìn mình, anh làm sao có thể làm cơm được …
” … Đói!” Nhìn Ôn Thừa Tường đang đứng bất động, Long Tư Nghị chỉ nói một chữ, tựa như chế nhạo mà đựa vào cửa phòng bếp, một bộ dáng ‘ta muốn nhìn ngươi’.
Ôn Thừa Tường bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, hôm nay Long Tư Nhị thật khác thường, hẳn là do có rượu vào, hệt như một đứa trẻ vậy, chắc chính cô không cảm thấy nhưng bộ dáng thật giống như làm nũng, đặc biệt khuôn mặt kia vẫn còn chút hồng, làm cho anh thực muốn tiến đến cắn một cái.
Bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt mang theo dung túng cùng sủng nịnh, Ôn Thừa Tường cũng không cảm thấy xấu hổ, xoay người bắt đầu bày ra trù án*.
* Trù án: nguyên liệu để bắt đầu nấu ăn.
Mà Long Tư Nghị nhìn thấy nụ cười kia liền ảo não, cô vốn muốn nhìn bộ dáng vô thố của Ôn Thừa Tường, không ngờ đổi lại hắn lại xem mình như trẻ con, ánh mắt kia nhìn thế nào cũng thấy giống người cha, tựa như hồi nhỏ khi cô nghịch phá bị cha bắt gặp, cha đều sẽ cười dung túng sủng nịnh như thế.
Từ khi trưởng thành đến giờ cô chưa bao giờ thấy người khác cười sủng nịnh như vậy với cô, trong mắt ngoại nhân, cô là một nữ nhân thành thục ổn trọng, không ai đối đãi với cô như một tiểu cô nương. Tuy rằng có rất nhiều người theo đuổi cô, lấy lòng nàng, nhưng đều khác với người nam nhân trước mặt này, họ quá cường liệt, làm cho cô phản cảm, không thể tìm được sự thoải mái từ họ, ngược lại với nam nhân này, ôn hòa không chút đè nén, khiến cô thực dễ chịu.
Trên khuôn mặt của Long Tư Nghị xuất hiện một nụ cười, chậm rãi đi đến bên Ôn Thừa Tường …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.