Phía sau đỉnh núi Dẫn Nguyệt.
Mây và sét hội tụ, tiếng đánh ầm ầm.
Linh tu song linh căn Tống Đàn của Thương Huyền Giới Vấn Thiên Tông, trồng thực vật có linh khí trăm năm ở sau núi, cuối cùng cũng chờ tới cơ hội đột phá!
Không lường trước được lôi kiếp để kết đan dữ dằn nhường này, thân thể bị tia sấm đánh nát, ngay cả hồn phách cũng chia năm xẻ bảy.
Mông lung, trước khi chết Tống Đàn nhìn thấy vô số hình ảnh quen thuộc lại xa lạ...
Mười mấy chiếc xe xoay chuyển quay cuồng, sau đó đâm thành một đống.
Va chạm, đau đớn, khóc thét.
Xe bị lật ngược, trên cầu có dấu vết xăng tràn ra.
Bốn phía toàn là tiếng người sốt ruột đập kính cửa sổ xe, mắt cô bị phủ một lớp màu máu, không thể động đậy, cũng không thể thốt nên lời.
"Alo, 120? Tai nạn giao thông liên hoàn ở cầu Ninh Hải..."
"Rầm!"
"Nâng tài xế ra ngoài trước, vẫn còn thở..."
"Chân cô gái này bị kẹt rồi... Ai đó tới giúp với..."
"Chạy mau, chạy mau, tràn xăng, cẩn thận nổ..."
Tống Đàn mờ mịt nhìn hết thẩy, không thể phản ứng, đây là... tâm ma à?
Nhưng kỳ quái hơn là, cô gái ngồi trong xe, thu hút chặt chẽ sự quan tâm của cô.
Người nọ vỡ đầu chảy máu, mắt đã nhắm tịt, hơi thở mỏng manh. Tống Đàn có thể thấy ánh sáng trên người cô tối dần - hồn phách sắp tan.
Giây tiếp theo, Tống Đàn cảm thấy cô bị thứ gì đó lôi kéo, và rồi hồn phách rách nát của cô chìm xuống.
Trong khi hôn hôn trầm trầm, một cô gái có làn da trắng ngần vui vẻ nhìn cô, an ủi: "Cậu đã trở lại rồi à."
Ý gì đây?
Tống Đàn định hỏi, lại thấy hồn phách của cô ấy đột nhiên lao vào hồn phách rách nát của cô, từ từ dung hòa rồi liên kết chặt chẽ với nhau.
Kiếp trước, kiếp này...
Cô nhớ ra rồi!
Đây không phải tâm ma!
Cô đã trở về! Thoát khỏi thế giới Tu Chân trở về thế giới hiện đại lúc cô gần chết!
Đây là kiếp trước của cô! Cô vốn là Tống Đàn, chết trong vụ tai nạn giao thông, sau đó mất hết ký ức, xuyên tới Thương Huyền Giới, thành cô gái sống trong núi, liều mạng tu luyện mới vào Vấn Thiên Tông được.
Trải qua hơn trăm năm tu luyện không ngừng nghỉ, chỉ vì có thể đột phá, để bảo vệ bản thân ở thế giới Tu Tiên đầy rẫy nguy cơ tứ phía.
Cô, chính là Tống Đàn!
...
Nhưng cú tông trước đó quá mạnh, đau đớn đến mức thân thể không chịu nổi, kiếp trước, cô chết tại hiện trường vụ tai nạn này.
Không, không được!
Tống Đàn gian nan dẫn động linh khí thiếu thốn xung quanh, cố gắng cứu chữa cho thân thể.Linh khí loãng cố gắng len lỏi khắp toàn thân, gian nan chữa trị nội tạng bị tổn hại.
Cô dùng hết sức bình sinh mở đôi mắt ngập máu, trước mắt là khuôn mặt của một người con trai tuấn tú nhưng gân xanh hiện rõ hằn lên da mặt.
Vì quá gần gũi, Tống Đàn còn có thể nhìn thấy màu sắc nâu đen trong đôi mắt anh ấy, lông mi cũng rất dày. Đặc biệt, trên trán có một nốt ruồi nhỏ, không nghiêng không lệch, ngay chính giữa.
Đối phương cắn chặt răng, vẫn cố gắng nói: "Đừng sợ! Giờ tôi sẽ kéo bạn ra..."
Sau đó có người thét to: "Chạy mau, chạy mau, cháy, cháy rồi..."
"Kiên trì!"
Tiếp đó là câu nói của chàng trai, mồ hôi từ trán chảy xuống cằm anh, đọng trên mặt Tống Đàn.
Cơ thể cô bị kéo mạnh về phía trước, sự đau đớn lan truyền khắp cơ thể, hệt như hồn phách bị túm chặt, dung hợp toàn bộ với cơ thể này.
Tức khắc!
"Nổ mạnh..."
Tiếng thét vang vọng bên tai càng ngày càng dồn dập, thanh âm nhiều thêm phần sợ hãi.
"Bùm!"
Thân thể nặng trĩu bị văng ra ngoài, cả người cô run lên, sau đó mất hết tri giác.
...
Tỉnh lại lần nữa, bên giường lòi ra ba cái đầu, cầm đầu là vị bác sĩ chạc tuổi trung niên, tóc thưa thớt, ánh mắt lại rất thông thấu: "Cảm giác bây giờ thế nào?"
Tống Đàn nhìn bảng tên treo trước ngực ông ấy.
Một tấm ảnh thẻ 3x4 sinh động.
Bệnh viện Nhân dân tỉnh Ninh Hải.
Bác sĩ chủ trị: Trương Nguyên.
Cô ngơ ngác nhìn bảng tên, ký ức quen thuộc không ngừng hiện lên, giờ khắc này, cô vừa là người Tu Chân Tống Đàn, vừa là người thường Tống Đàn.
Hồn phách dung hợp, kiếp trước kiếp này, hơn một trăm năm, cuối cùng cô cũng trở về.
Bốn phương tám hướng tràn ngập mùi cồn sát trùng của bệnh viện, linh khí thiếu thốn như tơ nhện, cô chợt nghĩ, thử mặc niệm công pháp tu chân, nửa ngày mới thu được hai dòng linh khí, từ từ chảy về chỗ cô.
Tống Đàn khẽ thở phào, may mà vẫn có thể tu luyện.
Có thể tu luyện liền có thể bảo vệ bản thân, không bàn chuyện khác, trồng trọt hơn trăm năm, tự nuôi sống bản thân không thành vấn đề.
Nhìn bác sĩ đang đợi cô trả lời, Tống Đàn hé môi, có chút mới lạ: "Ừm... vẫn ổn."
Thực tập sinh đứng bên trái ngoan ngoãn lấy sổ khám ra, bàn tay bác sĩ chủ trị vừa được chuyển chính thức viết rẹt rẹt một cách rồng bay phượng múa, bắt chước tiền bối viết 'sách tiên', nụ cười đặc biệt thân thiết: "Kết quả kiểm tra của chúng tôi cũng rất tốt, cô gái, cô thật sự rất may mắn, tai nạn giao thông liên hoàn, trên đầu cô bị nứt chảy máu, có khả năng rất nhỏ xuất hiện não chấn động, còn lại đều tốt."
"Ở lại quan sát một hai ngày là có thể xuất viện."
"Có điều, hiện trường quá rối loạn, điện thoại trong túi áo cô không mở máy được, hơn nữa bệnh tình không nặng, trước mắt chúng tôi vẫn chưa thông tri người nhà."
Người nhà...
Trong đầu Tống Đàn hiện lên ba khuôn mặt.
Cô sờ đầu theo bản năng, hoảng hốt nhớ lại cảnh tượng trong vụ tai nạn, vội vàng hỏi: "Tôi nhớ rõ khi ấy có một chàng trai đã cứu tôi, hiện giờ anh ấy thế nào?"
Kiếp trước, cô mất ý thức ngay khi tai nạn xảy ra, hoàn toàn không biết có người liều mạng cứu mình.
Hiện tại...
Bác sĩ chủ trị suy nghĩ một lúc: "Nửa tiếng trước, tổng cộng tám bệnh nhân phân đến bệnh viện của chúng tôi, nghe bên phòng cháy nói, cô được một chàng trai kéo ra khỏi xe phải không?"
Tống Đàn gật đầu.
Bác sĩ lại do dự chốc lát mới nói: "Cậu ấy... Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vừa nãy đã được người nhà chuyển viện rồi."
Gánh nặng trong lòng Tống Đàn vơi bớt đôi chút.
"Vậy có cách nào liên hệ với người nhà của anh ấy không ạ? Tôi muốn cảm ơn trực tiếp."
Ơn cứu mạng, cứu vừa là Tống Đàn 23 tuổi, cũng là Tống Đàn tu tiên không rõ đã trôi qua bao nhiêu năm tháng.
Cho dù ở Thương Huyền Giới, đây cũng là ân đức lớn, phải dùng hết toàn lực hoàn trả.
Bác sĩ lắc đầu: "Lúc ấy chàng trai cứu những mấy người, người nhà tới vội vàng chỉ kịp nói không cần cảm ơn, cũng không muốn công khai thông tin liên hệ."
"Vậy họ đã chuyển tới bệnh viện nào?"
"Đi bệnh viện Nhân Ái ở Đế Đô."
Tống Đàn gật đầu, không hỏi thêm.
Cô nghĩ - vẫn chưa thích ứng xong hoàn cảnh nơi này, đợi cô tu luyện hội tụ linh khí lần nữa, trực tiếp bói toán, xem ân nhân của cô ở đâu.
...
Bác sĩ lần lượt rời đi, Tống Đàn cảm thấy khá khó tiếp thu không khí vẩn đục thời nay, linh khí xung quanh thiếu thốn, hiển nhiên không phải nơi tốt cho việc tu luyện.
Theo bản năng, cô sờ xuống dưới gối, trống không.
Đúng nhỉ, túi đều đốt sạch trong vụ tai nạn, bao gồm giấy tờ tùy thân.
Lại duỗi tay vào ngăn kéo tủ đầu giường, quả nhiên lấy ra một chiếc điện thoại di động nát màn hình.
Màn hình vỡ hơn một nửa, để trong tủ cả đêm, không biết có phải do đã thích ứng xong hay vì lý do khác, dù gì Tống Đàn cũng khởi động máy thành công.
Cô mở giao diện, phát hiện app màu xanh lá bên góc phải có dấu đỏ kèm con số 99+, cực kỳ chói mắt.
Còn cái màu lam, cũng phát ra tiếng kêu ting ting đáng sợ.
Khiến cô cảm thấy kháng cự.
Giác quan thứ sáu của người Tu Chân giúp họ tránh khỏi rất nhiều nguy hiểm, Tống Đàn thầm nghĩ: Tin tức này chắc chắn không phải chuyện tốt! Không nên đọc!
Việc cấp bách, cô nên tập dùng di động, xa cách nhau hơn một trăm năm, cô đã gấp gáp không chờ nổi.
Vì thế ngón tay cô trượt xuống dưới, lỡ tay mở ra một app có hình nốt nhạc.
"Douyin, mở ra cuộc sống tươi đẹp!"
Tống Đàn:...
Mở cũng mở rồi, cô chỉ liếc một cái...