Tổng Giám Đốc Chung Nhà, Xấu Xa

Chương 4:




Tay nghề của nhà tạo hình thật điêu luyện, Mục Thanh Y từ trong phòng thử đồ đi ra khiến cho Long Dật Thần rung động trong nháy mắt. Lễ phục được cắt may bó sát vừa người để lộ bờ vai nhỏ, còn được phối với một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh như sao, làm cho cô thoạt nhìn cực kỳ gợi cảm.
Tóc dài búi lên cao, lộ ra cái cổ trắng nõn mảnh khảnh, cũng làm cho đôi hoa tai đá quý kia chói lọi lóa mắt hơn.
“Oa, đỡ tôi một chút...” Cô khốn khổ ngã vào lòng Long Dật Thần trong tiếng kêu gào thê thảm. “Má ơi, giày cao gót như vậy muốn lấy mạng của tôi sao.” Cô kêu la oai oái.
“Không cao lắm đâu.” Anh cúi đầu kiểm tra gót giày của cô. So với những đôi sáu bảy phân, thì đôi bốn phân này xem như bình thường rồi.
“Không cao lắm thì tôi cũng đã thảm như vậy, cao hơn nữa chắc tôi sẽ tàn phế rồi.”
Long Dật Thần cười trêu chọc cô.”Vậy cô phải chịu khó đêm nay dựa vào tôi”
“Lấy tay của anh ra.” Mục Thanh Y nhịn không được lý sự vô ích. Trời hại mà, làm sao có thể chọn một lễ phục dạ hội lộ vai như vậy? Mà hai tay tên khốn này còn quang minh chính đại đặt lên eo cô nữa!
Anh nhún nhún vai, nghe lời lấy hai tay ra.
“Mặc quần áo này không dễ chịu chút nào.” Cũng làm cho cô lo lắng đề phòng, quần áo này sẽ không tụt xuống chứ?! Ở bên trong cô không có mặc cái gì hết nha, loại lễ phục quái quỷ này là người nào thiết kế ra đây?
“Rất đẹp.”
“Đẹp cái con khỉ.” Luôn cảm thấy đôi vai lành lạnh.
“Ăn mặc thục nữ như vậy nên chú ý cách dùng từ thì tốt hơn.”
“Tôi đã nói không muốn đi, ngộ nhỡ bị mất mặt thì anh cũng đừng trách tôi.” Trong lòng cô thực không yên, không biết rốt cuộc chuyện gì đang chờ cô?
“Đi thôi.”
Cô phải cam chịu thôi, ba nghìn vạn chết tiệt kia!
“Muốn tôi đỡ cô không?”
Mục Thanh Y rất muốn dùng ánh mắt giết chết anh.
Xem ra là cần, anh rất lịch sự đưa tay qua.
Cô lập tức thô bạo tóm lấy cánh tay của anh, bộ dạng đó với vẻ như chim non nép vào ngực người ta đúng là không có chút tương đồng nào.
“Nếu trên vai cũng có vết bầm thì tốt rồi.” Cô lẩm bẩm.
“Hả?”
“Ít nhất sẽ không phải mặc loại lễ phục dạ hội lộ vai này.”
“Cô à, chưa từng có người phụ nữ nào vào lúc ăn mặc xinh đẹp, còn lãi nhãi oán giận như cô vậy, nể mặt một chút được không?”
Đúng ha, có thể tựa vào anh Long là giấc mộng của bao nhiêu cô gái, “Vậy anh còn nắm tôi không buông làm gì?” Bọn họ là người của hai thế giới, ở cùng một chỗ thật chẳng ra cái gì cả, trong lòng cô không hiểu sao có chút băn khoăn.
“Điều này cũng đúng.” Long Dật Thần vui vẻ gật đầu, “Nhưng, ở Đài Bắc phụ nữ giống như vậy tôi có thể tìm được cũng chỉ có cô mà thôi.”
Cái gì gọi là ở Đài Bắc?
Mục Thanh Y lập tức dùng vẻ mặt nhìn dê xồm theo dõi anh, “Thì ra, hậu cung hoa lệ của cậu chủ như anh còn chưa bao quát cả Đài Bắc à, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng.”
“Giọng điệu làm gì chua như vậy, bây giờ không phải cô đã bị bao quát vào luôn rồi sao?” Hậu cung hoa lệ? Anh thật sự không nhận nổi lời khen tặng này, nhưng Kiếm Phi thì dư tiêu chuẩn luôn rồi.
Không chút do dự dùng sức bấu xuống, không bấu anh đến hoa tím nở rộ, cô sẽ không tên Mục Thanh Y!
Long Dật Thần xuất hiện khiến cho hiện trường xôn xao không nhỏ, không ít nhân vật chính thương (thương gia quản lý công ty) nổi tiếng đều lại đây chào hỏi thuận tiện lôi kéo quan hệ.
Khi mỗi người nhìn thấy bạn gái bên người anh, cũng không hẹn mà cùng lộ ra ánh mặt cực kỳ kinh ngạc hâm mộ.
Nên nói như thế nào, cô giống một tinh linh rơi xuống thế giới, tản ra khí chất tao nhã tinh khiết, nụ cười ngại ngùng e ấp, như hoa cúc nhỏ ngượng ngùng. (tinh linh = yêu tinh)
Mục Thanh Y rất khó chịu, cô không quen trở thành tiêu điểm cho mọi người chú ý, cảm giác cả người đều sắp bị người ta nhìn đến bốc cháy, nụ cười bên môi cũng dần dần trở nên cứng ngắc.
Lặng lẽ giật nhẹ tay áo anh, gần sát bên tai anh nhỏ giọng nói: “Tôi đi toilet.” Bọn họ vừa khen tặng lẫn nhau vừa bàn bạc một vài vụ làm ăn, cô nghe đến nhức đầu luôn.
Long Dật Thần cười liếc mắt nhìn cô, đồng thời nghiên người nói nhỏ: “Điệu nhảy mở màn đầu tiên là chúng ta nhảy, đi nhanh về nhanh.”
Điệu nhảy mở màn? Mục Thanh Y cảm thấy chân mình bắt đầu như nhũn ra. Kỹ thuật khiêu vũ của cô tuyệt đối là trình độ nhà trẻ, sẽ mất mặt chết luôn cho coi!
“Làm sao vậy?” Thấy sắc mặt cô đột nhiên cứng đơ.
“Tôi muốn chạy trốn.”
Nghe vậy, anh nhướng mày.
“Tôi không biết khiêu vũ đâu.” Cô nắm chặt cánh tay anh gằng giọng nói, sốt ruột đến mức hai má đỏ hồng.
Sau một lúc ngơ ngác anh lập tức khôi phục bình thường, khóe môi nở rộ một cái lúm đồng tiền quyến rũ, “Không sao hết, có tôi ở đây.”
Có anh thì có ích lợi gì chứ?! Là nhảy đôi, cũng không phải nhảy đơn, cô muốn đập bẹp anh quá.
“Hay là cô nhảy xong rồi mới đi toilet?” Cô ta thực sự muốn chạy trốn?
“Tôi sẽ bị anh hại chết.” Đêm nay chỉ sợ là lần mất mặt nhất trong đời này, xã hội thượng lưu quả nhiên không phải nơi cho người như cô chen vào.
Ông chủ tập đoàn tài chính Hoàng Quan vẻ như đang có chuyện vui, “Khó hiểu phong tình” là cụm từ người ngoài đánh giá anh, có điều hôm nay xem ra lời đồn đãi không có thật.
Thoạt nhìn anh ta như đang tán tỉnh bạn gái, ý xuân ở khoé mắt và đuôi lông mày là giấu cũng giấu không được, cùng bạn gái thân mật khe khẽ nói nhỏ, không biết nói gì ái muội làm cho bạn gái mặt đỏ tai hồng.
Khi âm nhạc vang lên, hoàng tử và công chúa trong mắt mọi người chậm rãi đi vào sàn nhảy, trong tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng khiêu vũ.
Mục Thanh Y vừa căng thẳng vừa ảo não, cảm giác mình như con rối trong tay Long Dật Thần bị anh đắt tới kéo lui, hoàn toàn không tự chủ được.
“Thả lỏng nào.”
Cô rất muốn a, nhưng trước mắt bao người không căng thẳng cũng khó.
“Đi theo bước chân của tôi.”
Lại đạp trúng anh, phỏng chừng ngày mai chân anh sẽ bị sưng.
Vài phút âm nhạc ngắn ngủi, lại khiến cô cảm thấy giống đã trải qua sự dày vò thiên trường địa cửu, khi âm nhạc chấm dứt thì trái tim đang treo lơ lửng của cô mới lượm về được.
Phù, đây đúng là không phải hình phạt dành cho con người mà.
“Anh Long, có thể mời bạn gái anh nhảy một điệu không?”
Mục Thanh Y suýt nữa bị yêu cầu này hù chết.
“Ngại quá, tổng giám đốc Trình, hôm nay cô ấy có chút không khỏe, bị tôi bắt buộc đến vũ hội đã rất miễn cưỡng rồi, tôi không hy vọng làm cô ấy mệt.”
“Thật là tiếc, bước nhảy của cô Mục thoạt nhìn rất đẹp.”
“Tổng giám đốc Trình quá khen rồi.”
Mục Thanh Y ở bên cạnh vả mồ hôi lạnh. Bước nhảy của cô rất đẹp? Nói giỡn hả, cô căn bản không biết bản thân đã khiêu vũ hết bản này như thế nào, chỉ biết là chân anh chân sắp bị cô giẫm gãy.
Cảm ơn làn váy lễ phục hôm nay đủ dài, nếu không đừng nói thoạt nhìn rất đẹp, rõ ràng là mưu sát thị giác mà.
Khéo léo từ chối những người yêu nhảy đến gần, Long Dật Thần ôm cô đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống.
“Đau lắm sao?” Thấy hành động liên tiếp nhíu mày của cô, nghĩ có lẽ là giày cao gót khiến cô không thoải mái.
“Anh cũng rất đau mà.” Cô tràn đầy áy náy nhìn về phía chân anh. “Là tôi tự tìm.” Anh trêu chọc chính mình.
Cô hoàn toàn đồng ý, đúng là anh tự tìm.
“Uống chút gì đi.”
“Cám ơn.”
“Cô ở một mình được chứ?” Anh còn phải đi chào hỏi vài người, đã có chút lo lắng cô, đêm nay cô quá nổi bật rồi.
Mục Thanh Y cười nói: “Yên tâm, tôi cam đoan ngồi ở đây chờ anh quay lại.” Chân đau sắp chết, cô không còn hơi sức chạy lung tung nữa đâu.
“Vậy là tốt rồi.”
Chậm rãi uống thứ nước ngọt ngọt chua chua trong ly, cô bắt đầu nhàn tình đánh giá vũ hội.
Lần đầu tiên đến loại phòng khiêu vũ lớn trong khách sạn thế này, quả nhiên đủ xa hoa, có phong cách, hơn nữa người hôm nay đến đây hình như tất cả đều là người quản lý có máu mặt trong thương trường, đáng xưng tụng như buổi họp mặt của quan lại.
Trai thanh gái lịch, thân sĩ thục nữ, đương nhiên cũng không thiếu những lưu manh cao cấp làm người ta ngán ngẩm, tục xưng là công tử đào hoa, còn là ăn chơi trác táng.
Vốn cô là hoàn toàn xem những người đó không tồn tại, chẳng qua có người không biết sống chết dán lại đây cố tình làm quen.
“Hi, cô gái xinh đẹp, cho phép tôi ngồi bên cạnh em được chứ?”
“Tôi cho phép anh ngồi đối diện với tôi.” Cô cũng rất lễ phép giữ nguyên nụ cười.
Đường Kiếm Phi lại đây thăm dò nội tình, bị người ta uyển chuyển từ chối.
“Quen biết với Thần lâu chưa? Trước kia chưa từng gặp em.” Phụ nữ xinh đẹp tao nhã giống như vậy mới thích hợp đứng ở bên cạnh Thần, ‘pho tượng’ trong nhà cậu ấy thật sự làm cho người ta không dám khen tặng.
“Không lâu.” Tiếp tục mỉm cười.
“Tôi nói rồi mà, cô gái xinh đẹp như vậy nếu tôi gặp qua làm sao có thể không có ấn tượng.”
Người kia không phải mắc chứng dễ quên chứ? Rõ ràng bọn họ đã gặp rồi. Có điều Mục Thanh Y cũng không nói gì hỏng.
‘’Đúng vậy nha, tuổi trẻ đầy hứa hẹn lại tài giỏi giống như anh Đường đây, nếu đã gặp tôi cũng không thể nào không nhớ rõ.” Công tử đào hoa đáng chết.
Đường Kiếm Phi có chút vui sướng ngất ngây. Cho dù như thế nào, được người đẹp ca ngợi đều là chuyện vui vẻ.
“Rảnh quá ha.” Một bàn tay to dùng sức xoa bóp đầu vai anh một chút.
Quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Long Dật Thần, Đường Kiếm Phi hoảng sợ, “Thần.”
“Thanh Y, không có việc gì chứ?”
“Tôi tốt lắm a.” Anh trở về thực không đúng lúc, cô vốn muốn sửa chữa Đường Kiếm Phi một chút.
“Thanh Y?” Giọng của Đường Kiếm Phi nhịn không được run run. Tên này có vẻ giống như — không phải là cô gái ở trong nhà Thần chứ!
“Không phải cậu không nhận ra cô ấy chứ?” Long Dật Thần buồn cười nhướng mày.
“Anh ta không có.” Mục Thanh Y công bố đáp án.
Đường Kiếm Phi kinh ngạc há hốc mồm.
Thì ra, thế giới này thật sự chỉ có người phụ nữ lười, không có người phụ nữ xấu nha!
“Tiến, lui, bước qua bên, xoay thắt lưng...”
Giọng nam lạnh lùng nghiêm túc theo nhịp điệu vũ khúc vang lên, chủ nhân của giọng nói cũng tự thể nghiệm tùy nhạc mà nhảy.
“Xoay thắt lưng.”
“Xoay không được.” Mục Thanh Y đơn giản là bãi công, trèo lên sô pha thở dốc.
“Thanh Y.”
“Cô ấy chết rồi.” Không ngại nguyền rủa chính mình, chỉ mong được sống sót. Cho dù điệu nhảy kia cô giẫm sưng chân anh, anh cũng không thể trả thù cô như vậy nha.
Suốt một tuần lại thêm ba ngày nữa, chỉ cần anh ở nhà, thì cô sẽ khó thoát khỏi vận xui bị bắt tập nhảy, hại cô bây giờ nằm mơ đều thấy mình đang xoay tròn không ngừng.
Mặt Long Dật Thần không chút thay đổi ung dung đến trước mặt cô, đưa tay. “Người chết sẽ không nói chuyện.”
“Quý ông à, tha cho tôi được không? Tôi sai lầm rồi, tôi không nên đạp sưng đôi chân cao quý của anh, tôi nhận sai xin lỗi cũng không được sao?” Cô là người chẳng những lười khiêu vũ, mà còn không có thiên phú, có ép cũng không được.
“Không thể.” Anh trực tiếp túm cô dậy từ trên sô pha, “Có cô gái nào lại không biết khiêu vũ.”
“Không khiêu vũ có chết đâu.” Cô không tin mỗi người đều là vũ lâm cao thủ.
“Đừng viện cớ, thuật phòng thân còn khó hơn cái này, không phải cô cũng luyện được tài nghệ rất tốt sao?” Vì hai chân của mình, dù thế nào cũng phải làm cho cô học, anh không muốn về sau thường xuyên bị cô giẫm sưng chân.
“Đó là tôi dùng để phòng thân, ý nghĩa khác nhau mà.” Hơn nữa, năm đó không cố gắng sẽ bị chủ quán đáng ghét kia đánh đến thảm thương, để không bị đánh, thậm chí vì trả đũa lão già chết tiệt kia, cô mới tức giận phấn đấu, cắn răng chịu đựng, hơn nữa cuối cùng còn đánh bại lão già không ai bì nổi kia.
Nhớ lại thắng lợi trong tích tắt năm đó, Mục Thanh Y không kiềm được cười điên cuồng.
“Cười ngốc nghếch cái gì vậy? Đứng thẳng, ưỡn ngực, thu bụng...” Cô giống như mọi lúc mọi nơi linh hồn đều có thể bay mất, bị người ta sàm sỡ cũng không biết, anh cũng không biết phải dùng sắc mặt như thế nào đối diện với cô.
Anh ta phiền quá đi, làm việc cả ngày không mệt hả, còn liều mạng bắt cô tập khiêu vũ nữa.
“Xoay người, lui, chuyển...”
Mục Thanh Y xoay tròn như ý nguyện trở lại sô pha nằm úp sấp.
Long Dật Thần bắt đầu chán nản. Nhiều ngày dạy cô khiêu vũ đã sắp mài mòn tính nhẫn nại của anh rồi, cô không thích hợp làm học trò nhất, quả thực bướng bỉnh đến nỗi anh muốn đạp bẹp mà.
“Không muốn tập nhảy, được, chúng ta đổi sang thử rượu.”
“Thử rượu?” Mục Thanh Y dựa vào sô pha nheo nửa mắt, rất nghi ngờ động cơ của anh.
Say rượu loạn tính, đây là chân lý đã được công nhận. Trai đơn gái chiếc sống chung một nhà, anh đề nghị học thử rượu? Ai chẳng biết uống chung vài loại rượu sẽ dễ say? Cho dù bộ dạng cô không đủ để mê hoặc muôn dân, cũng phải đề phòng có người đói bụng ăn quàng.
- Ra vào các trường hợp xã giao có rượu, khiêu vũ, cách nói năng, lễ nghi đều phải chú ý, đó là lí do mà chúng tôi ai ai cũng đều giống nhau như vậy.
- Tại sao tôi lại phải vậy?
Cô không chút động lòng.
- Bởi vì cô phải gia nhập cái vòng luẩn quẩn này.
- Nực cười, ai nói tôi phải vào cái vòng lẩn quẩn này?
Cuộc sống bình dân của cô thực sự rất thoải mái, không cần chen lấn giúp vui trong giới thượng lưu gì đó.
- Tôi nói cô phải.
Anh vẫn khăng khăng.
Nhìn thấy vẻ mặt cố chấp, vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc của anh, Mục Thanh Y lần đầu ý thức được người đàn ông này thật ra rất nguy hiểm. Thế là cô ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, nghiêm túc nhìn anh, nói
- Long Dật Thần, tôi nghĩ chúng ta phải nói rõ ràng một chút.
- Nói đi.
- Bởi vì ba nghìn vạn kia, cho nên mọi thứ không còn giống như trước nữa phải không?
Cô chăm chú theo dõi vẻ mặt của anh, không muốn bỏ sót bất cứ biểu hiện nào.
- Tôi không thể giống như trước kia, là một khách trọ tùy hứng nữa đúng không?
Nói xong, cô cắn môi nhìn anh, chờ anh trả lời.
Long Dật Thần giật mình. Bởi vì ba nghìn vạn kia? Không, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ vậy, chẳng qua là buổi khiêu vũ kia làm cho anh ý thức được, nếu cô ấy nhất định là người phụ nữ bên cạnh mình, vậy nhất định phải tập quen với cái vòng luẩn quẩn của anh, cho nên anh mới bỏ công sức cố giúp cô học tập.
- Nếu đúng như vậy, tôi sẽ mau chóng đem tiền hoàn trả.
Cô thà rằng gồng lưng gánh nợ, chứ không muốn đánh mất bản thân như thế này, vả lại vốn dĩ cô cũng đang tìm mọi cách kiếm tiền hoàn trả, chẳng qua cô không nghĩ thời gian bỗng nhiên lại trở nên nhanh như vậy.
Anh chau mày nhìn cô.
- Tiền này không cần trả đâu.
- Anh đừng có nói ngốc.
Bởi vì dùng tiền của anh, cô miễn cưỡng làm những chuyện bản thân vốn sẽ không làm, nhượng bộ hết lần này đến lần khác, nhưng kiểu này rất áp lực, áp lực khiến cô không thể thở được.
- Tôi chỉ muốn cô làm quen với vòng luẩn quẩn này thôi.
- Tại sao tôi phải làm quen chứ?
- Bởi vì em là người phụ nữ của tôi —
Trong một khắc bầu không khí như đông đặc lại, không khí nặng nề từ từ bao phủ.
- Tôi sẽ trả tiền.
Sau một lúc lâu, cô mở miệng, tiếp đó quay lưng đi thẳng về phòng.
Nghe tiếng cửa phòng bị dùng sức đóng sầm lại, Long Dật Thần ảo não ngồi xuống sô pha, anh làm hỏng hết mọi chuyện rồi!
Đã lớn thế này, lần đầu tiên Mục Thanh Y căm phẫn như vậy, cho dù sinh ra với thân phận con gái riêng, bị mọi người trong Mục gia kỳ thị, bắt nạt, cô cũng chưa từng phẫn nộ như thế.
Năm xưa, việc kiên quyết kéo mình vào võ quán của ông già đó tuy rằng rất đáng giận, nhưng cũng không đạt được bằng một góc “cơn giận Long Dật Thần” này.
Ba nghìn vạn! Ba nghìn vạn chết tiệt này!
Rõ ràng hết thảy đều không phải là chuyện của cô, cô chẳng qua chỉ là xui xẻo mang cái họ Mục mà thôi, càng xui xẻo hơn khi có ông anh cả cùng cha khác mẹ không có tiền đồ, xui xẻo nhất chính là không nên nhìn thấy Mục Thanh Bình bị người ta truy đuổi chạy trối chết trên đường thì xông lên nhúng tay vào —
Ngẫm lại mọi chuyện một lần, cô vốn là tự làm tự chịu, không có từ nào có thể miêu tả nỗi buồn của cô lúc này.
Nhảy bổ lên giường hỗn chiến với cái gối một trận, vừa mắng vừa đấm.
- Đáng ghét, có tiền thì giỏi lắm hả?!
- Cho dù có giỏi, lại như thế sao? Tôi có phải là sẽ không trả tiền đâu?
- Cái gì mà bảo tôi là người phụ nữ của anh? Bà đây không thèm lấy anh ta.
- Cho dù là hoàng tử kim cương như thế nào? Cũng vẫn là có một cái đầu, hai con mắt và một cái miệng, ai mà không có, không phải tôi hơi nghèo một chút, người hơi lười một chút, nhưng có nhất thiết bị người ta bắt nạt đến nước này không?
Thế mà cô đã từng nghĩ khác, rốt cục anh vẫn giống những kẻ có tiền dung tục khác, muốn lấy tiền khống chế cô.
Kinh ngạc, là biểu hiện duy nhất trên khuôn mặt Long Dật Thần khi ngồi trước màn hình theo dõi.
Mục Thanh Y có bề ngoài rất cổ điển tú nhã, lúc cô im lặng cô khiến người ta cảm thấy cái vẻ nho nhã yếu ớt, ngượng ngùng e ấp, thế nhưng cá tính thật của cô, thật sự có lỗi với cái ngoại hình mà ông trời đã ban cho. Đặc biệt là giờ phút này, khi cô liên tục vừa đấm vừa đá, vừa chửi rủa, Long Dật Thần hiện đã có thể hiểu thế nào là không thể đánh giá con người qua tướng mạo.
Ấn tượng đầu tiên về một người rất quan trọng, nếu ngày đó cô biểu hiện ra bộ mặt của người phụ nữ đanh đá như thế này, anh nhất định sẽ không tới bắt chuyện.
Thật là có tiền khó mua sớm biết rằng, bây giờ biết cũng đã muộn, ai bảo anh không có tiền đồ để tim mình rơi vào đó, ngoài việc chấp nhận, cũng chỉ có thể nghĩ cách kéo cô gái nhỏ đang cố gắng trút giận kia cùng mình rơi xuống thôi.
Cái này chính là “một người vui không bằng tất cả cùng vui”, huống hồ tình yêu vốn không phải màn độc diễn, nếu không thì nhất định sẽ không có kết quả gì đâu.
Nhìn cô gái kia đã thôi hành hạ cái gối mà chuyển sang đập thú nhồi bông trên giường, Long Dật Thần mím môi, ánh mắt tuyên thề nhất định phải kiên trì, tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
- Long Dật Thần —
Bỗng nhiên có người quát tên mình, anh vội vàng ngồi thẳng lưng, nhìn lên màn hình theo dõi, Mục Thanh Y căm hờn huơ nắm tay.
- Một ngày nào đó, tôi phải mang cả xấp tiền dày ném vào mặt anh mới thỏa nguyện!
Anh lặng lẽ nở nụ cười, những ý tưởng của cô luôn làm anh phải ngạc nhiên.
- Nhưng mà, tôi có thể tìm ở đâu nhiều tiền như vậy để ném anh, hơn nữa lấy tiền dọa người có chút lãng phí, còn không bằng đem cho người ta... nhưng mà tôi thích hơn... (ý là đem tiền đập dô mặt anh ấy thích hơn dù lãng phí)
Cô tiếp tục chìm đắm trong thế giới của bản thân, không biết trên lầu có người vì câu nói của cô mà đang cười té ghế.
Khuôn mặt Long Dật Thần không chút biểu cảm nhìn bóng dáng đang bận bịu mà vui vẻ lau tủ kính trong kia, hai tay vì dùng sức quá mạnh mà xé toạt xấp tài liệu trên tay.
- Tổng giám đốc.
Tài xế cẩn trọng gọi, e sợ không khéo lại bị “giận cá chém thớt”.
-Về công ty.
- Vâng.
Tài xế vừa lái xe vừa thầm thắc mắc trong lòng. Không biết tổng giám đốc suy nghĩ cái gì? Ngày nào cũng tới nhìn cô Mục, nhìn đến khi khuôn mặt tối sầm lại, nhưng lại không làm cái gì cả.
- Cậu xem cô ấy có phải rất vui vẻ không?
- Cô Mục dường như vẫn luôn rất dễ vui vẻ.
Tài xế thành thật nói.
- Tìm vui trong khổ.
Anh lạnh lùng nói.
Tài xế lập tức im lặng.
Tuy rằng trên tay đang cầm tập tài liệu, nhưng anh đọc mà không xem được câu nào, cô gái kia thật sự muốn làm mình mệt chết sao?
Cô rất nghiêm túc, bắt đầu kiếm tiền, cô lại còn liều mạng làm việc, ban ngày đi làm, buổi tối điên cuồng sáng tác, anh thấy cô một ngày không ngủ quá ba giờ, cũng không hiểu nổi cô làm thế nào vẫn có thể tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời như vậy.
Mặc kệ cô có mệt hay không, anh cũng không thể tiếp tục thờ ơ đứng nhìn.
- Quay lại.
- Dạ?
Tài xế sửng sốt.
- Quay lại cửa hàng trang sức.
- Vâng, tổng giám đốc.
Tài xế vội vàng quay đầu xe.
Xe đỗ cách cửa hàng một đoạn không xa, lần này Long Dật Thần trực tiếp xuống xe đi qua đó.
- Hoan nghênh quý khách. Thưa anh, tôi có thể giúp gì cho anh ạ?
Vừa nhìn cách ăn mặc của anh, cô nhân viên trực ở quầy đã biết có khách lớn tới cửa, liền ân cần tiếp đón.
- Tôi muốn cô ta phục vụ cho tôi.
Anh chỉ thẳng hướng nữ nhân viên phục vụ mang biển tên: Mục Thanh Y.
- Thanh Y, lại đây một chút.
-Được. – Cô trả lời và nhẹ nhàng đi tới.
- Có chuyện gì vậy chị Trương?
- Vị khách này muốn mua vài thứ, em hãy để ý một chút.
- Dạ.
Cô gật đầu mỉm cười, nhưng khi quay đầu thấy rõ mặt vị khách, nụ cười của cô liền tắt ngấm.
Khuôn mặt anh cũng không hề tươi cười.
- Thanh Y.
- Thưa anh, rốt cuộc là anh muốn gì?
Cô đã thực sự cố gắng kiếm tiền cũng không được sao, thật sự muốn bức cô phải bán thân hay sao? Mà cho dù có phải bán cũng không bán cho anh, thật tức chết mà.
Mục Thanh Y vẫn không hề nhận ra, kỳ thực bản thân cô đã tạo một mức độ ảnh hưởng nào đó lên Long Dật Thần.
- Theo tôi về.
-Sao tôi phải về?
-Em muốn tự đi hay là muốn tôi ra tay?
Cô nhân viên trực quầy gần như giật mình với màn kịch đang diễn ra trước mắt. Thanh Y đương nhiên là bạn gái của kẻ có tiền?
- Đây là giờ làm của tôi.
Cô đúng là không có tiền đồ mà, thế nhưng bị sắc mặt và giọng điệu của anh hù dọa.
- Từ bây giờ em bỏ việc đi.
- Tôi bỏ việc thì làm sao kiếm đủ tiền để trả anh?
Chỉ trả lại tiền cô mới có thể cảm thấy hai người lại ngang hàng nhau, chứ không phải làm một “người lùn” như bây giờ.
- Em không cần ép buột bản thân như vậy.
Ba nghìn vạn mà thôi, anh chưa từng để bụng.
Có lý nào người này kéo người kia đi chứ?
- Họ Long kia, anh không thấy như vậy là rất dã man sao?
- Tôi có thể dã man hơn nữa kìa.
Anh lạnh lùng quay đầu trừng mắt nhìn cô, ý bảo cô ngậm miệng lại, không nên tiếp tục khiêu chiến với tính nhẫn nại của anh.
- Tôi cũng phải thay đồng phục ra đã chứ.
Cô bấu lấy khung cửa không chịu đi thêm bước nào nữa.
Anh đáp lại bằng cách trực tiếp ra tay vặn bung bàn tay đang bấu cửa của cô, kéo thẳng ra ngoài, lên xe.
Rõ ràng là rất mệt, lên xe chưa tới hai phút, cô đã ngủ say như chết ở ghế sau.
- Tội tình gì chứ?
Anh có chút đau lòng vuốt quầng thâm trên mắt cô.
Tuy biết là không nên, nhưng lái xe vẫn không nhịn được nhìn trộm phía sau vài lần qua kính chiếu hậu, tổng giám đốc nhất định là rất yêu cô Mục, vẻ mặt đau lòng kia, ngay cả một người khô khan như anh cũng hiểu được là có ý nghĩa gì.
“Phải về Tôn Tước sao?”
“Về công ty.”
“Vậy cô Mục —”
“Cùng đi.”
Tài xế không nói gì nữa.
Gần đây, cô cáu kỉnh với anh, cố ý tránh né những lúc có khả năng gặp nhau, nếu không có bộ máy giám sát, người cùng ở dưới một mái nhà như anh, muốn nhìn thấy cô cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Trong nhà đã thật lâu không thấy được bóng dáng lười biếng của cô, anh không thể tưởng tượng người đã từng sống lười nhác như cô là làm sao bắt buộc bản thân quen với tần suất làm việc liên tục như thế, thật giống như đột nhiên biến thành cô gái kim cương không đối thủ mà.
Anh không hề thích cô trở nên tích cực hướng về phía trước, quyết chí thành nữ cường nhân, Mục Thann Y lười nhác tùy hứng một khi không sống ung dung tự tại, cũng sẽ không còn là Mục Thanh Y thực sự nữa.
“Ba nghìn vạn.”
Long Dật Thần trừng mắt cô. Chẳng lẽ đang ngủ, cô cũng không bỏ xuống được số tiền kia?
“Ba nghìn vạn...” Cô đang ngủ tiếp tục nói mớ.
Anh cau mày. Giúp cô giải quyết vấn đề tiền bạc trong lúc khó khăn lại biến thành ngọn nguồn ác mộng của cô, điều này làm cho anh vô cùng buồn bực! Khi anh muốn cố gắng kéo gần quan hệ của hai người, lại bởi vì món nợ này mà đem khoảng cách kéo xa hơn.
“Tôi không muốn lớn lên...” Tiếng chuông di động vang lên.
Nhìn Mục Thanh Y ngủ say như chết, Long Dật Thần bất đắc dĩ thở dài, lấy điện thoại trên người cô ra nghe.
“Có phải cô Mục không ạ?”
“Cô ấy đang ngủ.”
“Cảm phiền mời cô Mục nghe điện thoại.”
“Cô ấy mệt lắm rồi, có việc có thể nói với tôi.”
“Vẫn nên mời cô Mục nghe đi, chuyện này nhất định phải nói với chính cô ấy.”
Long Dật Thần chần chờ một chút, sau đó đưa tay lay lay cô. “Thanh Y, tỉnh dậy, có điện thoại.”
Cô mơ mơ màng màng đưa tay sờ soạng trên người, anh vội vàng lấy điện thoại nhét vào trong tay cô.
“Alo, cho hỏi ai ạ?” Cô mở miệng, trong nháy mắt tỉnh táo lại, điều này làm cho Long Dật Thần bên cạnh kinh ngạc nhướng mày.
“Cô Mục, tôi là luật sư Trương ở văn phòng luật sư Phương Chu.”
“Luật sư?” Cô hoang mang nhíu mày, “Tôi hình như không có phạm pháp gì nha.”
“Không phải, chúng tôi có một phần di chúc muốn giao cho cô Mục.”
“Di chúc?”
‘’Đúng vậy, di chúc của ông Triển Hoành Xa cho cô Mục.”
Ba chữ Triển Hoành Xa này vừa vào tai, trong đầu cô lập tức hiện lên một ông lão luôn có gương mặt nghiêm túc.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? “Ông ấy có di chúc cho tôi?”
“Cô đến Sở Sự vụ luật sư tự nhiên sẽ biết.”
“Oh.”
“Không biết khi nào cô Mục có thời gian ạ?”
“Bây giờ cũng được.”
“Vậy chúng ta chút nữa gặp.”
“Được.” Ngắt điện thoại, tim cô đập mạnh và loạn nhịp một hồi lâu, về sau mới đột nhiên nghĩ đến một việc, “Văn phòng luật sư Phương Chu ở đâu?”
“Chúng ta lập tức đi đến, cô Mục à.” Tài xế nhẹ nhàng trả lời, anh có nghe được đối thoại, không cần người căn dặn đã sớm vòng tay lái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.