Tổng Giám Đốc Không Biết Tốt Xấu

Chương 1:




Đường Phỉ ra đời ở Canada, mặc dù từng học một năm tiểu học ở Đài Loan nhưng từ khi cô cùng người nhà di dân đến Canada cô cũng chưa quay lại Đài Loan lần nào. Chớp mắt đã qua mười mấy năm, cô cũng giống như khách du lịch ngoại quốc, tất cả hiểu biết về Đài Loan đều là xem từ sách báo và sưu tầm từ Internet chứ không phải tự mình trải qua với mảnh đất này, cho nên cô nhìn cảnh vật trước mắt có chút quen thuộc nhưng cảm giác không chân thực.
Cô nghĩ rằng mình sẽ phát triển ở Canada, nhưng sau khi lấy được bằng Thạc sĩ, cô chuẩn bị đến công ty xây dựng của cha trổ tài thì đột nhiên bác gái giao cho cô một nhiệm vụ rất quan trọng - trở về Đài Loan bắt người.
Tất nhiên không phải bắt tội phạm truy nã quan trọng, mà là người anh họ có chết cũng không chịu trở về thừa kế gia nghiệp của cô - Đường Vũ.
Cha của cô mở một công ty xây dựng, còn bác thì mở công ty vật liệu xây dựng, cùng hỗ trợ nhau trong sự nghiệp, cho nên cha cô và bác cũng hi vọng sau này cô và anh họ có thể giúp đỡ lẫn nhau giống như vậy.
Nhưng sau khi tốt nghiệp anh họ chạy luôn về Đài Loan, bác muốn tự mình đi gọi anh họ về nhưng mà bác gái sợ cha con bọn họ gặp mặt là cãi nhau nên đành nhờ cô giúp.
“Rốt cuộc là đi làm ở khách sạn nào? Ở Canada không có khách san sao? Làm sao lại phải làm việc ở Đài Loan? Làm gì phải hành hạ người ta như thế!”.
Đường Phỉ vừa đến sân bay liền gọi điện cho Đường Vũ nhưng tất cả các cuộc gọi đều đưa vào hộp thư.
Sau khi trở về Đài Loan, tung tích của Đường Vũ luôn thần bí, khó khăn lắm bác gái mới hỏi thăm được anh họ đang làm việc ở một khách sạn, nhưng khi cô phái người trở về Đài Loan tìm thì người ta nói anh họ đã nghỉ việc, sau đó lại nghe anh họ đang ở khách sạn, bảo là muốn tìm chỗ ở mới.
Dù sao đi nữa điểm đáng nghi nhất đó là hành tung của anh họ rất bí ẩn.
Cô chuẩn bị gọi điện một lần nữa thì bị một tai họa bất ngờ cắt ngang động tác.
Đột nhiên, cô ngửi được một mùi cà phê thơm lừng, nhưng không hề bị mùi hương kia hấp dẫn bởi vì toàn thân cô bị cà phê bắn tung tóe , bộ dạng vô cùng thảm hại.
Bị cà phê bắn đầy người, người đi đường vẻ mặt cũng giật mình, ở phía sau người đàn ông gây chuyện luôn miệng nói xin lỗi.
“Xin lỗi, rất xin lỗi ...”. Bởi vì phải chạy về công ty họp, Tề Gia Hách đi đường quá gấp nên không cẩn thận đụng phải người ta, thấy người ta thê thảm như thế thì anh cũng dừng lại xin lỗi.
“Làm gì đó!” Vừa mới vào Đài Loan đã bị tai bay vạ gió, thật sự là điềm xấu mà! Nhìn toàn thân bị dính cà phê, Đường Phỉ tức giận: “Sao anh lại không cẩn thận như vậy, tôi phải làm sao bây giờ?”.
“Thật xin lỗi, tôi sẽ phụ trách, nhưng mà hiện tại tôi có việc rất gấp phải về Đài Bắc. Đây là danh thiếp của tôi, cô có thể liên lạc lại, được không?”.
“Có ý gì? Bây giờ anh tính bỏ đi sao?”. Nhìn thấy người gây ra họa còn muốn chạy, Đường Phỉ càng tức giận, cô đoạt lấy danh thiếp của anh ta “Tôi mặc kệ, bây giờ anh phải xử lí cho tốt, tôi không có thời gian rảnh rỗi để tìm anh đòi nợ”.
Phiền toái.
Thái độ của Đường Phỉ làm Tề Gia Hách nghĩ đến bốn cô em gái hay gây chuyện, ấn tượng với phụ nữ càng giảm xuống.
Sở dĩ anh chưa có bạn gái, không phải vì trong lòng anh có người mà do anh cảm thấy phụ nữ rất phiền toái, đơn giản là anh rất ghét phiền toái.
Nếu có thể mua được một bộ y phục mới là tốt, lúc này không nhịn được anh trách thiết bị ở phi trường không tốt, sau khi xuất cảnh cũng không thể mua sắm, mà bây giờ anh ở phi trường cũng không có gì cả.
“Cái đó.... Trong hành lý của cô phải có quần áo tắm rửa chứ?”.
“Cho nên?”.
Cô gái này thật khó chiều! Tề Gia Hách cảm thấy cô cố ý muốn phá anh, cũng sắp nổi giận: “Thế bây giờ cô muốn như thế nào? Làm phiền cô nói thẳng ra, cần bồi thường tiền à?”.
“Tôi không cần tiền!” Anh ta dám nghĩ cô nhân cơ hội muốn lấy tiền! Còn nữa, anh ta có thái độ gì, rõ ràng là anh ta sai trước vậy mà còn không khách khí, cô càng khó chịu càng muốn làm khó anh ta: “Tôi muốn anh nghĩ biện pháp làm quần áo của tôi sạch sẽ, tôi chỉ muốn bộ quần áo này, anh nghe có hiểu không?”.
Vẫn cảm thấy cô cố ý gây phiền toái cho anh, nhưng Tề Gia Hách cũng không có thời gian nói chuyện với cô: “Đi theo tôi, tôi chắc chắn sẽ làm sạch quần áo cho cô”.
Mặc kệ có chuyện gì, trước tiên phải đưa cô ra khỏi đây rồi nói tiếp.
Mới đầu Đường Phỉ cho là anh ta tức giân cô, muốn gây bất lợi cho cô, nên mới kéo cô vào trong xe, cho nên không ngừng cảnh cáo: “Tôi nói cho anh biết tôi có luyện võ, anh đừng có mà nghĩ làm loạn”.
“Cô có suy nghĩ nhiều quá không?” Tề Gia Hách cũng không muốn thành kiến với phụ nữ, nhưng mà anh rất phản cảm với phụ nữ, nhất là với những người hay gây chuyện thì càng “tha cho tiểu nhân bất tài”: “Tôi đã nói với cô, tôi dẫn cô đến công ty tôi ...”.
“Đến công ty anh làm cái gì?”.
Đầu năm nay có rất nhiều tên lường gạt, không phải in danh thiếp ăn mặc chỉnh tề thì cũng là nhà làm ăn.
“Tôi phải trở về tham dự hội nghị khẩn cấp, cô cũng phải thay quần áo rồi mới có thể xử lý vết bẩn trên đó, cô nghĩ cô mặc như thế thì tôi xử lý làm sao?”.
“Anh không cần nói chuyện kiểu đó, tôi thành ra như thế này là do ai, tôi cũng đã nói với anh đừng có giở trò gì, tôi không yêu cầu gì nhiểu,chỉ cần anh làm quần áo của tôi khôi phục nguyên trạng là được rồi”. Đường Phỉ không hi vọng anh ta nghĩ mình đang lừa đảo, rất thận trọng nhấn mạnh lại.
Tề Gia Hách chưa từng gặp qua cô gái nào cố chấp như vậy, anh cũng muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề này để cô rời đi. “Cô yên tâm, nếu hiệu giặt không xử lý được, tôi sẽ giúp cô tìm một bộ giống hệt như thế trả cho cô, thành ý như thế đã đủ chưa? Có thể để tôi đi xử lý chuyện chính được chưa?”.
“Anh nói làm như tôi là một cái phiền toái lớn vậy, anh muốn làm gì cứ làm, tôi đâu có trói tay của anh không cho anh làm gì đâu?”.
Tề Gia Hách thật sự có việc phải làm, anh phải đến chỗ xe của công ty, truyền tài liệu cho phụ tá nhìn, nhưng mà tự nhiên lại có một phiền toái từ trên trời rơi xuống làm lãng phí thời gian của anh.
Lúc đầu Đường Phỉ rất an phận nhìn phong cảnh, nhưng sau đó phát hiện anh ta nhìn máy tính rất chăm chú, không nhìn được liếc qua và hỏi: “Công ty của các anh làm cái gì?”.
“Tôi cần báo cáo cho cô sao?”.
“Tôi chỉ hỏi thôi, nói hay không cũng đâu có vấn đề gì?”. Đường Phỉ nhún vai một cái rồi lại nói thêm một câu: “Nếu như là công ty đường đường chính chính sao lại không thể nói chứ?”.
“Tôi nhìn giống người không đứng đắn?”.
“Là anh nói, tôi chưa nói gì đâu nhé!”.
“Thái độ của cô đã nói lên tất cả”.
“Anh nghĩ như thế nào là việc của anh, tôi không có ý kiến”.
“Xin hỏi tôi có thể tiếp tục làm việc của tôi không?”.
“Anh cứ tự nhiên”.
Những lời kia ngừng chưa đến ba phút, Đường Phỉ lại bắt đầu ngồi không yên, bắt đầu dáo dác ngó máy tính anh: “Rốt cuộc anh đang nhìn cái gì? Nhìn anh rất nghiêm túc, có vẻ sự nghiệp rất lớn!”.
Cô gái này ... Bị bệnh mất tập trung và phải động sao? (Ốc: ta nghĩ ý anh là chị không ngồi yên một chỗ).
“Cô có thể không quấy rầy công việc của tôi được chứ, OK?”
“Dĩ nhiên OK”.
Nhìn anh ta cũng muốn giết người, có thể nói không sao? Vì giữ cái mạng nhỏ của mình, Đường Phỉ không thể làm gì khác hơn là nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Nhưng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, cô lại có vấn đề muốn hỏi anh ta. Nhưng vừa mới quay đầu, còn chưa kịp mở mổm, đã thu được ánh mắt sắc bén đầy sát khí.
“Hẹp hòi, bủn xỉn, hỏi một chút sẽ chết sao, tôi chỉ muốn biết ngồi tàu điện ngầm của Đài Bắc như thế nào, đi 101 thì phải đi làm sao, còn có...”. Cô trợn tròn mắt, vừa nói vừa rời ánh mắt ra cửa sổ, đột nhiên có một bóng người hấp dẫn chú ý của cô, vấn đề của cô là phải bám sát, cô hô to một tiếng: “Dừng xe!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.