Tổng Giám Đốc Không Biết Tốt Xấu

Chương 14:




Đêm khuya yên tĩnh, chỉ còn tiếng côn trùng kêu và thỉnh thoảng có một vài chiếc xe qua đường. Đường Phỉ đã ngủ hơn nữa giấc ngủ rất sâu và ngọt ngào. Nhưng đột nhiên cảm thấy có người sờ lên giường của cô. Cô bị dọa kêu lên một tiếng nhưng một giây sau miệng cô bị một bàn tay dùng sức che.
“Suỵt, đừng kêu”.
Đường Phỉ nghe thấy giọng của Tề Phân Yên mới thở phào nhẹ nhõm. Bỗng nhiên bên tai lại truyền đến một giọng nói khác: “Nghe nói anh trai tôi đã quỳ dưới váy cô rồi phải không? Cô có sức quyến rũ không nhỏ đó nha, tại sao cô lại làm được hay vậy?”.
Tề Phương Tĩnh cảm thấy anh trai thích Đường Phỉ rất khó tin.
“Phân Yên, em che miệng của Đường Phỉ rồi, làm sao cô ấy nói được”. Tề Mỹ Nghi lên tiếng.
“Đúng vậy, em mau buông tay ra đi”. Tề Lệ Dung rất hưng phấn muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Xem ra là bốn vị tiểu thư đã âm thầm lẻn vào phòng cô. Sau khi miệng được thả tự do, Đường Phỉ dở khóc dở cười ngồi dậy. Nhờ ánh trăng nhìn ánh mắt chờ đợi của bốn cô gái: “Mấy cô không ngủ được bởi vì muốn hỏi tôi việc này?”.
“Bởi vì chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của anh trai, đương nhiên chúng tôi phải quan tâm một chút rồi!”.
“Anh trai cô không phải đồng tính luyến ái, các cô quan tâm vấn đề này phải không?”.
Tất nhiên các cô biết anh mình không bị đồng tính luyến ái. Việc này là bọn họ sắp đặt muốn cho Đường Phỉ tiếp cận với anh trai mình. Bọn họ muốn giúp hai người đến với nhau nhưng không ngờ sự việc lại tiến triển nhanh như vậy!.
“Anh tôi thật sự thích cô sao?”. Tề Lệ Dung nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề chính.
“Ừ, anh ấy nói như thế”.
“Vậy cô trả lời làm sao? Không phải là từ chối chứ?”.
Giọng của bốn cô gái nghe rất hưng phấn làm Đường Phỉ có chút buồn bực: “Không phải là các cô muốn tôi đi dò xét anh trai các cô sao?”.
“Đúng vậy, chúng tôi muốn cô đi dò xét anh trai nhưng mà nếu đùa thành thật thì cũng không phải chuyện gì xấu. Dù sao thì nam chưa vợ gái chưa chồng, mà chúng tôi cũng đang thiếu chị dâu. Nếu như cô không ghét bỏ thì anh trai tôi thuộc về cô rồi”. (Ốc: =)) ca đã bị bán thành công).
Bốn vị tiểu thư đều rất ủng hộ cô và Tề Gia Hách yêu nhau làm Đường Phỉ rất cảm động: “Các cô không phản đối tôi và Tề Gia Hách yêu nhau sao?”.
Không thể nói đây là kì vọng của bọn họ. Như thế họ sẽ không lo lắng anh trai vì mình mà chán ghét phụ nữ. Hơn nữa như thế có thể giữ được Đường quản gia ở lại. Dù thế nào đi chăng nữa bọn họ vẫn chiếm được ưu thế.
“Dĩ nhiên cô cũng không cần lo lắng chúng tôi...Chúng tôi đảm bảo sẽ không có mẹ chồng ác hay em chồng phá quấy. Ở nhà này là chế độ nữ quyền,, nếu anh trai dám khi dễ cô thì nhất định sẽ không sống được đâu”.
“Các em đối với người anh trai hết lòng chăm sóc các em như vậy à? Dám nói xấu anh?”.
“A-----”.
Đột nhiên đèn phòng sáng lên, cả năm cô gái đều nhìn về phía Tề Gia Hách. Năm người giống như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt gặp, lúng túng cười nhìn Tề Gia Hách.
“Anh, làm sao anh lại nghe lén chuyện của con gái chúng em?”. Tề Phân Yên lên tiếng đầu tiên.
“Là ai không đóng cửa tốt?”.
“Được rồi, bây giờ tìm ra người nào cũng đâu có ý nghĩa gì, mấy giờ rồi hả, đi ngủ thôi. Ngày mai Đường Phỉ còn phải đi làm, các em muốn làm cô ấy mệt sao?”.
“Anh đã biết đau lòng cho cô ấy rồi sao, anh không sợ chiến tranh xảy ra giữa chị dâu và em chồng à?”.
Tề Phương Tĩnh cố ý dọa anh trai nhưng không ngờ người bị dọa lại là Đường Phỉ. Cô không muốn vì cô mà trong nhà xảy ra chuyện gì. “Đừng nóng đừng nóng, các cô ở lại đây muộn một chút cũng không sao!”.
“Đùa thế thôi... Chúng tôi chỉ cần đáp án, bây giờ đáp án đã có rồi chúng tôi phải đi ngủ thôi”. Bốn vị tiểu thư cười cười nhảy xuống giường đi ra ngoài. Lúc đi qua Tề Gia Hách còn trêu anh: “Anh, anh sẽ ở đây qua đêm à?”.
“Các em -----”.
Họ cười haha dùng tốc độ nhanh nhất trở về phòng mình trước khi Tề Gia Hách tức giận.
Mặc dù là nói đùa nhưng các cô lại nói đúng tiếng lòng của Tề Gia Hách. Anh đứng im ở cửa một lúc vẫn không động đậy. Cho đến khi Đường Phỉ hỏi tại sao anh còn chưa đi ngủ, anh mới phục hồi lại tinh thần nhẹ giọng nói: “Ừ... Em ngủ ngon”.
Đường Phỉ không giữ anh lại không ngoài suy đoán của anh và anh cũng không cảm thấy thất vọng. Bởi vì kích tình chỉ là ngắn ngủi, chân ái (= tình yêu chân thành) mới đáng giá để họ chờ đợi. Anh tin rằng tình yêu của họ sẽ giống như rượu nguyên chất, cảng ủ càng thơm...
Thỉnh thoảng sau khi tan ca, các đồng nghiệp sẽ rủ nhau đi chơi để tăng thêm tình cảm như đi hát, xem phim, tụ tập ăn uống. Hôm nay phòng nghiệp vụ có tổ chức giao lưu trong phòng mà quan hệ của Đường Phỉ vốn không tệ cho nên người trong phòng nghiệp vụ muốn mời Đường Phỉ cùng tham gia.
“Chúng tôi sẽ đi hát karaoke, trưởng phòng muốn cô cùng tham gia, cô sẽ đi chứ?”.
“Tôi rất muốn đi nhưng để tôi hỏi xem Tổng giám đốc còn có kế hoạch khác không?”. Đường Phỉ nói xong nhìn về phía cửa phòng làm việc.
“Vậy thì cô đi hỏi đi, tôi ở đây chờ cô”.
“Cô chờ tôi một chút”.
Đường Phỉ vào phòng làm việc, một lúc sau cô đi ra: “Việc đó...”.
“Không thể đi được à?”.
“Không phải...”.
“Vậy là có thể đi được sao?”.
“Có thể đi... nhưng mà...”.
Đi hay không đi khó khăn đến thế sao? Tại sao nét mặt Đường Phỉ có vẻ khó coi vậy? Có nghiêm trọng thế không? “Có vấn đề gì sao? Nếu như không đi được cũng không sao... không miễn cưỡng”.
“... Tổng giám đốc nói là anh ấy cũng muốn đi”.
“Hả?”. Lần này đến lượt chị Lưu ở phòng nghiệp vụ ngây người.
Trong lúc Chị Lưu đang sững sờ Tề Gia Hách bước ra, khuôn mặt tươi cười hỏi: “Không hoan nghênh tôi sao? Tôi có thể tham gia không?”.
“Không phải! Tất nhiên là hoan nghênh! Chỉ là tôi không nghĩ là Tổng giám đốc sẽ tham gia thôi!”. Cô bị giật mình. Tổng giám đốc chưa từng tham gia một buổi giao lưu của một phòng nào! Tại sao tự nhiên lại đổi tính vậy?
Đường Phỉ? Chẳng nhẽ cô ấy và Tổng giám đốc... Mặc dù mọi người đều nói cô ấy và Tổng giám đốc có quan hệ đặc biệt mờ ám nhưng mà cô ấy vẫn luôn phủ nhận chuyện đó mà. Hơn nữa không ít người nhìn thấy cô ấy và Tổng giám đốc cãi vã cho nên mọi người đều không biết mối quan hệ của họ là gì. Nhưng bây giờ nhìn thái độ của hai người có gì đó rất lạ.
Khi chị Lưu còn đang đoán mò thì Tề Gia Hách đã khoác tay nhẹ nhàng ôm Đường Phỉ vào trong ngực.
“Chúng tôi định đi hẹn hò nhưng nếu mọi người muốn mời Đường Phỉ đi, thì chúng ta cùng nhau đi thôi. Đi nói cho trưởng phòng của cô, hôm nay tôi mời mọi người”.
“Dạ, tôi sẽ nói”. Tin tức Tổng giám đốc muốn mời khách tất nhiên phải thông báo cho mọi người thật nhanh. Sau khi chị Lưu nhận được lệnh lập tức phi trở về phòng nghiệp vụ.
Chờ chị Lưu đi rồi Đường Phỉ ngẩng đầu nhìn Tề Gia Hách, bĩu môi hỏi: “Anh cố ý phải không?”.
“Cái gì?”.
“Cố ý cho mọi người biết mối quan hệ của chúng ta”.
“Có cái gì không thể để cho người ta biết hay sao? Chẳng lẽ em muốn cho mọi người biết em là người độc thân? Không thể như thế được! Nếu mọi người biết em là hoa đã có chủ thì những con ruồi xung quanh em sẽ tự biết mà rút lui!”. (Ốc: ca xấu nhé, nói người ta là ruồi, cơ mà em thích ).
“Anh làm như vậy sau này làm sao em có thể nhìn mọi người”.
“Không cần phải căng thẳng như thế, cứ thoải mái thôi. Em ăn kẹo không? Hay uống trà sữa? Hay là muốn anh?”. Tề Gia Hách cố gắng nói đùa cũng chỉ vì muốn có được nụ cười của người đẹp.
Một Tổng giám đốc cao cao tại thượng của một tập đoàn sẵn sàng bỏ đi tư thái Tổng giám đốc của mình chỉ vì muốn nàng vui vẻ. Mặc dù cách làm cho chút ngây thơ, nhưng tất cả những cố gắng của anh cô đều nhận thấy được.
Đường Phỉ cười nhẹ, sau đó nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi anh: “Đây là phần thưởng cho sự cố gắng của anh”.
“Chưa đủ!!”. Tề Gia Hách không dễ dàng buông tha cho cô, bàn tay giữ chặt hông cô, kéo cô về phía phòng làm việc, đóng cửa vào. Sau đó cho cô một nụ hôn triền miên....
“Tức chết tôi rồi!”. Sau khi nhận được tin tức từ Đài Loan truyền về, cha của Đường Vũ - Đường Chính tức giận đến nỗi cả người nổi gân xanh, giống như là cả thế giới đều đang có lỗi với ông.
Theo ý của ông, toàn bộ thế giới đều đang có lỗi với ông.
Vẫn hi vọng con trai có thể về thừa kế sự nghiệp, nhưng rồi nó cũng không nghe theo lời ông. Nó không coi những lời ông nói là quan trọng, Đường Phỉ còn giấu tin tức về Đường Vũ. Hơn nữa, Tề Gia Hách còn coi thiếu gia của Tập đoàn Thiểu Đông giống như người giúp việc mà sai bảo..... Càng làm ông bực mình.
Bảo ông làm sao có thể nuốt trôi được cục tức này!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.