Tổng Giám Đốc Là Sói

Chương 12:




Ánh nắng mặt trời len lỏi qua tấm rèm cửa, thời tiết vùng biển quả nhiên rất đẹp.
Linh lười biếng mở mắt, cô vẫn còn muốn ngủ thêm một chút nhưng vì Việt nên không thể ngủ tiếp. Tivi dường như mở to hết mức có thể, lẽ nào cậy phòng cách âm bên ngoài không ai nghe tiếng nên mặc sức làm loạn?
- anh làm cái gì vậy?
Việt mắt không rời khỏi quyển sách, nhìn điệu bộ của anh ta kiểu gì cũng thấy toát ra khí chất ngời ngời, giống như vừa sinh ra đã có tướng trở thành tổng giám đốc vậy.
Linh hỏi mà không thấy anh ta trả lời, cô với tay lấy cái điều khiển rồi tắt tivi đi, lúc này Việt mới bỏ sách xuống bàn, ngước mắt lên nhìn Linh.
- dậy rồi sao?
- anh có vấn đề à? Mới có 6 giờ sáng, không phải nói chuyến bay lúc 3 giờ chiều sao?
- đúng là chuyến bay lúc ấy.
- vậy anh gọi tôi dậy làm gì?
- tôi có gọi sao?
- anh mở tivi ồn ào như vậy. Tai anh cũng đâu phải không thể nghe được.
- có muốn xuống dưới đó tản bộ không?
- hả ( tạm thời chưa hiểu ra vấn đề)
- tôi hỏi cô có muốn đi tản bộ không?
- ( não bắt đầu có dấu hiệu hoạt động bình thường trở lại) Tôi đi đánh răng đã.
- tôi đợi cô ở ngoài.
Bình thường Linh làm mọi thứ khá nhanh nhẹn, nhưng khi ấy lại trở nên chậm chạp khiến cho người đứng ở bên ngoài phải chú ý vào đồng hồ.
15 phút sau...
Linh vừa mở cửa bước ra thì bắt gặp ngay khuôn mặt nhăn nhó của Việt.
- anh sao vậy?
- tôi tưởng cô ngủ luôn trong đó rồi chứ.
- tôi còn có việc.
- việc gì?
- đi vệ sinh. Hỏi gì nữa không?
- ( đỏ mặt) không.
- vậy thì đi.
Đi được vài bước lại bắt gặp vô số ánh nhìn. Cách hạ nhục bản thân nhanh và hiệu quả nhất chính là đi cùng một người vừa cao, vừa đẹp trai lại là người có địa vị. Họ sẽ nhanh chóng nhận ra điểm khác biệt, kèm theo đó là những tiếng xì xào.
- có phải bạn gái không nhỉ.?
- nhìn tầm thường quá.
- sao lại theo đuổi được, lẽ nào dày mặt bám lấy hay sao?
- anh ấy đẹp trai quá à.
- giá mà được nắm lấy tay anh ấy một lần, dùng hạnh phúc cả đời đổi cũng được.
Linh cảm thấy tức, cô không chút do dự mà nắm chặt lấy tay Việt. Mặt vênh một góc 80 độ, nhìn có vẻ rất đắc ý.
- cô làm gì vậy?
- nắm tay một chút.
- tại sao?
- anh không thấy họ đang nhìn tôi đầy khinh thường sao? Cho tức chết.
Việt cũng không ý kiến gì thêm, cứ để yên cho Linh muốn làm gì thì làm.
Ra tới bờ biển tay Linh vẫn trong tay Việt, một ánh nhìn về phía ấy.
- bỏ tay ra được rồi.
Lúc này Linh mới giật mình nhớ ra, tay cũng rời khỏi tay Việt.
- đi bộ đi.
- ( ngơ ngác) đi đâu?
- tập thể dục.
- sao anh không đi.?
- tôi đi cùng cô.
Một người có thể sánh ngang với mãnh hổ, người đi bên cạnh chậm chạp chẳng khác gì con rùa già trăm năm không đi lại.
10 phút sau.
- nhanh một chút.
- tôi mệt lắm rồi ( ôm bụng, thở mệt mỏi) không đi nữa, không đi nổi nữa.
Linh ngồi luôn xuống bãi cát, một bước cũng không đi thêm. Đến khi ngẩng đầu lên thì không thấy Việt đâu.
" đồ vô lương tâm. Biết người ta mệt không đi nổi còn cố tình chạy trước. Đồ đáng ghét "
Đang thầm chửi bới trong lòng thì một cảm giác mát lạnh ở trên má, trong ánh nắng dịu dàng thấy được khuôn mặt điển trai, tay cầm lon nước đặt nhẹ lên má mình.
- uống nước đi.
- nãy giờ anh đi mua nước cho tôi sao?
- nếu không cô nghĩ tôi đi đâu.
- tôi tưởng anh chạy trước rồi.
- đang thầm nguyền rủa tôi đúng không?
- đâu có, anh ở trong lòng tôi lúc nào cũng là tốt nhất.
Câu nói nịnh not vụng về tưởng chừng chẳng có gì nhưng lại khiến suy nghĩ của người đối diện lạc đi đâu đó một lát. Vài giây sau mới có thể trở lại bình thường.
- còn đi được không?
- tôi mệt lắm, không đi nữa đâu.
- mấy người ngồi văn phòng lâu ngày không hoạt động rất dễ bị các bệnh liên quan đến xương khớp. Nhẹ thì đau đớn, còn nặng thì phải cưa cả chân đấy.
- ( hơi tái mặt) anh đừng dọa tôi như vậy chứ.
- tôi trước giờ chưa từng dọa dẫm gì ai.
Quả nhiên là một chàng trai vàng trong làng lừa đảo, nói dối mà câu từ gẫy gọn, xúc tích không thèm chớp mắt. Linh đương nhiên sợ, cô trước giờ ngoài vẽ vời ra thì chưa từng nghiên cứu vấn đề nào khác, nghe thực sự nguy hiểm.
- đi tiếp thôi, nhưng mà anh đi chậm một chút, tôi sợ mình không theo kịp.
- chậm chạp.
- anh sinh ra đã đi nhanh hơn người ta hay sao?
- con người cần có nỗ lực. Không hiểu sao?
Linh ấm ức không thèm nói chuyện.
" đồ đáng ghét "
Dường như vẻ mặt tức tối của Linh lại trở thành niềm vui của ai đó. Trêu chọc cô một chút, tâm trạng cũng không tệ.
30 phút sau.
- tôi mệt lắm rồi, không muốn đi nữa.
- muốn ăn gì không?
- khoai lang nướng.
- có sao?
- không biết. Nhưng muốn ăn.
- ngồi im đó.
Linh chỉ thuận miệng nói vài câu, không nghĩ Việt lại đi tìm mua thật. Anh ta đi nhanh quá Linh cũng chẳng kịp gọi. Ở đâu chẳng vậy, mới sáng sớm ai nướng khoai mà mua cơ chứ.
15 phút sau Việt quay lại, trên tay là một túi khoai luộc.
- ăn tạm đi.
Chính là cảm động đến rơi nước mắt, chưa từng có ai vì cô mà làm ra chuyện như thế cả.
- cô làm sao vậy? Không mua được khoai nướng nên khóc sao?
- ( lắc đầu)
- về rồi sẽ mua cho cô. Nín đi, không khóc.
- ( vẫn khóc)
Việt ngồi xuống, lấy khăn lau nước mắt cho Linh.
- không khóc nữa. Ngoan nào.
Có cảm giác như bản thân đang dỗ dành một đứa trẻ, tự nhủ phải thật kiên nhẫn, thật kiên nhẫn.
Việt bóc một củ khoai đưa cho Linh, cô cầm lấy, cũng ngừng khóc.
- về sẽ mua khoai nướng cho cô.
Linh muốn giải thích, nhưng lại không thể nói là do mình quá cảm động. Chẳng biết làm gì chỉ biết ấn củ khoai vào miệng để tránh nói ra những lời mất mặt.
Việt là lần đầu tiên thấy con gái khóc, lại chẳng biết vì lý do gì, bản thân nhất thời bối rối, lời nói cũng trở nên rời rạc.
- về thôi. Không khóc.
- tôi biết rồi.
Đi được vài bước.
- cô có muốn đi đâu chơi không?
- tôi muốn về phòng.
- vậy tôi đưa cô về.
Tâm trạng Linh tự nhiên buồn bã, cảm giác đau lòng len lỏi từ đầu cũng không biết. Người đàn ông bên cạnh tốt như vậy, cô lấy gì để mà xứng đáng.
Tâm tư Việt cũng trùng xuống, chẳng biết Linh vì sao lại khóc, rất muốn hỏi nhưng lại không biết phải hỏi như thế nào.
Không khi xung quanh gượng gạo, cho đến khi Việt có điện thoại của mẹ.
- alo. Con nghe.
- Tổng giám đốc, cho mẹ hỏi con về lúc mấy giờ vậy.
- con đi chuyến bay lúc 3 giờ chiều.
- thế chở con bé Linh về nhà mình ăn cơm luôn nha. Mẹ con bé cũng sẽ ở nhà mình.
- con biết rồi.
Việt tắt máy quay qua nhìn Linh.
- mẹ tôi mời cô về ăn cơm.
Linh đưa tin nhắn mới nhận từ mẹ cho Việt.
" con gái, về luôn nhà chồng chứ không về nhà mẹ nhé ".
Linh: tôi giờ không có nhà rồi. Lần này tới nhà anh ở luôn.
Câu nói vu vơ vậy mà lại khiến người ta nghĩ ngợi.
Linh thấy nét mặt suy nghĩ đăm chiêu ấy thì kéo tay.
- đi thôi.
- được.
Loanh quanh cũng đến giờ ra sân bay, đồ đạc cả hai mang theo cũng chẳng có nhiều, vài bộ quần áo nên vô cùng nhỏ gọn.
Đến tối cũng về tới, nói sơn hào hải vị thì cũng hơi quá, nhưng nhìn bàn đồ ăn khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Số đồ ăn đó tính ra chục người ăn có khi còn đủ.
Linh đến gần chỗ Việt, nói nhỏ để hai vị phụ huynh không nghe được.
- anh chuẩn bị tinh thần chưa?
- chuyện gì?
- lát nữa thôi anh sẽ bị ép ăn, ăn không ngừng nghỉ.
- Hợp với cô.
- tôi làm sao?
- sắp thành heo rồi.
Khẩu chiến ngầm lọt vào mắt hai bà mẹ thế nào lại trở thành show ân ái, họ nhìn nhau cười.
Mẹ Việt: đấy bà xem, mới đi với nhau có vài ngày mà kết quả đã vượt mong đợi rồi.. Sau này nhất định sẽ tìm thêm cơ hội.
- tôi cũng mong chúng nó nên duyên để bà với tôi sớm ngày có cháu.
Linh nhìn qua hai mẹ đã thấy được ẩn ý, mờ ám thôi đừng hỏi.
- anh thử đoán xem, mẹ tôi với mẹ anh đang nói gì.?
- tôi không biết.
- anh đúng vô vị.
Mẹ Việt cắt ngang.
- hai đứa mau vào ăn cơm đi, đồ ăn nguội hết rồi.
Không khí có phần cổ quái, hai nhân vật chính bị dồn ép bằng ánh mắt của hai bà mẹ.
- việt, gắp đồ ăn cho người yêu đi.
- vâng.
Đã bao giờ gắp đồ ăn cho ai đâu, nghe mẹ nói thế chọn miếng to nhất, ngon nhất bỏ vào bát Linh.
Linh đắm đuối nhìn bát đồ ăn, rồi ăn thế nào? Chẳng lẽ cầm cả cái đùi gà đưa lên miệng gặm, nghĩ thôi đã muốn đen mặt rồi.
Lại thêm combo khích lệ tinh thần của mẹ người yêu giả.
- ăn đi con, gà chạy đồi đấy.
- vâng.
Nếu không vâng thì còn biết nói gì? Gà công nghiệp miễn cưỡng còn có thể lấy đũa tẽ ra vì thịt nó mềm, gà chạy đồi thế này chỉ có nước vừa ăn vừa lấy chân đạp.
Linh đưa mắt nhìn Việt, phát tín hiệu cầu cứu. Chỉ sau vài giây đã có tín hiệu trả lời. Việt cúi đầu về gần phía Linh.
- có chuyện gì?
Linh nói nhỏ nhất có thể.
- anh tốt thế, cả cái đùi gà to thế này ăn làm sao được. Muốn làm tôi mất mặt à?
Việt thở dài, anh đứng dậy đi xuống bếp lấy gang tay rồi cẩn thận gỡ từng miếng thịt bỏ vào bát cho Linh.
- ăn đi.
Lại không biết phải nói gì, con người này đôi lúc lại khiến người ta cảm động đến muốn khóc như vậy.
Ăn cơm xong Linh xuống rửa bát, mẹ Việt bắt anh ta xuống phụ.
- thôi anh lên nhà đi, anh làm gì biết làm.
- tôi cái gì cũng biết.
- anh giỏi rồi.
- không cần phụ?
- không. Mà này, sao khi nãy anh lại gỡ thịt gà cho tôi thế?
- phép lịch sự thôi.
- ừ.
- tôi đi lên phòng.
- đi đi.
- lát sẽ đưa cô về.
Họ cứ nói chuyện với nhau như thế, nhưng thực ra đang từng chút, từng chút bước vào trái tim đối phương mà đến chính họ cũng không nhận ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.