Có người chợt nhớ ra chuyện tối hôm qua, tâm tự lại khó chịu.
- không cần cô quan tâm, cô về đi.
Là Linh có lòng tốt mà, đã không biết cảm ơn thái độ còn khó ưa như thế.
Linh tức, giận, bực mình, thế rồi.
- Anh nghĩ tôi muốn ở đây à? Nếu không phải anh ốm tôi thèm ở nhà anh chắc.
- ( vẫn cứng miệng) Vậy cô về đi.
- về thì về. Hâm, dở, không ai quan tâm anh cho đáng đời.
Linh mắng xối xả vào mặt Việt rồi lấy túi đi về, uổng công cô có lòng tốt còn mua thuốc cho anh ta, còn định ở lại chăm sóc.
Linh đi rồi Việt tự nhiên nổi nóng, không biết làm gì ném mạnh cái gối vào tường. Rất khó chịu khi thấy Linh ở cạnh người khác nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Cơn đau đầu lại kéo đến kèm theo sốt, Việt mệt mỏi đến mức chẳng thể đứng dậy lấy nổi cốc nước.
Vốn tính cách ngang ngược thêm cả cố chấp nên không gọi cho ai, lần nào ốm cũng tự mình chịu đựng.
Mẹ Việt trước ở nước ngoài, cũng chỉ mới trở về nước định cư hẳn được hơn một năm, từ khi trưởng thành Việt đã quen sống một mình.
Linh đi xuống dưới dắt xe đi rồi nhưng cảm thấy lo lắng không yên. Lúc ấy có gọi cho mẹ Việt thì cũng không thể về kịp, mà một mình anh ta trong tình trạng sốt như thế ở một mình rất nguy hiểm. Suy nghĩ một lát Linh quyết định quay lại, dẫu sao cũng đâu thể để người ốm không ai chăm sóc. Lỡ có chuyện xảy ra sẽ áy náy không thôi.
Linh mở cửa phòng, người đàn ông trên giường nằm yên lặng, cô cũng không bật đèn mà nhẹ nhàng đi tới, đặt tay lên trán thấy vẫn còn rất nóng.
" khi nãy đã hạ sốt rồi mà, sao bây giờ lại nóng như vậy "
Linh đi lấy khăn ấm lau trán, lau mặt cho Việt, cảm giác ấm ấm khiến anh ta tỉnh giấc.
Nhìn thấy Linh đang ở rất gần lại cứ nghĩ mình mơ ngủ, bàn tay chậm chậm đặt lên má cô, cảm giác rất thật.
- anh dậy ăn cháo uống thuốc đi.
Lúc này đi Việt biết mình không mơ, cố tỏ ra nghiêm túc.
- cô chưa về sao?
- chưa.
- sao không về.?
- tôi về không may anh làm sao tôi lại mất việc. Lười đi tìm việc mới.
Dù Linh nói như vậy nhưng Việt vẫn rất cảm động.. Ít nhất thì cô gái này đã không bỏ đi.
Linh đỡ Việt ngồi dậy, còn lấy cháo đút từng miếng cho anh ta ăn.
- hôm nay anh làm sao vậy?
- cô muốn hỏi gì?
- nổi nóng thất thường. Hay anh thích ai mà không được người ta đáp lại à?
Thích sao? Câu hỏi ấy khiến Việt giật mình. Chẳng lẽ nào...
Ánh mắt chẳng nghe theo kiểm soát của bản thân nữa mà chăm chú nhìn Linh, tự nhiên cô thấy ngại.
- anh nhìn tôi làm gì? Mau ăn đi.
- cảm ơn..
- bây giờ mới thấy anh bình thường trở lại đấy.
Ăn xong Linh lấy thuốc cho Việt rồi ra ban công gọi điện về nhà.
- con bé này, sao mẹ gọi con không nghe máy.
- chắc tối nay con không về đâu. Hoàng Việt sốt rồi, để anh ta một mình không yên tâm.
- Sốt sao? Vậy con cứ ở yên đó trông chừng. Không vội về.
- con biết rồi, con tắt máy đây.
Linh đi vào, cô đứng cạnh giường, vẫn không yên tâm mà hỏi.
- thuốc tôi đưa anh uống chưa?
- tôi uống rồi.
- anh thấy trong người sao rồi?
- đỡ rồi.
- vậy anh nghỉ đi.
- cô muốn đi đâu?
- ra ngoài phòng khách, tối nay tôi ngủ ngoài đấy. Cần gì gọi tôi.
- không sợ sao?
Sợ, không ai nhắc tới thì thôi nhắc tới Linh lại giật mình. Chân lại không muốn bước ra ngoài nữa.
- cô ngủ ở đây đi.
- anh bị điên à?
- cũng đâu phải lần đầu, không cần phản ứng mạnh như vậy.
Cũng phải, khi ở Nha Trang chẳng phải cũng ngủ chung phòng sao?
- vậy anh ngủ trên giường đi, tôi ngủ dưới đất.
- dưới đất rất lạnh.
- không lẽ tôi với anh nằm chung giường à?
- cô đừng nghĩ linh tinh, chỉ là chỗ ngủ thôi mà.
5 phút sau.
Linh nằm một bên, Việt nằm một bên, ở giữa là cái gối vừa to vừa dài.
Chẳng hiểu sao muộn rồi vẫn chưa thấy buồn ngủ, đầu óc cũng căng thẳng một cách bất thường.
- anh tự kiểm tra xem đã hết sốt chưa?
- kiểm tra thế nào.?
- sao anh cái gì cũng không biết thế?
Linh ngồi dậy vòng người qua cái gối rồi đặt tay lên trán Việt.
Thình thịch, thình thịch...
Hai má Việt đỏ ửng, tim cũng đập loạn xạ.
- sao mặt anh đỏ thế..
- sốt...tại sốt.
- vậy à? Cũng đỡ hơn rồi, ngủ một lát sẽ khỏe.
Linh nằm xuống giường, cơn buồn ngủ ập tới, Việt chưa ngủ còn cô thì đã say giấc.
Lăn qua lăn lại suy nghĩ, cảm giác trong lòng như mối tơ vò. Bình thường chuyện gì cũng có thể nghĩ ra, vậy mà đối mặt với thứ cảm xúc hiện tại lại không biết phải làm thế nào.
Nửa đêm có người không ngủ được lén ra ban công gọi điện thoại.
Đầu dây bên kia là giọng nói ngái ngủ.
- alo, anh gọi em có chuyện gì không? Nửa đêm rồi.
Việt ho khan vài tiếng.
- nghe mọi người nói cậu có người yêu rồi đúng không?
- vâng, mà anh hỏi chuyện này làm gì?
- vậy là cậu có kinh nghiệm?
- sếp à, anh muốn hỏi gì thì hỏi đi, em buồn ngủ lắm.
- lúc cậu ở gần người yêu cậu có đỏ mặt hay tim đập nhanh gì không?
- tất nhiên là có rồi, không chỉ tim đập đập nhanh thôi đâu mà dây thần kinh còn hoạt động rất chậm.
- là sao?
- nghĩa là thông minh đến đâu yêu vào cũng ngu ngơ hết.
Việt nghĩ lại vài trường hợp, từ đồng ý cho Linh vào phòng ngủ chung rồi đi bộ một quãng đường khá xa cố tìm cho cô món khoai nướng, rồi cả khi...
- này, nếu như người yêu của cậu ở cạnh người đàn ông khác thì sao?
- đương nhiên là em sẽ ghen rồi.
- ghen là như thế nào.?
- anh không biết à.? Là tức giận vô cớ, là chỉ muốn nổi giận, tâm trạng vô cùng khó chịu. Mà khoan đã, anh hỏi nhiều như thế làm gì? Đừng nói anh có người yêu rồi nhá.?
- vớ vẩn, tôi tò mò thôi. Ngủ tiếp đi.
Anh trợ lý ngơ ngác nhìn vào màn hình điện thoại rồi tắt máy. Trạng thái khó hiểu gì đây.
Có được câu trả lời rồi nhưng vẫn chưa chắc chắn, Việt vào ôm máy tính nhờ đến giáo sư Google.
Hiển thị kết quả, đọc tới đâu mặt đỏ tai đỏ đến đấy. Nhìn cô gái đang ngủ say, môi mỉm cười ngại ngùng.
Thật không ngờ tổng giám đốc cũng có ngày này, lại gãi đầu gãi tai vì một cô gái rất đỗi bình thường.
Việt đi lên giường, cẩn thận nằm xuống bên cạnh để Linh không tỉnh giấc. Bình thường dữ dằn, nói một câu cãi lại mấy câu nhưng khi ngủ lại chẳng khác gì một đứa trẻ.
Tay lại không tự chủ mà chạm vào mắt, chạm nhẹ vào bờ môi hồng xinh xắn, lại cười ngây ngốc, điều mà 30 năm cuộc đời chưa từng có.
Khoảng cách rất gần, rất muốn vòng tay ôm lấy cô gái bên cạnh nhưng sự tỉnh táo còn lại trong đầu không cho phép.
Lợi dụng lúc một cô gái đang ngủ mà làm mấy điều không đứng đắn không phải tác phong hàng ngày của Việt.
Xác định được cảm xúc trong lòng rồi lại nghĩ đến phải làm thế nào để Linh cũng có cảm giác như mình. Làm thế nào để theo đuổi, để cô tự nguyện ở bên cạnh.
Việt trước giờ chỉ có công việc, dự án, hợp đồng. Yêu đương chưa bao giờ nằm trong kế hoạch thường ngày của anh ta. Bản thân cũng chưa từng vì cô gái nào mà tim đập nhanh, lòng hồi hộp.
Nghĩ mãi vẫn không ra được ý nào có thể sử dụng, một cuộc gọi tiếp tục được chuyển hướng.
Đầu dây bên kia có người mệt mỏi nghe máy.
- alo, lại làm sao vậy hả sếp? Em vẫn đang ngủ mà.
- ừmmm. Trước đây cậu theo đuổi bạn gái như thế nào vậy?
- anh hỏi làm gì ( nghe xong câu hỏi tỉnh ngủ luôn) anh thích ai rồi à?
- trả lời vào vấn đề chính đi,. Theo đuổi thế nào.
- mai đến công ty, em chỉ cho anh.
- không được, mai tôi phải ở nhà.
- mai có cuộc họp, anh ở nhà thế nào được.
- dời vào ngày khác. Mai tôi không đi được.
- vậy mai em ghi chép lại, in ra rồi gửi cho anh.
- không được nói với ai.
- anh yên tâm đi, em rất kín miệng ( cười).
- tắt máy đây.
Việt vừa tắt máy thì giật mình vì câu hỏi của người đứng ngay đằng sau.
- anh đang làm gì vậy?
- tôi...tôi...
- đang ốm ra ngoài làm gì?
Linh đi tới chỗ Việt, đưa tay chạm vào trán anh xem đỡ sốt chưa, Việt cũng hợp tác mà cúi đầu xuống.
- đỡ rồi, mai sẽ khỏi.
Nếu mai khỏi thì Linh sẽ rời đi, không thể khỏi được.
- tự nhiên tôi chóng mặt quá, đau đầu nữa.
- ai bảo anh ra ngoài này làm gì? Mau vào trong đi, tôi pha cho anh ly nước gừng.
Việt vào trong, dưới sự quan sát của Linh ngoan ngoãn ngồi xuống giường.
- anh uống đi, uống xong rồi ngủ.
Việt cầm lấy ly nước cố gắng uống hết, vừa cay còn nóng nữa.
- nằm xuống.
- tôi không ngủ được, đau đầu lắm.
- hay tôi đưa anh đi bệnh viện nha.
- không, tôi không đi bệnh viện đâu.
- vậy giờ làm sao?
- cô biết xoa bóp đầu không? Tôi thấy người ta nói xoa đầu rất dễ ngủ.
Linh thở dài, lỡ chăm sóc rồi cũng cố gắng chứ biết sao được.
- anh nằm xuống đi, cũng may hồi tối tôi có mua chai dầu.
- được, cảm ơn.
" tự nhiên nói chuyện nhẹ nhàng, sốt đến dây thần kinh chạm chập hư hỏng rồi hay sao? "
Mấy ngón tay nhỏ nhắn di chuyển quanh đầu mang đến cảm giác vô cùng dễ chịu, Việt chẳng kìm lòng được mà cười mỉm.
- anh cười cái gì?
- không có gì?
- này.
- sao vậy?
- anh bị làm sao thế? Lúc thì nổi giận, lúc lại tươi cười. Khó hiểu.
- tôi đang đau đầu, em hỏi nhiều như thế sao tôi trả lời được.
Linh đưa tay chạm vào trán Việt thêm lần nữa.
- không sốt mà.
- em nói như vậy là sao?
- anh lạ lắm. Bình thường không phải nói chuyện rất khó nghe sao?
- tôi khát nước rồi.
Linh đứng dậy đi rót nước, thấy cái gì cũng khó hiểu.
- đây, anh uống đi.
- em ngủ đi, tôi đỡ hơn rồi.
- vậy tôi đi ngủ trước.
Vẫn không quên đặt cái gối ở giữa, Linh kéo chăn đắp rồi ngủ.
Đến khi Linh ngủ say rồi Việt vẫn không thể ngủ, mắt chẳng thể rời khỏi khuôn mặt ngây thơ ấy.
Trời sáng, rõ ràng Linh nhớ trước khi đi ngủ cô có đặt gối ở giữa nhưng khi Linh tỉnh giấc thấy mình đang ôm Việt rất chặt, cô xấu hổ đến mức thiếu điều muốn kiếm luôn cái lỗ mà chui vào.
Từ từ rời khỏi giường, cô đâu có biết hiện tại bản thân đã biến thành một con thỏ ngốc nghếch, thậm trí còn đang ở ngay cạnh sói.