Tổng Giám Đốc Lạnh Tình

Chương 7:




“ Anh còn một cuối tuần nữa mới chính thức công tác, mà trong khoảng thời gian này, công tác của anh là đi dạo khắp nới, sau đó chọn địa điểm thích hợp để chụp ảnh, cho nên trong khoảng thời gian này anh cần em giúp.”
“ Em giúp anh tìm địa điểm? Em không được!” Cô cự kỳ không quen mọi nơi ở Montreal.
“ Không phải nhờ em giúp tìm địa điểm mà là nhờ em làm người mẫu.”
“ Người mẫu? Không được, không được! Em rất sợ chụp ảnh.” Tâm Xuyên kinh ngạc dừng bước lại. Mỗi lần chụp ảnh, cô cảm thấy da thịt mình đều cứng ngắc, tươi cười cứng ngắc, cử chỉ, động tác cũng đều cứng ngắc.
“ Em yên tâm! Em không cần đối mặt với máy ảnh, em chỉ cần vui vẻ đi dạo phố, thậm chí em sẽ không biết anh đang chụp em, huống hồ, có khả năng anh sẽ làm thầy dạy tiếng Pháp của em, có gì không thể nói, muốn biết, đều có thể hỏi anh, chúng ta trao đổi yêu cầu, thế nào?”
Loại quan sát địa điểm này, bình thường Khải Nhĩ đều giao cho nhóm trợ lý đi chụp lại, sau đó anh sẽ chọn ra địa điểm chụp đẹp nhất, mà anh phụ trách họp với công ty để bàn kế hoạch nhưng lần này anh quyết định đi chụp ảnh, mà nhóm trợ lý thì đi họp.
Đây coi như là cơ hội để họ học tập lẫn nhau, dù sao qua mấy tháng nữa, anh phải về nhà gánh vác trách nhiệm, anh sẽ chỉ làm giám đốc đứng phía sau công ty chụp ảnh, không lại tiếp nhận chức vụ công tác như thế này nữa.
Kỳ thật, anh còn có một nguyên nhân quan trọng khác nữa……. Chính là trước mắt anh là một mỹ nữ Đông Phương làm tâm hồn anh phải rung động, anh muốn dùng hình ảnh để lưu lại nét đẹp của cô.
Tâm Xuyên do dự. Không cần đối diện với máy ảnh, dường như cũng không tệ lắm! Lại có thể học được một chút tiếng Pháp, so với tự mình học theo đĩa CD thì hữu dụng hơn.
“ Thật sự em không cần đối diện với máy ảnh?” Tâm Xuyên xác nhận lại một lần nữa.
Khải Nhĩ cười gật đầu. Cô thật sự rất khác với những người phụ nữ mà anh biết, phụ nữ trước máy ảnh của anh, có người nào mà không hết sức khoe khoang phong tình gây sự chú ý với anh.
“ Vậy……. Chụp xong cho em xem trước, được không?” Ngộ nhỡ anh không cẩn thận chụp phải biểu tình cứng ngắc của cô, chụp trong lúc nhếch miệng cười, cô nhất định phải lập tức hủy đi.
“ Không thành vấn đề.” Khải Nhĩ sảng khoái đáp ứng.
“ Vậy…… chúng ta đi thôi!” Ý cười trên khóe miệng anh lại làm nhịp tim cô đập nhanh hơn, nói chuyện cà lăm, vẫn không nên nhìn anh thì tốt hơn.
Nhưng cho đến hôm nay suy nghĩ của cô vẫn nằm trên người Khải Nhĩ, trái tim Tâm Xuyên không ngừng nhảy nhót.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Tâm Xuyên dựa lưng vào đầu giường, đeo một bên tai nghe điện thoại vào tai, miệng nhẩm lại tiếng Pháp truyền đến trong tai nghe, câu có câu không mà nhớ kỹ, trong đầu không ngừng nhớ lại chuyện hôm nay đi cùng Khải Nhĩ.
Đầu tiên bọn họ ngồi xe ngựa đến Mount Royal Park (công viên núi hoàng gia), sau đó đứng trên đỉnh núi công viên nhìn giáo đường Joseph, Khải Nhĩ lại kể về chuyện tu sĩ An Đức Liệt từng lấy dầu thắp trong giáo đường chữa khỏi bệnh cho rất nhiều người bị tàn tật.
Tiếp theo, bọn họ lại đi thăm nhà thờ lớn Đức Bà đầy trang nghiêm và thiêng liêng, bên trong giáo đường rất tráng lệ, trần nhà màu lam cùng với hoa văn trong suốt, giống như một bầu trời đầy sao tuyệt đẹp.
Đến buôi tối , bọn họ lên du thuyền, một bên hưởng thụ bữa tối ngon miệng, một bên nhìn đèn đuốc sáng trưng trên sông Saint Lawrence, đẹp quá, một ngày thật vui vẻ!
Rốt cục cũng quyết định trường học, cuối cùng cô lựa chọn một học kỳ trễ nhất, thời gian lên lớp ngắn nhất, chọn trường học gần khách sạn.
“ Không biết hiện tai anh ấy đang làm gì?” Tâm Xuyên cầm lấy tai nghe, ngóng nhìn cửa phòng.
Đột nhiên, ngoài cửa phòng truyền tới âm thanh nói chuyện rất nhỏ dẫn tới sự chú ý của Tâm Xuyên, cô xuống giường đi đến cạnh cửa, nghiêng tai lắng nghe.
Tuy nhiên lại không nghe rõ lắm người ngoài cửa phòng nói cái gì, giống như có hai người trở lên, lại có thanh âm của phụ nữ hỗn loạn ở bên trong, sau đó cô có thể xác định cửa phòng đối diện đóng lại, mà toàn bộ âm thanh trong nháy mắt dừng lại.
“ Là đồng nghiệp trong công ty của Khải Nhĩ sao? Hay là bạn bè? Người phụ nữ kia là ai?”
Tâm Xuyên đăm chiêu trở về giường, cứ như vậy ngồi ở mép giường, ánh mắt như muốn xuyên qua cửa phòng, nhìn xem đó là ai.
Lại một lần nữa, bóng dáng Khải Nhĩ lại quanh quẩn trong đầu Tâm Xuyên, ngay cả trong mơ, thời gian cả một đêm……….
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
“ Sớm! Chuẩn bị tốt chưa?” Toàn thân Khải Nhĩ ăn mặc nhẹ nhàng đứng ngoài cửa phòng, tỏa ra một hơi thở toải mái.
Tâm Xuyên đáp ứng hôm nay sẽ làm người mẫu của anh .
“ Ừm! Chờ một chút .” Biết Khải Nhĩ sáng sớm sẽ đến tìm mình, Tâm Xuyên đã sớm chuẩn bị tốt, hiện tại chỉ chưa đi giày vào, sau khi mở cửa phòng, Tâm Xuyên liền đi vào phòng.
Trải qua mấy ngày ở chung, Tâm Xuyên phát hiện mình càng ngày càng không chán ghét anh, thậm chí lại phi thường thích có anh làm bạn.
“ Bạn của anh đã đi rồi sao?” Tâm Xuyên một bên đi giày, một bên như không có việc gì hỏi Khải Nhĩ.
Đối mặt với vấn đề bất ngờ của Tâm Xuyên, Khải Nhĩ vốn yên lặng một hồi, lập tức chế nhạo hỏi: “Chú ý tới nhất cử nhất động của anh như vậy?”
Tâm Xuyên liền tặng cho anh một anh mắt xem thường, khẩu thị tâm phi mà bác bỏ: “Người nào chú ý đến anh nha? Chỉ muốn nhắc nhở bọn anh ở nơi công cộng không cần lớn tiếng ồn ào, để tránh ầm ĩ đến người khác.”
“ Bọn họ gây ầm ĩ cho em sao? Lần sau anh sẽ bảo họ chú ý một chút, mời nhận lời xin lỗi chân thành của anh.” Khải Nhĩ nhấc tay hành lễ như quân đội, lại ở một bên nháy nháy mắt ra hiệu với Tâm Xuyên. Điều này không khỏi làm cho cô buột miệng cười: “Một chút cũng không cảm giác được thành ý của anh.”
Nhưng anh vẫn chưa nói có quan hệ gì với người phụ nữ kia? Hẳn là đồng nghiệp đi! Tâm Xuyên đoán trong lòng.
“ Đúng rôi! Hôm nay chúng ta đi dâu?”
Tuy ngày hôm qua đáp ứng giúp anh nhưng Khải Nhĩ vẫn “ Thừa nước đục thả câu”, không chịu nói là đi đâu, làm cô rất tò mò.
“ Qua ba tiếng nữa, em sẽ biết, chuẩn bị xong chưa?” Khải Nhĩ tiếp tục giữ bí mật.
“ Muốn ba tiếng nữa! Vậy định đi ngoại ô hả?” Khải Nhĩ không nói cho cô, Tâm Xuyên đành phải tự đoán.
“ Không sai! Đứa trẻ thông minh.”
“Cảm ơn!” Tâm Xuyên nâng cao cằm lên, đối với lời khen của người khác, cô tuyệt không khiêm tốn.
“ Chúng ta có thể đi chưa?” Nhìn bộ dạng xinh đẹp khả ái của Tâm Xuyên, trong mắt Khải Nhĩ tràn đầy nhu tình.
“ Có thể.”
Đi giày đứng lên, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt thâm tình khẩn khiết của Khải Nhĩ, thoáng chốc hai gò má Tâm Xuyên đỏ ửng, cô vội vã cầm lấy áo khoác trên giường, dẫn đầu đi ra cửa.
“ Chờ một chút, khăn quàng cổ cùng với găng tay của em.”
Khải Nhĩ thoáng nhìn đồ vật Tâm Xuyên để trên ghế, liền cầm lấy vài thứ, đi tới trước mặt cô, đem khăn quàn cổ quàng lên cổ cho cô.
“ Đứa trẻ thông minh, cũng có lúc mờ hồ!” Ngữ khí cùng biểu tình trên mặt Khải Nhĩ đều mang theo ý cười sủng nịch.
Không dám nhìn thẳng vào mắt Khải Nhĩ, Tâm Xuyên đành phải nhìn sàn nhà, không phục phản bác nói: “ Mới….. Mới không phải em mơ hồ! Em …..Em chỉ không quen khí hậu ở đây thôi.”
Ở Đài Loan, dù trời có lạnh, cũng không nhất thiết phải quàng khăn cổ cùng với găng tay.
“ Đúng! Toàn bộ lỗi đều do khí hậu, một chút quan hệ với em cũng không có, phải không?” Khải Nhĩ theo thói quen mà đưa tay đùa nghịch mái tóc ngắn xinh đẹp của Tâm Xuyên, thanh âm vẫn mềm nhẹ như cũ.
“ Vốn…..Vốn là thật mà! Không cần nghịch tóc em, đi nhanh đi!”
Hai gò má cô giống như không mất đi độ nóng, ngược lại càng ngày càng hồng. Vì che dấu đi cảm giác xấu hổ, quẫn bách của mình, Tâm Xuyên bước nhanh về phía thang máy, liền ngay cả chìa khóa cũng quên lấy.
Khải Nhĩ hiểu ý liền cười, sau đó rút chìa khóa ra, đóng cửa phòng lại, đuổi kịp bước chân Tâm Xuyên……
“ Sân trượt tuyết!?”
Mặc dù đã nhìn thấy tuyết, nhưng Tâm Xuyên vẫn giống như lần đầu tiền được nhìn thấy mà hưng phấn như vậy, thấy màu vàng của ánh mặt trời chiếu xuống cả một thế giới màu bạc, lại thêm hai cây lá kim màu xanh biếc, cảnh đẹp như vậy khiến cô như một đứa trẻ cao hứng mà kinh hô ra tiếng.
Khải Nhĩ đứng một bên nhìn cô như con chim nhỏ đang vui vẻ bay lên đám mây, anh biết cô thích tuyết, chỉ cần cô cao hứng, anh nguyện ý mang cô đến chân trời góc bể.
“ Đi thôi!”
“ Đi! Chúng ta phải đi sao?” Tâm Xuyên không quên hôm nay muốn giúp công việc của Khải Nhĩ, nhưng mới nhìn thoáng qua cảnh đep lại phải đi, điều này làm cho cô không khỏi cảm thấy thất vọng.
Khải Nhĩ biết Tâm Xuyên hiểu sai ý “ Nên đi nha! Đi…… Đi trượt tuyết.” Dứt lời, Khải Nhĩ trực tiếp đi đến lối vào của sân trượt tuyết.
“ Trượt tuyết?”
Quá tuyệt vời!
Tâm Xuyên đi ba bước cũng thành một bước đuổi kịp bước chân Khải Nhĩ.
“ Đẹp quá nha!” Tâm Xuyên nhìn cảnh đẹp ngoài xe, không khỏi thốt ra âm thanh tán thưởng.
Theo xe cáp chậm rãi bay lên, cảnh vật cũng thay đổi theo, ở dưới cảnh sắc tươi đẹp, cảnh tuyết sặc sỡ lóa mắt, làm cho Tâm Xuyên chìm đắm trong thế giới hoang tưởng của mình, say mê hưởng thụ.
“ Rất đẹp!” Khải Nhĩ ngồi đối diện Tâm Xuyên cũng phụ họa nói.
Chỉ khác là Tâm Xuyên đang ca ngợi ánh mặt trời, tuyết trắng, mặt đất còn Khải Nhĩ lại ca ngợi người trước mặt là Tâm Xuyên. Cô đắm chìm trong ánh mặt trời cực kỳ giống mỹ nhân ngư đang hưởng thụ ánh mặt trời, động lòng người như vậy.
“ Hello!” Mỹ nữ tóc đỏ ngồi cạnh Khải Nhĩ đang tươi cười dùng tiếng Pháp chào hỏi.
“Hello!” Thu hồi ánh mắt đang nhìn Tâm Xuyên, Khải Nhĩ lễ phép cười.
“ Xấu hổ, tôi không phải cố y muốn nghe lén hai người nói chuyện, chỉ là có phần tò mò hai ngươi đang dùng ngôn ngữ nước nào.”
Mỹ nữ tóc đỏ hỏi như vậy, cũng không thật sự muốn biết, chính là muốn mượn cớ bắt chuyện với Khải Nhĩ.
Từ lúc chờ đợi xe cáp, cô đã bị bề ngoài Khải Nhĩ hấp dẫn.
Mà Khải Nhĩ cũng đại lượng giải đáp liên tiếp liên tiếp thắc mắc cho vị mỹ nữ tóc đỏ này.
“Vị tiểu thư này là người Mỹ? Cô ấy là bạn gái anh sao?” Mỹ nữ tóc đỏ tràn ngập tò mò hỏi, nhung vẻ mặt nhìn về phía Tâm Xuyên lại mang theo địch ý.
Thanh âm Khải Nhĩ nói chuyện cùng vị mỹ nữ tóc đỏ đã sớm đem lực chú ý của Tâm Xuyên từ ngoài xe cáp trở về, mặc dù có chữ hiểu chữ không nhưng cũng mơ hồ đóan được bọn họ đang nói cái gì, nhưng không biết tại sao, tâm tình của cô ngày càng phiền não.
Khải Nhĩ nhìn về phía Tâm Xuyên, nghĩ muốn nói lại câu hỏi của vị mỹ nữ tóc đỏ kia, dù sao anh cũng muốn biết Tâm Xuyên sẽ trả lời sao về mối quan hệ giữa anh và cô.
“ Tina hỏi em…….” Tina là tên của vị mỹ nữ tóc đỏ kia.
Tina! Kêu thật đúng là thân thiết!Hừ!
“ Em biết cô ấy hỏi cái gì, không cần anh phải lặp lại!” Tâm Xuyên ngắt lời Khải Nhĩ, sau lại quay đầu nói với Tina “ Tôi là người Singapore, tôi cũng chỉ là bạn của anh ấy, bạn bè bình thường.”
Tiếng Pháp đơn giản, cô vẫn nghe hiểu được, nhưng cũng không nói được, cho nên cô dùng tiếng Anh trả lời vấn đề này, vị mỹ nữ kia hiểu hay không cũng không sao, cô nghĩ Khải Nhĩ rất thích ý cô dịch.
“ Em là người Singapore? Anh nghĩ em là……” Khải Nhĩ khó hiểu.
“ Gặp ở Đài Loan liền là người Đài Loan? Vậy sao anh không phải người Đài Loan?” Nói xong, Tâm Xuyên lại tức giận dời tầm mắt ra ngoài xe cáp.
Tuy cô thật sự là người Đài Loan, nhưng cô nghĩ, hiện tại Khải Nhĩ quan tâm là dáng người nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nữ tóc đỏ kia, cô đến từ đâu, đã sớm không quan trọng.
Đúng là cây cải củ hoa tâm mà!
Đối với cử chỉ bất ngờ vô lễ của Tâm Xuyên, khóe miệng Khải Nhĩ ẩn ẩn một nụ cười, nếu anh đoán không sai…….
“ Khải Nhĩ, hai người đang nói gì vậy? Em nghe không hiểu!” Tina làm nũng tựa gần Khải Nhĩ.
“ Chúng tôi nói……” Khải Nhĩ nhìn tươi cười mười phần xinh đẹp của Tina, nhưng ánh mắt lại liếc đến Tâm Xuyên đang bĩu môi sinh hờn dỗi.
Tâm Xuyên sớm đã không còn tâm trạng để nhìn cảnh tuyết bên ngoài, thật sự chịu không nổi tiếng cười của đôi nam nữ ghê tởm phía đối diện này, ánh mắt di chuyển, lại nhìn đến thân hình Tina giống như dán trên người Khải Nhĩ, lại càng làm cho lửa giận của cô tăng vọt.
Khi tầm mắt giao nhau với Khải Nhĩ giữa không trung, Tâm Xuyên hung hăng trợn mắt nhìn anh, sau đó lần thứ hai đem tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nghĩ muốn nhắm mắt làm ngơ.
Khải Nhĩ đều nhìn thấy phản ứng của Tâm Xuyên, cười với Tina càng vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.