Tống Hồ Nhập Lang Khẩu

Chương 14:




“Vương, không tốt, không tốt.”
Mây mưa vừa xong, Hắc Trạch nằm ở tháp thượng nhẹ nhàng vỗ về Kim Cát, thường thường liếm hai má phấn hồng, lại bị thị vệ ngoài doanh trướng cắt ngang.
“La lối như vậy ra thể thống gì?” Lang Vương nhíu mày ngồi dậy.
“Vương, Kim Hồ… Kim Hồ cùng Nhị điện hạ đánh nhau!”
“Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lang Vương đứng lên, sắc mặt âm trầm.
“Trong tộc lại có một gã huynh đệ bị giết, mới vừa rồi Nhị điện hạ xem xét tử nhân, tử trạng cũng giống những lần trước, nhưng trong tay hắn có nắm một lọn tóc màu vàng, Nhị điện hạ nói trong tộc ta cũng không có Lang tóc vàng, chỉ có Kim Hồ vừa tới tóc vàng thôi. Liền mang theo thi thể đi tìm Kim Hồ lý luận, Kim Hồ thề thốt phủ nhận, nhị vị một lời không hợp, liền động thủ.”
“Thật vô phép, Kim Hồ là khách nhân, cho dù có hiềm nghi, cũng không thể vũ lực!” Lang mâu nhíu lại, hàn quang bắn ra bốn phía.
Hắc Sâm không đem y để vào mắt, cư nhiên không cùng y thương lượng, liền động thủ.
“Vương, ngài mau đi đi, bọn họ sắp đánh sập doanh trướng, đã có vài huynh đệ bị thương.”
“Ngươi trước đi xuống, bổn vương sẽ tự xử lý.” Nhìn thoáng qua Kim Cát ngủ say, Hắc Trạch ánh mắt ôn nhu hẳn lên.
Không biết tiểu đứa ngốc này nếu biết được Kim Hồ xảy ra chuyện, sẽ có phản ứng gì, phỏng chừng gấp đến giơ chân đi ──
Nghĩ đến Kim Cát để ý ca ca hắn như thế, trong lòng y ê ẩm, tuy rằng biết rõ Kim Hồ là ca ca hắn, nhưng vẫn là phi thường để ý…
Trong lòng Kim Cát chỉ có thể có y, không thể có những người khác!
“Tiểu Cát Cát, bổn vương phải rời khỏi trong chốc lát, cưng tỉnh rồi cũng không nên chạy loạn nga.” Lần nữa đem hồng bào cùng hắc ngọc đai lưng mặc lại chỉnh tề cho hắn, Hắc Trạch mới xoay người ra ngoài.
Kim Cát nằm mơ gặp ác mộng, trong mộng ca ca Kim Hồ bị trọng thương, hấp hối, nhưng bất luận hắn kêu như thế nào, Kim Hồ cũng không để ý đến hắn.
“Ca…” Hét lên một tiếng, đầu đầy mồ hôi theo trong mộng bừng tỉnh lại đây.
Nâng tay lau đi mồ hôi trên trán, trong lòng kêu gào may mắn vừa rồi là nằm mơ…
“Di… Hắc Trạch đi đâu vậy?” Sau một lúc lâu, hắn mới phát hiện chỉ có mình trong doanh trướng, Lang Vương sớm không thấy bóng dáng.
Xác định Hắc Trạch không ở bên người, hắn đứng lên, xoa xoa thắt lưng mỏi nhừ, đi ra ngoài.
“Kim Cát điện hạ, Lang Vương có lệnh, ngài không thể đi ra ngoài.” Lang tộc thị vệ ngăn cản hắn.
“Hắc Trạch đến đi đâu vậy?” Nghịch nghịch tóc.
Không có Lang Vương bên cạnh, cảm thấy giống như thiếu cái gì.
Kia ấm áp ôm ấp, hắn vẫn tưởng niệm, so với trước kia một mình ngủ trên giường đá lạnh như băng, hắn vẫn thích nằm trong lòng Lang Vương hơn a!
“Vương đang xử lý chuyện Kim Hồ, thỉnh ngài hồi trướng chờ.”
“Cái gì? Xử lý chuyện Kim Hồ? Kim Hồ có chuyện gì?” Vừa nghe sự tình liên quan đến đại ca, Kim Cát lập tức thay đổi sắc mặt, cầm lấy cánh tay Lang tộc thị vệ, lớn tiếng chất vấn.
“Ta…” Ý thức được chính mình lỡ miệng, thị vệ cúi đầu không nói, vụt chạy đi.
“Ngươi nói mau a, nói mau a!” Liều mạng bắt lấy thị vệ, Kim Cát gấp đến phát điên.
Đó là đại ca duy nhất của hắn a, ai dám làm đau đại ca hắn, mặc kệ đại ca hắn có làm cái gì sai, hắn đều tình nguyện xử lí thay, hắn không thể để đại ca hắn gặp chuyện gì!
“Tiểu Cát Cát, còn không buông hắn ra.” Lang Vương xuất hiện, làm cho thị vệ nhẹ nhàng thở ra.
Hắc quang chợt lóe, Lang Vương đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ, một đôi tròng mắt hẹp dài hung tợn nhìn chằm chằm tay Kim Cát, giống như muốn ăn thịt người.
“Hắc Trạch, mau nói cho ta biết, ca ca rốt cuộc gặp chuyện gì?” Buông ra thị vệ, bổ nhào vào lòng Lang Vương, trong đôi mắt hồng tràn đầy lo lắng.
“Ca ca? Cưng không phải nói không biết Kim Hồ sao? Hiện tại như thế nào lại thành ca ca?” Ôm hắn trở lại trong doanh trướng, không hy vọng bất luận kẻ nào nhìn đến hắn, Lang Vương có tính sở hữu vô cùng mãnh liệt.
“Ta… Ta…” Ấp úng, dúi đầu vào lòng Hắc Trạch.
Được rồi, là chính mình nói lỡ miệng…
“Tốt lắm, đứng dậy nào, cưng hiện tại thừa nhận là đệ đệ của Kim Hồ… Là nương tử của ta?” Sợ hắn buồn, y nâng lên đầu của hắn, gõ một cái.
“Ngươi… Ngươi như thế nào biết ta là đệ đệ Kim Hồ?” Ánh mắt đảo lung tung, chính là không dám nhìn Hắc Trạch, thẹn thùng đến độ hắn hận không thể tìm cái địa động tiến vào.
Tân nương tử ──
Xưng hô như vậy xấu hổ muốn chết. Trước kia thầm nghĩ sau này khi thành niên cưới một tiểu hồ ly nhu mì rồi sống đến bạch đầu giai lão, không nghĩ tới hiện tại chính hắn trở thành tân nương tử của người khác…
Xem bộ dáng y, giống như tuyệt không giật mình, chẳng lẽ y sớm có dự mưu?
“Hồ tộc vừa mất tích một Hỏa Hồ? Hơn nữa cưng tự giới thiệu, đem tên của cưng đi tra xét một chút, đương nhiên sẽ biết.” Lang Vương bày ra vẻ mặt đương nhiên.
“Ách… Đừng nói này, ca ca rốt cuộc thế nào?” Một lòng nhớ an nguy Kim Hồ, Kim Cát ngăn đề tài kia.
“Trong tộc có một người vừa chết, trong tay cầm tóc Hồ ly vàng kim. Hiện tại Kim Hồ là nghi phạm lớn nhất. Ta đã giam lỏng hắn rồi.” Nói đến việc này, Lang Vương vẻ mặt ngưng trọng.
“Cái gì? Ngươi đem ca ca ta giam lỏng? Ca ca ta không có giết ai đâu, sẽ không!” Kích động lắc lắc đầu, Kim Cát vẻ mặt không tin.
“Ta biết, ta biết, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, mấy ngày trước lại có rất nhiều huynh đệ chết như vậy, nếu là không đem hắn giam lỏng, chỉ sợ sẽ khiến cho nhiều người tức giận, đến lúc đó chỉ sợ không phải chỉ giam lỏng đơn giản như vậy.” Trấn an sờ sờ đầu của hắn, Lang Vương nói ra sự tình bất đắc dĩ.
“Ca ca ta khẳng định là bị oan uổng, ngươi nhất định phải điều tra rõ!” Cầm lấy y bào y, trong mắt tràn đầy kỳ vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.