Tống Hồ Nhập Lang Khẩu

Chương 5:




“Vương.” Thị nữ nhanh chóng quỳ lên mặt đất.
“Ngươi còn đợi ở đây làm gì, còn không đi xuống.” Hai tròng mắt vàng bạc tức giận liếc qua thị nữ một cái, lập tức ánh mắt chuyển lại người Kim Cát.
“Ngươi… Ngươi tới làm gì?” Cái miệng mếu máo, Kim Cát hung tợn trừng y, hận không thể cắt thịt của y xuống.
Đêm qua trải qua thảm đau quá mức, hắn từ trước đến nay được sủng lên trời, bây giờ lại chịu nhiều đau khổ, tuy rằng trong khổ có mang thích thú…
Thắt lưng của hắn, chân của hắn, không có chỗ nào không mỏi!
“Đến xem cưng a, tiểu tù binh, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện.” Hất vạt áo bào, ngồi vào bên giường, vuốt ve lồng ngực trần trụi lộ ra bên ngoài của hắn, cười thực tối.
“Giữa chúng ta không có chuyện gì hay để nói!” Quay đi…, không nhìn y.
“Nói, cưng tên là gì, cưng vì cái gì muốn tới ám sát bổn vương?” Nâng cằm hắn lên, để cho hai tròng mắt đỏ như lửa kia nhìn mình.
“…” Lạnh lùng trừng y, quật cường không chịu mở miệng.
Lang tộc muốn chiến tranh với Hồ tộc, y thân là Lang Vương lại không biết?
Hừ, khẳng định là đang trêu chọc hắn, hắn mới không để cho y làm thế đâu!
“Cưng không nói, đúng không? Bổn vương có biện pháp cho cưng nói ra!” Tinh quang chợt lóe qua đôi mắt vàng, mang theo một tia nghiền ngẫm.
Bàn tay vung lên, thân thể Kim Cát lập tức lộ toàn bộ trong không khí, cảm thụ được không khí lạnh như băng, nhịn không được rùng mình một cái.
“Nơi này thật đỏ, nhưng không có sưng, xem ra năng lực thích ứng của cưng không tồi.” Kéo cặp đùi thon dài ra, Lang Vương vươn hai ngón tay bắt đầu sờ soạng trong hậu huyệt của hắn.
Hắn cắn chặt răng, chết cũng không hé răng, lại nhân biến hóa trong cơ thể mà đỏ mặt, thân thể run không ngừng.
“Là muốn tiếp tục, hay là muốn nói?” Đụng đến đó một chút, ác ý cong ngón tay lên đâm vào.
“A… Nói… Nói cái gì…” Cả cơ thể như cánh cung lên dây dựng thẳng lên, tránh né đầu ngón tay đang không ngừng tàn sát bữa bãi, ngay cả suy nghĩ muốn chết Kim Cát cũng có.
“Nói mục đích cưng ám sát bổn vương, bổn vương cũng không muốn về sau ngủ bên một tiểu thích khách!” Một bàn tay khác cũng không nhàn rỗi, phủ lên toàn thân hắn.
Lại vì làn da thật đẹp của hắn mà ngạc nhiên, luyến tiếc thu tay, hận không thể mỗi ngày được ôm hắn.
“Ta… Ta gọi là Kim Cát…” Khóc không thành tiếng, trốn lại trốn không thoát, tránh cũng tránh không được, trong lòng không ngừng ủy khuất.
“Ai, Tiểu Cát Cát, cưng lại khóc rồi, thật sự là một tiểu quỷ thích khóc.” Lang Vương hít một tiếng, thu hồi bàn tay tiến vào hậu huyệt hắn, liếm đi nước mắt trên khóe mắt hắn.
“Ngươi nghĩ ta muốn khóc à, đều là tại ngươi!”
Thủy triều dục vọng rốt cuộc cũng lui, hắn nuốt nước miếng, nước mắt mông lung, há mồm liền cắn lên cánh tay y.
Đem tất cả tức giận ngày hôm qua phát tiết ra, gắt gao, dùng hết khí lực toàn thân, cho đến khi cảm thấy trong miệng có mùi máu tươi, mới nhả ra.
“Cắn đủ rồi sao?” Lạnh nhạt thu hồi tay, cũng không để ý.
“Ngươi không đau sao?” Hai mắt đỏ rực đẫm lệ trừng lớn, Kim Cát tò mò nhìn miệng vết thương do mình gây ra.
Mình dùng lực cũng không nhẹ, chẳng lẽ y không đau sao?
Hay là do da của Lang Vương dày hơn da của người khác, không sợ đau?
“Không đau, cưng cắn tuyệt không đau, cưng thuộc về ta, về sau chỉ cho cắn ta, biết không?” Nâng lên đôi môi đỏ mọng của của hắn, vừa hôn vừa liếm.
“Ngươi…” Trong lòng kêu to biến thái.
Bàn tay Lang Vương vung lên, hắc mang chợt lóe, miệng vết thương huyết nhục mơ hồ lập tức biến mất không thấy.
Lúc này Kim Cát mới nhớ tới, pháp thuật của Lang Vương cao thâm, tiểu thương như vậy căn bản không đáng gì, đáng thương răng nanh của hắn, bây giờ vẫn còn hơi hơi đau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.