Ninh Nhất Phàm nhìn người phụ nữ kia nghênh ngang mà đi, giận không thể phát tác được.
"Cậu Ninh, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải đến sân bay rồi." Liễu Tự tốn rất nhiều sức lực mới khiến giọng mình nghe bình thường một chút.
Lời anh ta làm dịu lại không khí ngại ngùng ở hiện trường.
Thế là mọi người hùa theo.
Ninh Nhất Phàm ngồi trên xe nhìn Liễu Tự đang ngồi trên ghế lái, hai vai run rẩy, cầm tập tài liệu ném qua khiến nó đập vào vô lăng.
"Muốn cười thì cứ cười đi. Anh biết chuyện hôm nay chắc chắn sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời anh.
"Haha." Liễu Tự không khách khi bắt đầu cười đến nghiêng ngả.
"Haha... tôi nói này, bạn học Ninh Nhất Phàm, thế nào? Cái cảm giác này không dễ chịu nhỉ? Haha... Không trách anh ta cười trên nỗi đau của người khác như vậy, anh ta và Ninh Nhất Phàm là bạn học cấp hai, từ ngày quen biết đến nay, anh luôn được tâng bốc và sống như một vầng trăng sáng ở trên cao.
Chưa thấy anh bị coi nhẹ và đối xử như vậy, hơn nữa đối phương còn là một bảo mẫu.
"Cười nữa liền cút cho tôi!"
Liễu Tự lập tức che miệng, làm bộ kéo khóa lại, đáy lòng càng nổi lên nhiều sự hứng thú hơn với cô bảo mẫu Thẩm Ngọc Lam này.
Xe đang lăn bánh hướng về phía sân bay, bỗng nhiên Liễu Tự nhận được điện thoại của đối tác, nói xảy ra chút chuyện nên hẹn gặp lại lần sau.
"Nhất Phàm, không tới sân bay nữa, nếu không chúng ta quay lại chờ bảo mẫu nhà cậu, nhân tiện đưa cô ấy về luôn?" Liễu Tự quay đầu trưng cầu ý kiến của Ninh Nhất Phàm, "Cậu thấy taxi bên đường thiếu à?".
Ninh Nhất Phàm vẫn còn đang bực bội trong người, trừng mắt liếc anh ta một cái: "Từ bao giờ cậu tốt đến vậy? Cô ta trở về bằng cách nào là chuyện của cô ta, lái xe!"
Nói xong, liền quay đầu nhìn cảnh vật ở bên ngoài cửa sổ.
Đúng lúc này thì thấy Thẩm Ngọc Lam sánh vai cùng Hạ Phong đi tới.
Thấy cô mặc một chiếc áo sơ mi kẻ caro đen trắng, dường như còn thay cả quần nữa, chất lượng quần áo tốt hơn cũng khiến cô trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều,
Chỉ là, nghĩ đến chuyện vừa rồi cô làm với anh, anh liền nhắm mắt không thèm quan tâm cô nữa, bảo mẫu này không đáng để anh quan tâm. . Đọc 𝒕r𝓊yện hay 𝒕ại { 𝐓rUm𝒕r𝓊yện﹒VN }
Nhưng...
"Yoo... nhìn không ra nha, bảo mẫu nhà cậu còn quen biết với người có tiền như thế, lại một chiếc Aston Martin. Đó là bản giới hạn toàn cầu đó, chậc chậc, trông cũng khá là đẹp trai nữa, cậu nói xem, bọn họ có quan hệ gì? Người đàn ông đó hình như còn rất thích cô ấy. Nhìn đi, còn chủ động mở cửa xe cho cô ấy nữa. Cậu nói xem với bộ dạng của bảo mẫu nhà cậu có phải mắt anh ta có vấn đề không."
"Rốt cuộc cậu có đi hay không? Nếu không đi thì cút xuống dưới." Ninh Nhất Phàm một bụng lửa giận, cắt ngang lời luyên thuyên không ngừng của Liễu Tự.
Anh mở mắt nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt thâm trầm nhìn chiếc xe đằng sau. Một người bảo mẫu lại có thể quen biết với đàn ông có lại lịch lớn như vậy, hơn nữa nhìn người đàn ông đó còn có vẻ như rất thích cô.
Như vậy xem ra, cô đến nhà anh làm bảo mẫu thật sự không phải vì tiền, mà nhìn thái độ lạnh nhạt vừa rồi của cô cùng với thái độ của cô với người đàn ông này có thể khẳng định, cô không có hứng thú đối với mình. Nghĩ đến đây anh lại có chút không vui.
Cô nói người đàn ông cao ráo, đẹp trai, nhiều tiền, đứng trên đỉnh như anh, cô yêu không nổi. Vậy người đàn ông đó thì sao? Cô yêu nổi ư? Giả dối!
"Lát nữa cậu đi điều tra thử xem, người đàn ông đó là ai, còn quan hệ của anh ta với Thẩm Ngọc Lam nữa" Anh dùng sức kéo cà vạt trên cổ xuống, sau đó mở miệng phân phó Liễu Tự.
"Điều tra người ta làm gì? Sao nào, bị coi thường nên muốn trả thù à?"
Ninh Nhất Phàm nhắm mắt không quan tâm anh ta.
"Theo tôi thấy thì trên thế giới này không phải tất cả phụ nữ cũng đều nhìn trúng cậu, đúng không? Cà rốt hay cải trắng, mỗi người đều có sở thích riêng của mình mà. Ừ thì cậu có tiền, cậu đẹp trai nhưng thì thế nào. Người ta đâu có thích cậu" Liễu Tự nào có buông tha cơ hội cười nhao Ninh Nhất Phàm, anh ta vừa lái xe vừa lẩm bẩm một mình.
"Nhưng mà, một bảo mẫu làm sao so sánh được với Cao đại tiểu thư. Cho nên cậu cũng không cần để trong lòng, cô ấy không nhìn trúng cậu thì cậu mới là người may mắn, đúng không?"
"Tôi lo lắng cho con trai tôi, cô ấy đến chăm sóc Thiên Vũ không vì tiền, không vì người, cậu cảm thấy là vì cái gì?" Ninh Nhất Phàm không thể nhịn được mà chen ngang vào lời nói dông dài của Liễu Tự, thanh sắc lạnh lẽo. Tuy anh không chỉ một lần mâu thuẫn với sự xuất hiện đột ngột của Ninh Thiên Vũ, nhưng anh là ba của cậu bé nên anh phải chịu trách nhiệm với cậu.
"Ngược lại là cậu đấy, không phải cậu nói cô ấy có bối cảnh đơn giản sao? Cậu cảm thấy người phụ nữ có thể quen biết với loại đàn ông này, bối cảnh sẽ đơn giản sao?"
Liễu Tự cũng trầm mặc.
Lúc điều tra thông tin của cô, anh quả thực đã tra vô cùng chi tiết, thực sự là không có vấn đề gì mà.
Nhưng Nhất Phàm nói những lời này rất có đạo lí, người bình thường làm sao có thể quên biết một người đàn ông có thân phận cao quý như vậy chứ...