Thẩm Ngọc Lam xoa xoa trán, không để ý đến những lời của Ninh Nhất Phàm, chỉ lo lắng hỏi: “Thiên Vũ sao rồi? Có sao không?”
Ninh Nhất Phàm nhìn Thẩm Ngọc Lam, đầu tóc rối bời che mất nửa khuôn mặt. Cô có chút tiều tụy, lại có chút sức sống. Anh ngẩn người một lúc, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Thẩm Ngọc Lam suýt nữa mất mạng, khi tỉnh lại người đầu tiên nghĩ đến là Ninh Thiên Vũ. Về phần tình cảm này, người làm ba như anh cũng không bằng.
Thẩm Ngọc Lam vượt qua người Ninh Nhất Phàm, vô tình làm rơi chiếc chăn bông xuống đất.
Ninh Nhất Phàm vẻ mặt rất ghét bỏ, anh cầm chiếc chăn bông lên ném về giường. Sau đó quay đầu nhìn Thẩm Ngọc Lam: “Nói đi, cô muốn gì?”
Thẩm Ngọc Lam như một tên Hòa thượng lùn hai thước với tay sờ không biết người khác đang suy nghĩ cái gì) ngẩng đầu nhìn Ninh Nhất Phàm: “Anh có ý gì?”
“Cô cửu Thiên Vũ, đương nhiên cũng nên được báo đáp” Ninh Nhất Phàm là người làm ăn, anh cảm thấy phần ân tình này có thể giải quyết bằng tiền, anh không muốn phải mắc nợ cô.
Thẩm Ngọc Lam cau mày, cô hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ. Qua một lúc lâu, cô mới quay đầu lại nhìn Ninh Nhất Phàm, dường như đêm qua anh ngủ không được ngon, hai đầu lông mày tràn đầy mệt mỏi, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, phỏng chừng đã bị dọa không nhẹ.
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Thẩm Ngọc Lam bớt đi rất nhiều, cô bình tĩnh nói: “Tôi chỉ muốn ở lại chăm sóc Thiên Vũ”.
Ninh Nhất Phàm nhìn cô, không có trả lời. Sau đó xoay người rời đi, cảm giác bước chân cũng nhẹ nhàng hơn, Thẩm Ngọc Lam quả nhiên không giống với những người phụ nữ khác.
“Khi nào ổn thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc về đây. Không phải Thiên Vũ đã nói sẽ cùng cô vào thành phố để mua sắm à?”
Thẩm Ngọc Lam há to miệng, nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Giọng điệu Ninh Nhất Phàm vẫn cứ lạnh nhạt như vậy nhưng cô cảm thấy nghe rất vừa tai.
Nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, dường như không khí cũng trở nên trong lành hơn rất nhiều.
Không biết Hạ Phong nghe được tin Thẩm Ngọc Lam suýt gặp tai nạn ở đầu, khi cô và Ninh Thiên Vũ đi mua sắm trở về thì đã thấy anh ta ngồi chiếc xe thể thao chờ sẵn ở cửa.
Ninh Thiên Vũ dường như không mấy thích Hạ Phong. Khi Thẩm Ngọc Lam gọi anh ta cùng vào nhà, chỉ thấy anh ta bước vào với vẻ mặt khinh thường.
“Sao anh lại tới đây? Không phải anh nói sẽ trở về thành phố W sao? Gặp chuyện gì à?” Thẩm Ngọc Lam không biết nên dùng thái độ gì để đối xử với anh ta.
Rõ ràng hôm qua vẫn còn là hai người xa lạ, thiếu chút nữa còn hại cố mất đi cơ hội làm bạn với Ninh Thiên Vũ. Nhưng trong những năm mẹ cô đau ốm, không thể phủ nhận rằng anh ta đã nỗ lực hết mình. Vì vậy Thẩm Ngọc Lam cảm thấy có chút khó xử trước sự nhiệt tình của Hạ Phong.
Hạ Phong nhìn đôi chân hơi khập khiễng của cô, sắc mặt liền thay đổi: “Em điên rồi à? Ninh Nhất Phàm đuổi em đi, em còn muốn chết thay cho Ninh Thiên Vũ?”.
Hạ Phong trong ấn tượng của cô là một người rất ôn hòa, bộ dạng nghiêm túc như vậy là lần đầu tiên được thấy, nhưng có một chút sợ hãi cũng không có, ngược lại thấy rất buồn cười.
“Phì.." Một tiếng, Thẩm Ngọc Lam không nhịn được mà bật cười.
“Em còn cười?” Hạ Phong có chút xấu hổ trước nụ cười của Thẩm Ngọc Lam, anh ta đưa tay lên, búng vào trán cô một cái.
Thẩm Ngọc Lam dừng cười, cô cúi đầu nhìn xuống, hiển nhiên là không thể chấp nhận được những hành vi thân mật này.
“Sao anh biết chuyện ngày hôm qua?” Thẩm Ngọc Lam tò mò hỏi. Vì chuyện ngày hôm qua xảy ra ở chỗ Ninh Nhất Phàm, Hạ Phong có phải biết quá sớm không?
Hạ Hạ Phong sờ sờ lên chóp mũi, trên đời này còn có thứ không mua được bằng tiền à? Hôm qua trên đường về thành phố W, anh ta đã mua chuộc được một người giúp việc và nhờ cô ta để ý tới cô.
Tuy nhiên, Hạ Phong chưa bao giờ nghĩ đến việc giải thích việc này với Thẩm Ngọc Lam.
“Em có thể đừng làm công việc này nữa không? Anh sẽ giúp em tìm một công việc khác thích hợp hơn. Còn nhỏ tuổi như vậy đã làm bảo mẫu, chung quy vẫn ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng”
“Hạ Phong.” Thẩm Ngọc Lam biết Hạ Phong là có lòng tốt muốn giúp cô, nhưng vẫn ngắt lời anh ta. Cô cắn môi dưới, nghĩ xem có nên nói cho Hạ Phong biết sự thật hay không. Anh ta liên tục xuất hiện, lâu dài sẽ bị Ninh Nhất Phàm lấy làm cái cớ gây khó dễ cho cô.
Thẩm Ngọc Lam nhìn đồng hồ, còn lâu mới đến giờ cơm tối.
Cô bảo Hạ Phong đứng đợi và quay vào nhà nói với thím Lưu một tiếng.
Sau đó Thẩm Ngọc Lam dẫn Hạ Phong tới một quán cà phê ở trung tâm khu biệt thự.
Cô thở dài một tiếng, kể ra hết mọi chuyện trong vòng năm năm nay. Tất nhiên không bao gồm việc che giấu ngoại hình.
Hạ Phong nhíu mày, có chút khó chấp nhận chuyện này.
Thẩm Ngọc Lam cảm thấy rất nhẹ nhõm, đã nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên cô nói hết tất cả với một người ngoài.
“Em nói con trai của Ninh Nhất Phàm là con của em?” Hạ Phong đờ đẫn, ngữ khí cũng rất chậm.
Thẩm Ngọc Lam nhấp một ngụm cà phê rồi gật đầu. Phản ứng của Hạ Phong khiến cô cảm thấy quyết định của mình rất đúng đắn. Cô cũng không có ngốc, người đàn ông này đối xử rất tốt với cô. Thậm chí cô còn cảm nhận được anh ta thích cô, Thẩm Ngọc Lam không thể hiểu nổi một người xuất sắc như vậy lại đi thích một người bình thường”, nhưng có lẽ trong tình yêu không cần lý do nào cả.
Tuy nhiên, có một số trường hợp nếu để cho đối phương lựa chọn sớm hơn thì thật không công bằng với bên còn lại, chẳng hạn như việc Ninh Thiên Vũ là con trai của cô.
Hạ Phong không nói nữa, chống tay lên bàn, vuốt trán vài cái, một lát sau, anh ta ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn cô.
Thẩm Ngọc Lam bị Hạ Phong nhìn chằm chằm, lòng cảm thấy có chút bất an. Cô há to miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.
“Ngọc Lam, anh thích em. Anh sẽ không quan tâm việc em có con với người khác” Một giọng nói trầm ấm phát ra, sau đó hai tay Thẩm Ngọc Lam liền bị nắm chặt.
Lời tỏ tình đột ngột của Hạ Phong khiến cả người Thẩm Ngọc Lam cứng đờ, cô mím môi nói: “Hạ Phong, cảm ơn anh đã thích em. Nhưng em nghĩ chúng ta không thể. Nhìn anh thế này, em đoán gia đình anh rất giàu có, em nghĩ họ sẽ không thể chấp nhận một người phụ nữ đã từng sinh con” Nói xong, cô liền rút tay về.
Hạ Phong nghe đến đây, hai mắt tối sầm lại, chỉ nghe anh ta nói: “Em cố ý nói những điều này với anh, chính là muốn nói em không thích anh một chút nào, có phải không?”.
Nỗi buồn của Hạ Phong khiến Thẩm Ngọc Lam khó xử, tầm mắt cô dần trở nên lạc lõng. Thẩm Ngọc Lam từng rất xinh đẹp, nhưng lúc ấy còn trẻ, không biết tình yêu là gì. Đối mặt với sự theo đuổi của bạn học, cô cũng không bao giờ để ý. Đến cuối cùng, khi có thể yêu lại “đánh mất”. đi nhan sắc của mình.
Cô thừa nhận, Hạ Phong rất ưu tú, rất ấm áp, nhưng...
Không phải ba cô cũng rất tốt với mẹ của cô sao? Đến cuối cùng, khi gặp nguy hiểm ông ấy. vẫn lựa chọn bỏ chạy đấy sao?
Bộ dạng này của cô, tình yêu... có thể với tới không? Có thể Hạ Phong chưa từng gặp một cô gái như cô, nhất thời nổi lên hứng thú mà thôi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Ngọc Lam hít một hơi, không đáp lại, cũng không biết nên đáp lại như thể nào.
Đột nhiên chuông điện thoại của Thẩm Ngọc Lam vang lên, cô ngẩng đầu lên nở một nụ cười tỏ ý xin lỗi với Hạ Phong rồi mới nhấc máy. "Thiên Vũ xảy ra chuyện gì sao?”
Không biết thím Lưu đã nói gì, Thẩm Ngọc Lam đột ngột đứng dậy: “Được rồi, con lập tức về
ngay.”