*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cao Nhã Uyên càng ngây ngốc, lúc trước ba nói Thẩm Ngọc Lam đã bỏ đi nhưng bây giờ cô ta lại xuất hiện trong phòng bệnh, còn nói rằng cô ta sẽ chết?
Ba Cao không trả lời Cao Nhã Uyên, ông ta chỉ đứng thẳng lưng lên rồi rút một phong thư ra từ túi áo khoác, đưa tới trước mặt người kia: “Làm theo những điều được ghi ở bên trong. Cô yên tâm, phần đời còn lại của em trai và ba mẹ ruột của cô, tôi đã thu xếp ổn thỏa rồi”
Người phụ nữ nhận lấy phong thư, mở ra nhìn một chút rồi gật đầu, sau đó không nói gì thêm rồi xoay người rời đi.
Buổi chiều, vẫn là ở bên trong căn biệt thự đó.
“Nhất Phàm..” Liêu Tự đấy cửa ra, vừa thở hốn hến vừa mở miệng, mặt mày anh ta cứng đờ lại.
Ninh Nhất Phàm đang hút thuốc, anh vẫn ngồi yên tại chỗ, thấy Liễu Tự đi vào nhưng nét mặt anh vẫn không có gì thay đổi, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Cô Thẩm, tìm… tìm thấy rồi”
Ninh Nhất Phàm đứng bật dậy, dúi tàn thuốc vào cái gạt tàn ở bên cạnh, anh cầm lấy áo khoác rồi lập tức đi ra ngoài: “Cô ấy đang ở đâu?
Đến chỗ đó mau…
Vừa mới đi được hai bước, thấy Liễu Tự vẫn đứng chôn chân tại chỗ, giọng nói anh đột nhiên trầm hản, liếc người kia một cái: “Cậu có ý gì?
“Cô ấy …cô ấy chết rồi.” Liễu Tự cúi đầu xuống, khó khăn mở miệng.
Ninh Nhất Phàm rũ tay, áo khoác đang nắm trên tay anh đột nhiên rơi xuống đất, anh tiến lên mấy bước rồi túm lấy áo Liễu Tự, lực đã mạnh còn dùng thêm sức, Liễu Tự có cảm giác rồi bản thân sẽ bị siết cho đến chết.
Mặt mày Ninh Nhất Phàm âm u, trông cực kỳ dọa người: “Cậu nói lại lần nữa xem”
Liễu Tự quen biết anh đã nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên anh ta được thấy vẻ mặt này của anh. Liễu Tự không kiềm chế được mà hơi run rẩy cả người.
“Trong nhà vệ sinh của tàu cao tốc… Người ta phát hiện cô ấy đã rạch tay… tự sát” Liễu Tự bị anh siết chặt, hơi chật vật nói.
Như vậy đã giải thích được vì sao chỉ thấy Thẩm Ngọc Lam lên xe, nhưng lại không hề nhìn thấy cô đi xuống.
Ninh Nhất Phàm cảm thấy trong lòng như có cái gì đó xuyên qua, đau đến mức run rấy, không thể đứng vững được nữa, cả người anh loạng choạng lùi về sau mấy bước. Bàn tay đang túm lấy Liêu Tự cũng vì thế mà buông lơi.
Vì cả ba và mẹ của Thẩm Ngọc Lam đều đã qua đời, cô lại không còn người thân nào, nên sau khi thi thể của cô được phát hiện đã được đưa thẳng tới cục công an.
Đến khi Ninh Nhất Phàm chạy tới cục công an thì đã thấy Sở Tịnh Khuynh đang đứng ở ngoài cửa.
Sắc mặt của cả hai đều cực kì tệ.
Ninh Nhất Phàm đưa tay lên, dùng sức lau chùi bên miệng rồi cũng xoay người, chạy nhanh vào bên trong.