Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 191:




Nói xong, vươn tay muốn túm lấy quần áo Ninh Nhất Phàm, quả nhiên tay cô còn chưa đụng tới thì anh ta đã phản xạ có điều kiện lùi ra sau vài bước, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía cô: “Tôi hỏi cô, chín năm bốn tháng trước cô ở đâu? Đang làm cái gì? Không nên nói dối, tôi sẽ phái người đi thăm dò…”
Chín năm bốn tháng trước? Ninh Thiên Vũ năm nay chín tuổi, chín năm trước chính là tháng mà Ninh thiên Vũ sinh ra, cô nhíu mày giả bộ đau đầu, sau một lát cô trả lời: “Năm đó chắc tôi đang học đại học năm nhất, bốn tháng chắc tôi đang học tập”
Giờ khắc này, cô vô cùng cảm kích lúc trước Sở Tịnh khuynh giúp cô làm lại tư liệu mới.
“Đại học năm nhất? Học ở đâu?”
“Đại học thành phố W” Cô trả lời rất nhanh, bởi vì sợ hãi trong tương lai sẽ có ngày này cho nên đã học thuộc làu làu bộ tư liệu mới.
“Có từng sinh con hay chưa?”
“Có!” Cô cũng trả lời rõ ràng, đang nói, cô ôm bụng chỉ chỉ sầu riêng trên bàn: “Tiên sinh, tôi có thể ăn cái kia không? Buổi tối tôi chưa ăn cơm, rất đói!” Điều cô nói là sự thật nhưng cũng là muốn che dấu sự chột dạ của bản thân, hơn nữa Thẩm Ngọc Lam không ăn sầu riêng.
Ninh Nhất Phàm nhìn cô một cái rồi gật đầu.
Sau đó Diệp Lâm liền cảm kích gật đầu, cầm lấy sầu riêng trên bàn cho vào miệng ăn ngon lành.
Trong phòng không lớn, nháy mắt đã tràn ngập mùi sầu riêng Lúc này, điện thoại trong túi vang lên Cô nhìn nhìn, thần sắc vui vẻ, nghĩ nghĩ rồi cố ý mở loa ngoài: “Alo, Minh Tuyền”
“Mẹ ơi, bao giờ thì mẹ về? Con sốt rồi, nếu mẹ còn không về thì có thể không nhìn mặt con lần cuối được rồi” Thanh âm mềm mại mang theo vài phần làm nững, hữu khí vô lực truyền đến từ điện thoại.
Diệp Lâm đỡ trán: “Diệp Minh Tuyền, mẹ nói cho con biết, sau này không được diễn vở kịch này với mẹ nữa” Trong điện thoại không có trả lời, lại tuyền tới tiếng sột soạt.
* tiểu thư, cô mau về đi, Minh Tuyền sốt tận bốn mươi độ, con bé sợ cô lo lắng nên không cho tôi gọi điện thoại cho cô. Lúc này tôi thấy người con bé đang co giật, uống thuốc hạ sốt rồi nhưng vẫn không được, cô nhanh chóng trở về mang con bé đi bệnh viện đi” Là thanh âm của chị Hứa, nghe ra rất sốt ruột.
Mặc Diệp Minh Tuyền không nói sõi nhưng cũng rất ấm lòng, biết cô vội đi công tác mà mới hai tuổi đã xin cô đưa con bé tới nhà trẻ, trường học có hoạt động gì cũng chưa từng nói cho cô biết.
Có lần, con nhà người ta đều là ba mẹ cùng nhau nắm tay, chơi tò chơi.
Chỉ có con bé có một người nắm tay.
Khi video của giáo viên gửi đi, cô cảm thấy rất có lỗi với con bé, ôm con bé khóc rất thương tâm nhưng đứa nhỏ kia lại an ủi cô, nói cô quá xúc động rồi.
Càng là lúc đứa nhỏ còn nhỏ thì cô càng cảm thấy đã để con bé thua thiệt quá nhiều, nên càng đau lòng.
Nhưng mấy năm nay, tuy CX càng ngày càng phát triển nhưng ngành sản xuất lại cạnh tranh mãnh liệt, áp lực của cô cũng không nhỏ, mở công ty này, Sở Tịnh Khuynh đã cho cô sự tín nhiệm và tiền tài để duy trì, cô cũng không muốn phụ lòng anh ta. Nếu đã làm thì cô muốn dốc hết sức để làm, cho nên ngoại trừ mấy ngày lễ tết thì cơ hồ cô không có ngày nghỉ nào.
“Được, tôi lập tức trở về” Cúp điện thoại, đứng dậy, hơi bối rối mà nói ra nhưng cánh tay lại bị người khác giữ lại.
“Tôi hỏi cô, chín năm trước có từng sinh con hay không?”
“Chín năm trước? Năm nhất đại học… Tiên sinh, anh thật biết nói giỡn, tôi vài năm trước mới sinh con nhưng mới ba tuổi..” Nói xong, cô nghĩ nghĩ, tiến về đẳng trước cầm lấy di động vẻ mặt tha thiết đưa cho.
Ninh Nhất Phàm: “Anh xem, đây là con gái của tôi, đặc biệt đáng yêu”
Cùng với biểu tình khoa trương của cô, một mùi sầu riêng nồng nặc xông vào mũi.
Ninh Nhất Phàm nhíu mày, sao có thể đi xem điện thoại của cô được, cơ hồ là vội vàng quay đầu, vẻ mặt ghét bỏ phát phất tay với cô, xoay người đưa lưng về phía cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.