Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 208:




Sau khi Diệp Lâm đi vào thì đi vào phòng thay đồ trước, chuẩn bị thay quần áo làm việc, chỉ là áo khoác còn chưa cởi ra.
“Nói rõ ràng chuyện hôm qua đi” Bên tai cô chợt nhớ ra một giọng nói không hề báo trước, Diệp Lâm khẽ run lên vì kinh ngạc, quay đầu lại thì thấy Ninh Nhất Phàm đang đứng trước cửa phòng thay đồ, hai tay đút túi quần, bị dọa đến võ ngực: “Anh… anh muốn dọa chết người à?”
“Đừng đổi chủ đề, nói đi, chín năm trước, cô sinh con vào lúc nào?”
Diệp Lâm ngẩng đầu, chớp mắt với Ninh Nhất Phàm, vẻ mặt ngây ngốc nói: “Anh Phàm, tôi không hiểu anh đang nói cái gì…’ Dáng vẻ kia, rõ ràng nói cho Ninh Nhất Phàm biết, lúc trước cô đã nói dối.
Lúc này, Liêu Tự từ bên ngoài vội vàng đi tới, đưa điện thoại di động cho Ninh Nhất Phàm: “Đây là bên kia gửi tới, tài liệu của cô ấy”
Ninh Nhất Phàm nhận lấy điện thoại di động, liếc mắt một cái, nhíu mày: “Thông tin có đáng tin cậy không?”
Liêu Tự nghiêm túc gật đầu: “Thực lực của đối phương vô cùng mạnh trong ngành này, sẽ không có gì sai sót đâu.”
Ninh Nhất Phàm trả lại điện thoại di động cho Liễu Tự, bên này, anh đưa cánh tay dài lên duõi ra bóp cổ Diệp Lâm, lạnh lùng nói: “Cô còn dám giở trò với tôi, lá gan cô cũng không nhỏ…”
Diệp Lâm chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, Ninh Nhất Phàm này điên rồi, thật sự muốn bóp chết cô sao? Cô dùng sức nắm tay anh, nhưng lại giống châu chấu đá xe, không lay chuyển được tay của anh.
Chỉ trong chốc lát, cô cảm thấy trước mắt đều dần tối đen lại, trời ơi, Ninh Nhất Phàm, anh muốn bóp chết tôi sao, con gái anh lập tức trở thành cô nhi Đúng vào lúc cô cho rằng mình chết chắc, Ninh Nhất Phàm bỗng dưng thả cô ra, cô lảo đảo, ngã xuống đất *Khụ… khụ..” Nếu như không phải cô hiểu rõ anh, giờ phút này, cô thật sự cảm thấy Ninh Nhất Phàm chính là ma quỷ, chỉ nói dối mà phải xuống tay tàn nhãn như vậy.
“Tôi nghĩ, cô không còn cần công ty của cô nữa, đúng không?” Anh nói rất bình thản, nhưng trong mắt ánh lên sự lạnh lùng, đang nói cho.
Diệp Lâm biết anh không phải đang đùa giỡn.
“Hôm qua tôi cũng là bởi vì con tôi sốt cao, tôi không còn cách nào khác, Phật nói, cứu người một mạng như…?”
“Có liên quan gì với tôi không?” Xoay người, nhìn Liễu Tự cách đó không xa, mở miệng nói: “Chuẩn bị mua lại công ty này”
Chỉ một câu nói của Ninh Nhất Phàm đã đẩy Diệp Lâm vào địa ngục.
Cô dường như không còn quan tâm đến cơn đâu nữa mà đứng dậy, bước lên, cô kéo cánh tay Ninh Nhất Phàm, nhíu mày: “Sao anh có ‘thể làm như vậy? Đúng, hôm qua tôi không nên nói dối anh, nhưng mà tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ, nếu tôi không nói như vậy thì anh có cho tôi lên xe không?”
Ánh nắng từ bên ngoài xuyên thấu qua lớp cửa kính, phản chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô, ánh mắt tức giận nhưng lại vô cùng sạch sẽ, cùng một tông màu, cùng một dáng vẻ cau mày, càng nhìn lại gần lại càng có loại cảm giác quen biết, trong phút chốc, Ninh Nhất Phàm đã ngẩn người.
Cảm thấy được anh đang đánh giá mình, Diệp Lâm có chút chột dạ quay mặt đi, buông cánh tay Ninh Nhất Phàm ra, lui về phía sau vài bước: “Hôm qua tôi không nên lừa gạt anh, là tôi không đúng, xin lỗi, xin anh rộng lòng thương tình không so đo với tôi, công ty tôi là công ty nhỏ, cũng không có tên tuổi, anh lấy đi, cũng không có tác dụng gì…”
Nhưng, cô còn chưa nói xong, người đàn ông trước mặt đã xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.