Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 219:




Diệp Lâm mím môi, trong chốc lát cô lại cảm thấy xúc động.
Sau khi Ngọc Lam ra đi thì trên thế giới này không còn người phụ nữ nào khác đúng không?
Ninh Nhất Phàm, anh là đồ ngốc!
Anh cứ như vậy thì làm sao tôi có thể yên tâm đây? Làm sao tôi có thể bỏ được đây?
“Tôi chỉ muốn hỏi là, đến sảnh trước thì phải đi thế nào thôi?” Cô nhìn Ninh Nhất Phàm với vẻ mặt gần như ngớ ra.
Có lẽ Ninh Nhất Phàm chưa từng thấy người phụ nữ nào nhìn cơ thể đàn ông mà ánh mắt lại sắc bén như vậy, anh nhặt áo ngủ trên giường lên mặc vào người rồi bước tới duỗi tay ra, cánh cửa trước mặt lập tức bị đóng lại.
Diệp Lâm cúi đầu, sau đó cô chậm rãi xoay người dựa vào cánh cửa rồi từ từ trượt xuống, cô ngồi dựa lưng vào cửa gỗ phía sau thì nghe được một giọng nói rất nhỏ từ bên trong truyền đến, lúc này khóe miệng cô chậm rãi nhếch lên.
Dù được gần hơn một chút thì cô cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Cô đã cho răng ít ra thì Ninh Nhất Phàm cũng sẽ ở bên trong thêm một lát, nên mới không hề phòng bị gì.
Dù sao cũng phải mất một lúc thì mới mặc quần áo xong mà, nhưng chưa đến một phút thì Ninh Nhất Phàm đã đột nhiên kéo cửa ra khiến cô bị ngã nhào ra sau.
Đầu cô năm giữa hai chân của người đàn ông này, bộ dạng này, thật sự xấu hổ biết bao nhiêu.
Ánh mắt Ninh Nhất Phàm sâu sắc nhìn người phụ nữ đang nằm đất, nét mặt anh vẫn không hề thay đổi: “Rốt cuộc thì cô dao động lên xuống, cô cô gắng đứng dậy rồi quay người nhìn người đàn ông trước mặt: “Nếu tôi nói tôi thiếu đàn ông thì anh có bằng lòng giúp tôi không?”
Diệp Lâm cảm thấy cô thật sự điên rồi nên mới mở miệng nói ra những lời này.
Trong phòng bỗng im lặng một lát rồi Ninh Nhất Phàm đột nhiên đến gần cô, sau đó anh cúi người, đôi môi mỏng khẽ động bên tai cô rồi thấp giọng nói: “Cú Lại là cái từ đơn giản và không có chút cảm xúc này.
Diệp Lâm mim cười đầy ẩn ý rồi xoay người bước ra ngoài.
Sau đó cánh cửa lập tức đóng lại ở sau lưng cô.
Cô quay đầu lại, lúc này cảm xúc trong mắt cô quả thật rất phức tạp.
Cô quay người đi về phía tổ chức hôn lễ, lúc này có một bóng dáng nhỏ bé bước ra từ bên trong góc tường.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận.
Người đàn ông phụ bạc này đã làm chuyện có lỗi với mẹ mà mẹ vẫn nhìn ông ta cười một cách ngốc nghếch như vậy sao.
Ở hôn lễ, dường như Diệp Lâm chỉ trốn trong một góc để quan sát Ninh Nhất Phàm, cô nhìn từng cử chỉ, từng động tác của anh mà liên tục bị cuốn theo. Dù biết như vậy rất ngốc, nhưng cô vẫn không đành lòng quay mặt đi chỗ khác. Cô sợ, sợ một khi đã xa cách rồi thì không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Vì vậy, cô nhìn anh mãi mà không biết chán, còn anh thì vẫn là trung tâm của hội trường.
Cô nhìn những phụ nữ tiếp cận anh với ý đồ riêng, nhưng sau đó họ lại giận dữ bỏ đi thì cô cong môi cười, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng nhưng cũng đầy xót xa.
Cuộc đời này vẫn còn dài như vậy mà Ninh Nhất Phàm, nếu Thấm Ngọc Lam không còn thì anh sẽ định sống thế này mãi sao?
“Chị Diệp, hay chị đến làm người tình của anh họ đi? Đằng nào thì cũng đâu phải ở trong nước, dù sao thì anh ấy cũng đâu có biết, tốt xấu gì thì cũng phải thoát khỏi nỗi nhớ nhung chứ?” Amy cầm áo cưới rồi bước đến bên cạnh Diệp Lâm, cô ấy nhìn thấy cô đang ngẩn người thì lên tiếng trêu ghẹo.
Diệp Lâm biết chắc là Amy nhận ra sự quan tâm của cô dành cho.
Ninh Nhất Phàm, lúc này cô không khỏi đỏ mặt nên quay đầu lại trừng mắt nhìn cô ấy rồi dở khóc dở cười nói: ” Trong lòng anh họ của em chỉ có Thẩm Ngọc Lam thôi, chị chỉ muốn làm người tình của anh ấy mà người ta còn không chịu?”
Nói xong thì cô cười lạnh một tiếng, quả thật không thể nói rõ được bây giờ trong lòng cô có cảm giác gì.
Amy bước tới rồi ôm Diệp Lâm vào lòng và võ nhẹ lưng cô: “Chị Diệp, anh họ cũng đâu thể quên được chị, anh ấy cũng chẳng vui vẻ gì đâu.
Cũng không vui sao? Vậy có khi nào mà cô vui vẻ đâu? Không quên được sao, vậy cô quên được anh chắc?
Nhưng mà, trên đời này, ngoài tình yêu thì không phải còn có đạo đức nữa sao?
Về tình và lý mà nói thì Cao Nhã Uyên trở nên như vậy, bọn họ còn có tư cách để vui vẻ sao?
Trong một căn phòng khác của biệt thự “Tra được chưa?”
“Nhất Phàm, không phải một năm trước chúng ta đã tra rồi sao?
Sao cậu lại điều tra nữa vậy?” Liễu Tự khó hiểu hỏi.
Ninh Nhất Phàm nhìn chằm chảm ảnh chụp của người phụ nữ đó trên điện thoại rồi nhếch môi một cách lạnh lùng. Cảm giác mà người phụ nữ đó mang lại cho anh thực sự quá quen thuộc, khiến anh không thể lơ đễnh được.
Hôm nay cô nói với anh rằng mình thiếu đàn ông, đôi mắt cô đỏ bừng đầy mong đợi khiến anh có phản ứng lại, anh luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng lại không có lý do gì mà rung động trước người phụ nữ đó vài lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.