*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vốn dĩ cô cho rằng mẹ mình không hề có người thân, dù có bệnh đến mức nào thì cũng không có một ai đến thăm bà ấy. Nhưng cô không ngờ bà ấy vẫn còn một người thân như vậy.
“Lúc mẹ tôi sinh bệnh cho đến lúc mất cũng không thấy một người nhà nào đến nhìn bà ấy một lần. Cho nên tôi vẫn luôn cho rằng, sau khi mẹ mất thì tôi là một cô nhi. Đã là cô nhỉ thì ở đâu mà có người bề trên chứ?” Cô không nhanh không chậm, không tự ti không kiêu ngạo trả lời. Cô nghe thấy có vài tiếng hít thở vang lên bên cạnh mình.
Ông cụ Lâm nhìn cô bé trước mặt thì trong mắt hiện lên mấy phần đau đớn, sau đó ông ta lại tán thưởng.
Chỉ là, bên này lại có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Dẫn con bé đi”
Lời vừa nói xong thì bên cạnh Diệp Lâm xuất hiện thêm vài bóng người nữa. Lúc này Diệp Lâm mới ngẩng đầu nhìn ông cụ trước mặt, ánh mắt cô tỏ vẻ khó hiếu: “Ông dám làm vậy sao?”
Cô quay đầu nhìn Sở Tịnh Khuynh rồi mím môi cười cười: “Không có việc gì đâu, hôm nay anh là chú rể nên đừng chau mày ủ rũ như vậy.
Bên phía công ty anh lo giúp tôi trước nhé, tôi sẽ về nhanh thôi”
Nhìn thấy máy bay tư nhân xa hoa trước mặt, cửa lên của máy bay còn có hai hàng người mặc áo đen. Dù Diệp Lâm đã tiếp xúc với những nhân vật lớn như Ninh Nhất Phàm, Sở Tịnh Khuynh nhưng lúc này cô cũng vô cùng kinh ngạc.
Diệp Lâm lo lắng cho Diệp Minh Tuyền nên cô cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm. Vì vậy cô đã tưởng máy bay bay rất lâu, nhưng cuối cùng nó cũng đáp xuống một nơi giống như cung điện thời cổ đại.
Lúc xuống máy bay, có một nhóm phụ nữ mặc Hán phục vây quanh một bà cụ xinh đẹp cao quý đang ung dung đi về phía cô. Cảnh tượng này, bỗng khiến cho Diệp Lâm có cảm giác như mình đang xuyên không, vì vậy không tránh được việc lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi. Tâm mắt di chuyến xuống dưới thì cô thấy tay bà cụ đang dắt một đứa bé, đó không phải Diệp Minh Tuyền thì là ai chứ?
“Mẹ, mẹ đến rồi? Diệp Minh Tuyền chạy nhanh đến nhào vào lòng Diệp Lâm.
Diệp Lâm vội ngồi xổm xuống kiểm tra trên người Diệp Minh Tuyền: “Minh Tuyền, con có bị làm sao không? Sao con lại chạy đến đây một mình? Sao con không nói vói mẹ một tiếng?”
Diệp Minh Tuyền bị Diệp Lâm mắng cho một trận, rồi cô bé ngẩng đầu nhìn ông cụ Lâm: “Ông, chẳng phải ông nói là ông đã nói với mẹ cháu rồi sao?” Lông mày cô bé chau lại, còn môi nhỏ thì cong lên.
Ông cụ Lâm ho nhẹ một tiếng: “Chẳng phải ông đã đón mẹ qua cho cháu rồi sao?”