Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 227:




Cô lật thẳng đến trang cuối cùng.
Khả năng có quan hệ huyết thống: 99,9%.
“Reng…’ Dường như cùng lúc đó, đột nhiên điện thoại bàn đố chuông khiến Diệp Lâm bị dọa đến mức run rẩy cả người.
Cô cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại rồi nhận điện thoại: “Alo…”
*Cô Diệp…” Giờ phút này, giọng nói quen thuộc, lạnh lùng, rõ ràng nhưng vẫn khiến người nghe ấm lòng đó khiến tay chân cô trở lên lạnh buốt.
“Anh là…?” Cô cố gáng hết sức để giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh.
“Tôi? Là ba của đứa bé.” Ba của đứa bé? Diệp Lâm nghe vậy thì tâm trạng nặng nề của cô cũng tốt lên rất nhiều, khóe môi không kiềm chế được mà khẽ cong lên.
“Anh Ninh, anh nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu”’ “Ra ngoài rồi quẹo trái, tôi đang ở quán trà đó đợi em” Anh nói dứt lời, Diệp Lâm còn chưa kịp mở miệng mà điện thoại đã ngắt kết n¡ Diệp Lâm đến đó, Liễu Tự đang đứng ở ngoài cổng, thấy cô đi t thì anh ta đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt bãng ánh mắt kỳ quái, sau đó mới dẫn cô vào trong.
Lúc cô bước vào, Ninh Nhất Phàm đang nằm nghiêng trên chiếc ghế tre, hiếm khi mới thấy anh không mặc vest, không đi giày da mà chỉ mặc một bộ đồ thể thao màu xám khiến anh trông có vẻ phong lưu, phóng khoáng hơn.
Dường như thời gian rất hậu đãi anh, bốn năm trôi qua chẳng để lại dấu vết gì trên người anh cả mà chỉ khiến anh trở nên nam tính hơn mà thôi.
*Cô Diệp, mỗi lần em nhìn thấy đàn ông thì đều nhiệt tình như vậy à?” Ninh Nhất Phàm mở lời, cố tình nhấn mạnh hai chữ “nhiệt tình” khiến mặt Diệp Lâm đỏ ửng lên ngay tức khắc.
Sau khi ngẫm lại một chút thì đúng là u sâu, mấy năm qua, vì tính chất công việc nên cô đã gặp không ít trai đẹp, thế nhưng vừa nhìn thấy người đàn ông này thì hai mắt cô lại không thể rời đi chỗ khác được.
“Người đẹp, vật đẹp, ai mà không thích ngắm?” Cô trả lời như phản xạ có điều kiện.
Người đàn ông trước mặt cô thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, anh ngồi thẳng người dậy rồi nhìn cô bằng ánh mắt có phần khác thường: “Có một cô gái cũng từng nói với tôi những lời như vậy”
Diệp Lâm chỉ thấy trong lòng mình hãng một nhịp như thể có thứ gì đó vừa sụp đổ, dường như cô đã từng nói câu đó.
Cô cúi đầu bưng ly trà trước mặt mình lên rồi nhấp một ngụm, trực giác mách bảo cho cô biết rằng hôm nay Ninh Nhất Phàm có gì đó không đúng.
“Cô gái đó tên là Thẩm Ngọc Lam.’ Ninh Nhất Phàm giúp cô rót thêm một ly trà rồi như thể vô tình mà nói.
Bàn tay đang cầm ly trà của Diệp Lâm khẽ run lên, nước trà vừa rót ra ngoài còn hơn nóng, cô run tay khiến trà tràn ra ngoài, vậy là cô nâng tay lên theo phản xạ có điều kiện rồi hít sâu vào hơi.
*Có bị bỏng không?” Dường như người đàn ông ở phía đối đứng bật lên trong nháy mắt, anh cầm lấy cái khăn bông trên bàn trà rồi bọc lấy tay cô.
“Không sao đâu, không có…’ Những lời còn chưa nói ra bị cô nuốt ngược vào khi nhìn thấy cái khăn bông và những ngón tay thon dài của anh. Cả người Diệp Lâm bắt đầu ngẩn ra như người ngốc, phản ứng này của Ninh Nhất Phàm rõ ràng không dành cho Diệp Lâm mà là dành cho Thẩm Ngọc Lam.
“Em nói xem tôi nên phạt em như thế nào đây?” Người đàn ông đó nói rồi lấy khăn bông ra, sau đó thổi thổi trên mu bàn tay cô, hơi thở lành lạnh khiến sự đau đớn trên mu bàn tay giảm đi rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.