Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 3: Bảo vệ Ninh Thiên Vũ




Tầng hai, phòng ngủ.
“Ha ha ha, dì thả tôi ra, thả tôi ra!” Ninh Thiên Vũ cố gắng thoát khỏi sự tấn công” của Thẩm Ngọc Lam, chạy thục mạng lên giường.
Cho đến khi cả người được tấm chăn bao phủ, cậu nhóc mới lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Dì dám chọc lét tôi sao?”
Thẩm Ngọc Lam không thích nhìn con trai suốt ngày trưng ra bộ mặt lạnh, hai ngón tay nhẹ nhàng đặt lên khóe miệng cậu rồi kéo nó ra: “Nào, cười một cái, một cậu nhóc thì đừng suốt ngày nghiêm túc như vậy”.
Bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của Ninh Thiên Vũ đẩy tay của Thẩm Ngọc Lam ra, vẫn nghiêm túc như trước, nói: “Dì này, dì làm vậy là muốn bị sa thải đúng không? Lại dám phạm thượng”
“Nhóc con, còn biết phạm thượng sao?” Thẩm Ngọc Lam cười ra tiếng, vươn tay véo má cậu nhóc, “Dì cứ thích phạm thượng đó, con không phục thì đánh lại dì đi.”
“Tôi lập tức sa thải dì có tin hay không?”
“Ha ha." Thẩm Ngọc Lam lại tiếp tục chọc lét cậu bé, “Con cứ sa thải đi”
“Ha ha, dì buông ra! Ha ha...”.
Trong phòng ngủ trống trải nháy mắt tràn ngập tiếng cười.
Đúng lúc Ninh Nhất Phàm và Cao Nhã Uyên bước vào thì nhìn thấy cảnh hai người, một lớn một nhỏ đang nằm lăn lộn ở trên giường.
Hai hàng lông mày của Ninh Nhất Phàm lúc này nhíu chặt lại: “Thẩm Ngọc Lam, chú ý thân phận của cô!”.
Tiếng cười ngừng lại.
Thẩm Ngọc Lam nhìn thấy Ninh Nhất Phàm đang đen mặt đứng ở cửa thì mau chóng bước xuống giường, cúi đầu cung kính nói: “Cậu chủ Ninh, tôi xin lỗi, vừa rồi tôi muốn chơi đùa cùng cậu chủ nhỏ một chút thôi, thành thật xin lỗi”
“Bảo mẫu thì lo mà làm tốt bổn phận của bảo mẫu! Ai cho phép cổ động vào người của Thiên Vũ hả?”
“Ba ba, đừng trách dì ấy!” Ninh Thiên Vũ nghe được giọng nói kia, lập tức chui từ trong chăn ra, đứng chắn trước người Thẩm Ngọc Lam, “Là con bảo dì ấy tới chơi với con.”
Thẩm Ngọc Lam nhìn thấy bộ dáng bảo vệ mình của con trai thì đáy lòng như được tưới vào một dòng nước ấm, ánh mắt tràn đầy sự trìu mến.
Lại là biểu cảm này.
Ninh Nhất Phàm nhìn thấy Thẩm Ngọc Lam không tự chủ được bản thân mà toát ra tình 
thương của mẹ đối với cậu nhóc mà đôi mày kiếm càng nhíu chặt hơn.
Tại sao người phụ nữ này lại nhìn Thiên Vũ bằng ánh mắt dịu dàng, trìu mến đến vậy? Giống như Thiên Vũ là con trai ruột của cô vậy...
Vượt qua sự cản trở tầm nhìn của Ninh Nhất Phàm, Cao Nhã Uyên quan sát Thẩm Ngọc Lam.
Đối phương thoạt nhìn tầm 34-35 tuổi, ngũ quan miễn cưỡng cho là đoan trang, đeo thêm một chiếc kính màu đen, làn da tương đối ngăm.
Mặc một chiếc áo sơ mi kẻ caro màu trắng, một chiếc quần thể thao màu xám, sự quê mùa trên người cô không thể giấu được.
Biết được người phụ nữ bình thường này chính là bảo mẫu mới của nhà họ Ninh, Cao Nhã Uyên lập tức nhẹ nhàng trấn an người đàn ông bên cạnh: “Nhất Phàm, đừng nóng giận. Thiên Vũ mấy ngày nay luôn không được vui, hiếm có người khiến thằng bé cười được, anh nên thưởng cho cô ấy mới đúng!”
Nói xong, cô ta hướng ánh mắt về phía Thẩm Ngọc Lam, thân thiện nói: “Đừng sợ, Nhất Phàm anh ấy chỉ là quá quan tâm Thiên Vũ mà thôi, cô mới tới hôm nay sao?”
“Đúng vậy” Thẩm Ngọc Lam lúc này mới chú ý tới người phụ nữ đằng sau lưng Ninh Nhất Phàm, nhanh chóng hoàn hồn.
Cô gái này nhan sắc xinh đẹp, quần áo sang chảnh, ăn nói nhã nhặn, nhìn bộ dáng thân mật giữa cô ấy và Ninh Nhất Phàm, chắc hẳn là vị hôn thê của anh, cũng chính là mẹ kế của Thiên Vũ sau này.
“Sau này đành nhờ cô chăm sóc Thiên Vũ rồi” Cao Nhã Uyên gật đầu với cô rồi lấy một hộp quà từ trong túi ra, cúi người đưa cho Ninh Thiên Vũ, “Thiên Vũ, đây là chiếc đồng hồ đeo tay phiên bản limited mà con vẫn luôn muốn, cô tặng cho con, hy vọng mỗi ngày con đều thật vui
ve."
Ninh Thiên Vũ không nhận, trực tiếp quay người trở lại đầu giường, trùm kín chắnn rồi lí nhí nói: “Tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ. Dì, tắt đèn!”
“Ninh Thiên Vũ, phép lịch sự của con ở đâu rồi?”
“Nhất Phàm, đừng mắng Thiên Vũ” Cao Nhã Uyên kéo Ninh Nhất Phàm ra khỏi phòng, trước khi đi còn chúc Thiên Vũ ngủ ngon.
Đi xuống dưới tầng, Cao Nhã Uyên đưa chiếc đồng hồ đeo tay cho Ninh Nhất Phàm, vẫn ăn nói dịu dàng như cũ: “Nhất Phàm, làm phiền anh đưa nó đến tay thằng bé rồi. Em thấy tâm trạng gần đây của Thiên Vũ không tốt nên mới mua món đồ thằng bé thích, chiếc đồng hồ này em đã phải tìm rất nhiều nơi mới thấy.”
Lúc nói chuyện, cặp lông mày thanh tú của cô ta nhíu cả lại, xem ra thực sự rất lo lắng cho Thiên Vũ.
Thẩm Ngọc Lam đi xuống tầng ngay sau bọn họ, quan sát nét mặt của cô ta.
Người phụ nữ này hình như đối xử với Ninh Thiên Vũ cũng không tệ lắm, hi vọng sau khi cô ta gả cho Ninh Nhất Phàm vẫn có thể như bây giờ, dốc lòng bảo vệ Thiên Vũ...
Nhưng mà, tại sao cô lại cảm thấy người phụ nữ này quen thế nhỉ?
“Em đó, em chiều thằng nhóc quá rồi!” Ninh Nhất Phàm bất đắc dĩ nói.
“Tháng sau chúng ta đính hôn rồi, là người một nhà cả, đây là điều nên làm.”
Ninh Nhất Phàm nhìn thấy Cao Nhã Uyên hiền thục thì vô cùng hài lòng.
Anh nhận lấy hộp quà từ trong tay cô ta, nét mặt dịu dàng kia khi nhìn về phía Thẩm Ngọc Lam thì nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng: “Cầm cho Thiên Vũ đi.”
“Vâng, cậu chủ”
Thẩm Ngọc Lam đang nhìn chằm chằm Cao Nhã Uyên lập tức hoàn hồn, nhận lấy hộp quà rồi đi lên tầng.
Đột nhiên, một ánh sáng lóe lên trong đầu Thẩm Ngọc Lam, cô nhớ ra rồi!
Trước đây lúc cô ở bên ngoài phòng phẫu thuật của bệnh viện, cô đã từng gặp người phụ nữ này!
Chính cô ta là người đã đưa tinh trùng của Ninh Nhất Phàm tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.