Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 39: Giám đốc tăng tiền lương cho cô




“Thế nào? Bạn học Ninh, có chút hứng thú rồi chứ gì?” Liễu Tự đứng bên cạnh anh nhỏ giọng nói lời trêu gheo.
Ninh Nhất Phàm liếc mắt nhìn anh ta: “Một bộ dáng nghèo kiết xác, tôi có thể có hứng thú gì chứ?”
Liễu Tự gật đầu, cố ý phối hợp: “Đúng vậy, là một bộ dáng nghèo kiết xác! Lớn lên chẳng ra gì, còn dám tự mình dạy dỗ Ninh Thiên Vũ, còn thiếu chủ tịch Ninh của chúng ta một trăm linh tám vạn? Thật đúng là tự
mình đa tình! Mua cho cô ấy một bộ quần áo đi, còn dám nói phong cách không giống, rõ ràng chính là suy nghĩ của người nghèo, chủ tịch Ninh của chúng ta còn không mua nổi bộ quần áo sao, còn cần cô ấy phải tiết kiệm? Người phụ nữ thế này, tôi thấy, để Ninh Thiên Vũ về sau ở cùng cô ấy thật sự là quá hạ giá, quá mất mặt!”
Ninh Thiên Vũ dừng bước chân, sau một lúc lâu mới từ từ lên tiếng: “Thỉnh thoảng để Ninh Thiên Vũ hiểu. chút khó khăn của đời người, cũng không có gì không tốt”
Liễu Tự dùng sức nuốt nước miếng, nhất thời không còn gì để nói, mà thôi bỏ đi, người ta tự nguyện đánh vào mặt chính mình, anh ta cũng không còn cách nào khác.
Vốn dĩ nói xong, còn muốn cùng nhau ăn bữa cơm trưa, đi được một nửa đường, thấy Liễu Tự đột nhiên nghe điện thoại, sau đó đưa điện thoại cho Ninh Nhất Phàm, liền thấy sắc mặt Ninh Nhất Phàm tối đi vài phần, thoạt nhìn là đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
“Cô đưa Thiên Vũ về nhà họ Ninh đi” Ninh Nhất Phàm phân phó.
Thẩm Ngọc Lam vội gật đầu bước xuống xe, dắt cả Ninh Thiên Vũ xuống xe, cô nhìn sắc mặt Ninh Nhất Phàm, càng khó coi thêm vài phần, ngẫm nghĩ, vẫn là lắm lời: “Có chuyện gì cứ từ từ làm, đừng quá sốt ruột”
Ánh mắt thâm trầm của Ninh Nhất Phàm nhìn cô một cái, gật đầu, làn môi mỏng hơi gợn lên.
Hai người mới xuống xe không được bao lâu, đằng sau liền có một chiếc xe khác chạy qua đây, dừng lại bên cạnh hai người, Thẩm Ngọc Lam lúc này mới nhìn thấy, hóa ra vẫn luôn có xe đi theo bọn họ. “Cậu chủ, cô Thẩm, mời lên xe” Sau khi đưa Ninh Thiên Vũ về đến nhà họ Ninh, Thẩm Ngọc Lam cũng không ở lại quá lâu, lại chuẩn bị rời đi.
“Mẹ nhỏ, mẹ nhớ kỹ, mẹ là mẹ nhỏ của Ninh Thiên Vũ con, nếu gặp phải chuyện gì không giải quyết được, mẹ có thể nhắc đến con với người khác, ừm, nhắc đến ba con cũng được, mẹ nhớ chưa?” Sau khi rời xa nhau, Ninh Thiên Vũ lại lặp lại lời nói như vậy bên tai cô thêm một lần nữa.
Trong lòng Thẩm Ngọc Lam ngay lập tức trở nên cực kỳ ấm áp, cô muốn bảo vệ thằng bé một đời chu toàn, kết quả là, dường như phải để thằng bé bảo vệ lại mình.
“Được, mẹ biết rồi, tiểu tổ tông à, mẹ nhỏ cũng không còn là trẻ con nữa rồi! Con cũng thế, ăn ít đồ ăn vặt lại, ăn nhiều cơm hơn, có biết chưa?”
“Nhưng chỉ số thông minh của mẹ, lại không bằng một đứa trẻ con”
Thẩm Ngọc Lam gõ nhẹ vào trán Ninh Thiên Vũ, cưng chiều nói: “Vâng, vâng, cậu chủ Ninh, chỉ số thông minh của con cao, được rồi chứ?”
Không có một lời nói vui tươi nào có thể che giấu được nỗi buồn chia tay, cho dù chỉ là một lần xa nhau ngắn ngủi.
Thứ hai, như đã hẹn.
Chân trước cô vừa mới bước vào khu chuyên viên trang điểm, cô gái nhỏ mập ú đã vây quanh cô: “Ngọc Lam, cô sướng thật đấy, nghe nói giám đốc tăng tiền lương cho cô?”.
Nói xong, liền nhìn Thẩm Ngọc Lam từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên ý tứ không rõ ràng. Thẩm Ngọc Lam cau mày, nhất thời có chút không hiểu rõ tình hình.
Cười cười, cũng không hề trả lời cô gái mập nhỏ.
“Ôi, người này, quả nhiên vẫn là không có giới hạn, nhìn tôi mà xem, tới đây đã ba năm, tiền lương cũng chỉ được tăng một phần mười, người ta mới tới có mấy ngày, tiền lương đã tăng một phần ba, ôi trời, người với người mà, ai nói không được có chênh lệch đâu chứ? Không còn cách nào khác, ai kêu chúng ta bảo thủ. quá cơ chứ?” Trong một góc, Mã Nghi với danh xưng là vua nịnh nọt chêm vào những lời chua ngoa.
Sau này, Thẩm Ngọc Lam mới biết được, trước đây cô Mã Nghi này có thể tiến vào công ty S chính là bởi vì cùng giám đốc Lâm có qua lại, đi cửa sau để được tiến vào, trong số những chuyên viên trang điểm nổi danh có kỹ thuật ở đây một thời, vẫn luôn đứng cuối cùng, nhưng vì khả năng xu nịnh nên mấy năm nay mới được vị giám đốc Lâm hết mực cưng chiều.
Ngay sau đó, phòng hóa trang liền rơi vào yên lặng, mười mấy chuyên viên trang điểm cùng nhau giữ nguyên trạng thái yên lặng, nhưng rất hiển nhiên, trong lòng tất cả mọi người đều có sự ăn ý nào đó, không khí hòa thuận bởi vậy mà bị áp lực đi rất nhiều.
Thẩm Ngọc Lam ngồi xuống trước bàn làm việc, nửa ngày cũng không thể hiểu ra được rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Là Cao Nhã Uyên tăng cho cô sao? Tại sao chứ?
Cô mở miệng muốn giải thích, nhưng lại nói không ra một chữ, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng ánh mắt khinh thường bắn về phía cô.
Ở giữa chỉ có chị gì đó cách vách khi đang đi ra ngoài, vỗ vỗ bả vai cô, rồi gật gật đầu. Ánh mắt tín nhiệm của cô ấy, cho Thẩm Ngọc Lam một sức mạnh to lớn. “Ngọc Lam, cô đã đến rồi?” Là giọng nói của giám đốc Lâm. Thẩm Ngọc Lam cảm giác sống lưng chợt lạnh, cô đứng lên, cúi đầu chào: “Giám đốc Lâm”
“Ngọc Lam, ngồi ngồi ngồi.” Nói xong, liền kéo một cái ghế qua ngồi xuống trước mặt Thẩm Ngọc Lam: “Ngọc Lam à, lát nữa, cậu Ninh muốn đưa chủ tịch Cao của chúng ta cùng tham gia một yến hội, cô đi cùng qua đó đi, cùng nhau đi trang điểm”
Trang điểm cho Cao Nhã Uyên? Còn phải ở trước mặt cậu Ninh? Thẩm Ngọc Lam cau mày, đây đúng thật là sợ cái gì thì cái đó tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.