Cô rõ ràng ghét bỏ nhưng lại một lần nữa chọc giận Ninh Nhất Phàm, sắc mặt anh trầm xuống dọa người, bàn tay mạnh mẽ đem hai tay của cô giữ chặt: "Điên rồi? Tôi thật sự đúng là điên rồi, nếu không tại sao lại luôn cảm thấy không an lòng vì em, tại sao lại lo được lo mất vì em?"
Âm thanh của anh càng về sau càng bình tĩnh lại, đến câu cuối cùng còn mang theo một chút bất đắc dĩ. Tim của Thẩm Ngọc Lam vẫn phập phồng kịch liệt. Cô cứ tưởng một người không gì không thể đạt được như Ninh Nhất Phàm sẽ chẳng bao giờ có loại tư tình này.
Ninh Nhất Phàm dùng khăn bông, nhẹ nhàng lau sạch những giọt nước còn đọng lại trên người cô, lại cau mày lên tiếng: "Tôi bảo em không nên gặp Sở Tịnh Khuynh, em không nghe thấy sao?"
Cảm thấy trên đầu có một lực đạo nhẹ nhàng lau tóc, trong lòng Thẩm Ngọc Lam có một dòng nước ẩm chay qua, nhưng lại cố tình nghiêng đầu tránh đi: "Anh có phải quản hơi nhiều rồi không?"
Ninh Nhất Phàm đang bị nghẹn một bụng tức giận, nghe thêm câu châm chọc này, liền nhìn chằm chằm cô trầm giọng lên tiếng: "Có phải em đang cho rằng, tôi không thể làm gì em? Nếu em còn muốn gặp Ninh Thiên Vũ, thì nên ngoan ngoãn một chút!"
Thẩm Ngọc Lam đương nhiên không thể ngờ, Ninh Nhất Phàm lại dùng Thiên Vũ đe dọa cô, ngây ngốc một chút, trừng mắt nhìn anh: "Sao anh lại có thể hèn hạ như vậy chứ?"
Đôi môi hồng nhuận của cô khẽ cong lên, trong mắt Ninh Nhất Phàm, hành động đó lại trở thành làm. nũng, bởi vậy sắc mặt anh hòa hoãn hơn, khóe miệng cười nhẹ, ánh mắt thâm sâu nói nhỏ: "Tôi chưa bao giờ tự nhận mình là quân tử!".
Thẩm Ngọc Lam cười lạnh: "Tiểu nhân!" Nhất Phàm hơi híp mắt, đem cô lần nữa ôm vào lòng, bàn tay ôm chặt lấy eo cô, cúi người hôn nhẹ lên môi cô:
"Anh..."
"Ngọc Lam, tôi rất nghiêm túc." Nhất Phàm cắt ngang lời Thẩm Ngọc Lam, gương mặt đầy cương trực.
Trong lòng Thẩm Ngọc Lam lộp bộp một tiếng, lời oán trách đến bên miệng lại nuốt xuống, cô cúi đầu, trong lòng rối bời.
Lúc này, tấm bình phong ngăn cách được nâng lên, ánh mắt Liễu Tự đầy thâm ý nhìn bọn họ rồi dời qua Ninh Nhất Phàm: "Nhất Phàm, đã đến khách sạn!"
"Xuống xe!".
Thẩm Ngọc Lam lúc này mới phát hiện, chiếc ô tô không biết từ lúc nào đã đi xuống một tầng hầm, là đến khách sạn?
Cô nuốt một ngụm nước bọt, túm lấy cổ áo: "Ninh Nhất Phàm, anh đưa tôi đến khách sạn làm gì?"
Ninh Nhất Phàm mím môi, gương mặt điển trai không nhịn được, tràn ra ý cười: "Thẩm Ngọc Lam, trong đầu em đang nghĩ bậy bạ gì vậy?"
Anh yêu chiều nhè nhẹ vuốt tóc cô.
Một lát sau...
Trên tầng cao nhất của khách sạn, Ninh Nhất Phàm nhận lấy quần áo từ tay Liễu Tự, ném cho Ngọc Lam đang ngồi trên ghế salon: "Tranh thủ đi thay quần áo đi!"
Cô đang ngồi sấy tóc, nghe anh nói như vậy, lông mày hạ xuống, trong thâm tâm cảm thấy thật ấm áp.
Anh đưa cô đến khách sạn là để cô thay quần áo và sấy khô tóc. Người đàn ông này cẩn thận đứng lên, thật khiến cho cô cảm thấy ngoài ý muốn.
Quần áo Ninh Nhất Phàm cho người mang đến là một chiếc áo hoodie đen, dày dặn, áo khoác lông màu trắng, một chiếc quần nhung da báo. Thẩm Ngọc Lam chạm qua chất liệu, quả thực rất tốt, không phải thứ đồ cô có thể định giả.
Lúc cô thay quần áo đi ra, Ninh Nhất Phàm đang cùng Liễu Tự thảo luận gì đó. Nghe thấy tiếng mở cửa, hai người cùng nhau nhìn lại.
Mái tóc dài, vừa sấy nên còn chút rối loạn, như vậy, lại làm cho cô thêm chút mị hoặc. Lớp trang điểm vì mưa nên bị hỏng chút ít, bộ mặt cứng ngắc trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Bộ quần áo mới mặc vào, càng làm cho cô thanh thuần hơn lúc trước.
"Lại nói, cô ấy thật sự rất ưa nhìn." Liễu Tự không nhịn được mà cảm thán.
Ninh Nhất Phàm mang tập tài liệu VỖ VỖ vào mặt Liễu Tự, vừa lúc cản tầm mắt của anh ta lại: "Cậu xuống tầng hầm chờ bọn tôi đi."
Liệu Tự cầm văn kiện xuống, trong nháy mắt đã hiểu ý của Ninh Nhất Phàm, trong lòng âm thầm nâng nắm đấm. Tôi xem cậu làm được gì, người chưa phải của mình, mà đã không muốn cho người khác nhìn đến cô ấy rồi.