*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ninh Nhất Phàm nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của anh ta, ngọn lửa vô danh trong lòng bốc lên, anh đứng dậy túm lấy cổ áo của anh ta: “Tôi nói cho cậu biết, cô ấy có thể sẽ là người phụ nữ đã sinh ra Ninh Thiên Vũ, nếu như cậu biết được gì, tốt nhất là nói cho tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”
Sở Tịnh Khuynh cố ý mở to mắt, che miệng: "Anh...anh họ, anh nói, cô ấy là người sinh ra Ninh Thiên Vũ sao? Chuyện...chuyện này tôi không biết, nếu như tôi biết thì hôm qua tôi nhất định sẽ thông báo cho anh.”
Nói xong, anh ta lấy ra một xấp ảnh được chuẩn bị từ trước đó ở bàn bên cạnh, sau đó chuyển đến cho Ninh Nhất Phàm, trong ảnh là Thẩm Ngọc Lam đeo khẩu trang, đội mũ, đi ra từ quán bar.
“Anh xem đi, không phải là ngay từ sáng sớm tôi đã tìm cô ấy rồi hay sao?”
Đột nhiên, anh ta chau mày, nhìn Ninh Nhất Phàm: “Tôi nói này anh họ, anh nói xem có phải cô ấy cố ý thu hút sự chú ý của anh không? Bởi vậy, anh ta đến tìm tôi.” Bàn tay lớn che lấy trán: “Được lắm, người phụ nữ đáng chết này, tôi mà tìm được, nhất định phải lột một lớp da của cô ấy, thế mà lại dám lợi dụng tôi.”
Ninh Nhất Phàm nhìn kỹ biểu cảm trên mặt anh ta, mi hơi nhăn lại: “Cậu thật sự không biết sao?”
Sở Tịnh Khuynh gỡ bàn tay vẫn còn đặt trên cổ anh ta xuống: “Anh họ, anh cảm thấy tôi có lí do gì mà không nói cho anh không?”
Nói xong, anh ta ngồi xuống, hung ác cắn đồ ăn trong tay anh ta, nhìn có vẻ tâm trạng không được tốt låm.
“Nếu như cô ấy liên lạc với cậu, cậu lập tức liên lạc với tôi” Ninh Nhất Phàm nói xong thì quay người rời đi cùng với Liễu Tự.
“Cậu cho người theo dõi cậu ta” “Nhất Phàm, cậu không tin cậu ta sao?”
Sắc mặt Ninh Nhất Phàm trở nên hung hiểm, không phải anh không tin, mà là nhiều năm như vậy cuối cuối cùng cũng có tin tức của người phụ nữ kia, đương nhiên anh không thể bỏ qua bất kì một chút manh mối nào rồi.
“Có thể chỉ là trông giống nhau mà thôi” Liễu Tự sờ tại, an ủi nói.
Sự việc Thẩm Ngọc Lam xuất hiện tại thảm đỏ trong nháy mắt đã gây nên xôn xao chấn động, các truyền thông lớn đều đang tranh giành đưa tin, suy đoán tới tấp, rốt cuộc thì người phụ nữ thần bí này là thần thánh phương nào, đi dự thảm đỏ là có mục đích gì.
Cũng vì đó mà Sở Tịnh Khuynh và đài truyền hình Diệp Lâm của anh ta lại một lần nữa được đưa lên một tầm cao mới.
Lúc Thẩm Ngọc Lam đi đến hậu trường, mọi người cũng đang bàn luận về chuyện này.
“Người phụ nữ này quả là đẹp kinh động đất trời, nếu như cô ta bước chân vào giới điện ảnh chúng ta thì những tiểu hoa đán đang hot kia cũng phải lo lắng rồi”
“Người ta đẹp như vậy còn phải đến đây quay phim sao? Cô chưa nghe sao? Sáng nay có một phú hào bỏ ra mấy triệu để mua phương thức liên lạc đó”
“Đúng đó, còn nữa nha, tôi còn nhận được tin tức, Tổng giám đốc Ninh cũng đang nghe ngóng tin tức của người này đó”
Thẩm Ngọc Lam đang trang điểm cho Hạ Thy, lúc nghe thấy tin tức này cô cảm thấy rõ ràng người Hạ Thy run rẩy một chút, mà bản thân cô cũng có chút căng thẳng.
Tốc độ phản ứng của người đàn ông này cũng quá nhanh rồi đi? Chỉ là, cô biết vì sao người đàn ông này lại tìm cô. Ở thành phố C, trong phòng làm việc của Tổng giám đốc Cao.
“Anh nói xem, người đó có thể là mẹ của Ninh Thiên Vũ sao?” Cao Nhã Uyên nắm chặt điện thoại trong tay, bởi vì căng thẳng nên có hơi run rẩy..
Ở đầu bên kia điện thoại, Cao Sơn gật đầu: “Đúng, có người nhìn thấy Ninh Nhất Phàm đi tìm Sở Tịnh Khuynh rồi”.
Nghe thấy Cao Sơn nhắc đến Sở Tịnh Khuynh, mặt Cao Nhã Uyên lạnh xuống vài phần, cô ta thật sự không ngờ rằng, Tổng giám đốc của Diệp Lâm thế mà lại là Sở Tịnh Khuynh, cái người mà suốt ngày gọi