Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 98:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong mắt lại hiện ra đầy hình ảnh mẹ lúc trước khi chết. Sở Tịnh Khuynh nhìn thật sâu trong đôi mắt cô, gật đầu.
“Được, tôi giúp cô điều tra”
Hai tay không khỏi nắm chặt, anh ta tuyệt đối không thể để cô biết bộ mặt thật của người đàn ông kia, nếu không, cô không biết tự xử thế nào?
“Cậu thả tôi xuống nhà ga, được không?” “Tôi đưa cô đi về” "Tôi không về thành phố C, tôi muốn đi thăm mẹ mình”
“Nhưng.”
“Tịnh Khuynh, cậu để tôi yên tĩnh một mình, được không?" Sở Tịnh Khuynh, gật đầu.
Ngồi trên xe động, lúc nghe thấy trạm tiếp theo là thành phố W, cô có chút do dự, vẫn là xuống xe.
Cô muốn đi thăm mẹ, muốn nói với bà, người đàn ông kia, cô tìm thấy rồi.
Cô đột nhiên nghĩ, nếu như có một ngày người đàn ông biết mẹ đã qua đời, không biết ông ta sẽ phản ứng như nào?
Đi đến nghĩa địa, cách rất xa, cô nhìn thấy trước bia mộ có một bó hoa tươi, trong lòng có chút kinh ngạc, rất rõ ràng, là có người đến thăm mẹ rồi.
Là ai vậy?
Mẹ chôn ở chỗ này, trừ hàng xóm láng giềng nhà ngoại, không có ai biết, nhưng, từ bó hoa kia, nhìn thấy được bọc gói tinh xảo, bác cả là người tiết kiệm như vậy, không giống như sẽ mua nó.
“Bác bảo vệ, bác có thể cho cháu xem camera không? Cháu muốn xem xem là ai vừa nãy đến thăm mẹ cháu” Ở ngoài, Thẩm Ngọc Lam hướng tới bác bảo vệ thăm dò.
“Cô gái, camera ở đây, mấy ngày trước vừa bị hỏng rồi, ở trên nói điều người đến sửa, nhưng vẫn chưa tới!”
Thẩm Ngọc Lam gật đầu, “Vậy, bác, bác có nhìn thấy vừa xong người đặt hoa ở kia, là người nào không?”
Bác bảo vệ thuận theo tay cô chỉ nhìn lên cầu thang, thời tiết hôm nay không được tốt, cũng không phải ngày nghỉ, người đến thăm cũng không nhiều, cho nên, ông vẫn còn chút ấn tượng.
“Là người đàn ông tầm trên dưới 50 tuổi, thân hình cao cao gầy gầy, bộ dạng rất năng động.”
Người đàn ông hơn 50 tuổi? Bác cả tuy cũng cao, nhưng cũng không phải là gầy, già rồi, có chút hơi phát tướng.
Không phải là bác, vậy, sẽ là ai vậy? Lại có thể biết cô đem mẹ chôn cất ở đây.
Thẩm Ngọc Lam cảm ơn xong, lại về đến trên mộ địa của mẹ, cô ngồi ở gò đá trước mặt, trong đầu toàn câu hỏi nghi vấn, cuối cùng một chữ cũng nói không ra.
Ngẩn người rất lâu rất lâu, mơ mơ màng màng lại ngủ trên ghế đá.
Mãi đến lúc điện thoại kêu.
Cô nhíu mày lấy điện thoại ra, nhìn một cái, là Ninh Nhất Phàm. “Alo”
“Em đang ở đâu?" Giọng nói có chút tức giận.
“Có chuyện gì không?" Cô đứng thẳng người lên, dụi mắt.
“Tôi đã nói tối nay tôi sẽ qua, vì sao đi rồi cũng không nói với tôi một tiếng?”
Thẩm Ngọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.