Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 5: Rau hẹ hạt thông có thể tráng dương




Sắc mặt Cố Khải lập tức biến thành vô cùng u ám, trên trán nổi đầy gân xanh, nhìn về phía căn phòng đã hoàn toàn bị hủy hoại.
“Ông chủ, tôi sai rồi.” Lâm Bình Bình khóc lóc nhào đầu về phía trước, “Tôi giúp ngài lau sạch sẽ.”
Lưu Tiểu Niên cũng luống cuống chân tay, cầm khăn giúp Cố Khải lau mặt.
David dùng khăn lau bọc JJ giả uy mãnh, còn dùng túi nhựa tầng tầng cuốn lấy, cuối cùng ném vào toilet. Sau khi trở về, Cố Khải đã không còn ở văn phòng, chỉ có Lâm Bình Bình và Lưu Tiểu Niên ủ rũ ngồi trên ghế.
“Cố tổng đâu rồi?” David run rẩy hỏi.
“Nổi giận đùng đùng trở lại văn phòng rồi.” Tiểu Mã trả lời.
“Thực xin lỗi, đều là lỗi của tôi.” Lưu Tiểu Niên quả thực hận không thể tự sát tạ tội.
“Không có việc gì.” Lâm Bình Bình đỏ hồng mắt, ai oán khoát tay.
“Tôi đi tìm anh ta giải thích, chuyện này không liên quan đến anh!” Lưu Tiểu Niên đứng lên, “Vốn là do tôi tự ý mở bưu kiện của anh.”
“Là tôi không nói rõ cho cậu biết, bưu kiện lại để lẫn lộn.” David vỗ vai cậu, “Không phải lỗi của cậu.”
“Quên đi, quên đi.” Lâm Bình Bình thở dài, “Chỉ tại người bán hàng kia, rõ ràng đặt hai cân xoài… Tôi muốn hắn làm rõ việc này!”
Tất cả mọi người bình tĩnh nhìn trời, lấy cớ cũng không biết lấy cái cớ đáng tin một chút, nhà mi mở tiệm bán xoài còn bán luôn cả JJ hả! Không có chuyện gì cầm JJ chọc quả xoài sao!
Mọe nó, quá không có giới hạn rồi!
Mấy phút đồng hồ sau, thư ký của Cố Khải đến gọi David, Lâm Bình Bình dán vào cửa phòng họp ý đồ nghe lén, lại bị bác gái quét rác dùng chổi vỗ rụng. Vì vậy chỉ còn cách đứng ngồi không yên trong phòng làm việc, mặt mũi tràn đầy sầu khổ, như là mọe nó vừa bị bạo cúc.
“Không có chuyện gì đâu.” Lưu Tiểu Niên an ủi cậu ta.
Lâm Bình Bình càng thêm ai oán. Đậu xanh rau má, cậu là bạn trai Cố tổng, đương nhiên là không có việc gì rồi! Các người mỗi đêm đều làm chuyện cầm thú kia, mà tôi chỉ có thể mua JJ giả thuần khiết thôi a!
Phòng họp công ty tràn ngập phong cách hiện thực và ma thuật, kể cả sàn nhà cũng sẽ phát sáng, rèm cửa phong cách galaxy, quả cầu kim loại không ngừng xoay tròn, còn có đậu xanh rau má cái đồng hồ treo tường cứ thò ra rụt vào. Trên trần nhà gắn một tấm gương, phản chiếu chiếc gương dưới sàn, là gương trong gương, tầng tầng lớp lớp líu nhíu, David ngồi trên ghế salon choáng váng không cách nào tự kiềm chế, mọe nó cái mớ này do thằng ngu nào thiết kế vậy!
“Chuyện ngày hôm nay, không cho phép truyền ra ngoài.” Cố tổng giám đốc đã đổi áo sơ mi mới, chỉ có điều sắc mặt vẫn không tốt lên được.
“Cam đoan không truyền ra ngoài!” David vội vàng giơ tay phải lên.
“Còn có, làm cho Lâm Bình Bình thu liễm một chút!” Cố Khải nghiến răng nghiến lợi.
David nhanh chóng gật đầu, tuy nhiên theo một cách nào đó, nên nói Lâm Bình Bình lần này hoàn toàn nằm cũng trúng đạn, nhưng đây cũng là số mệnh a!
“Được rồi, về phòng đi.” Cố Khải nói, “Chuyện này đến đây thôi, đừng làm nghiêm quá hù đến đồng nghiệp mới.”
Đậu xanh rau má, vừa rồi nghiêm túc rõ ràng là anh! David trong lòng kháng nghị, khuôn mặt tươi cười như hoa ra khỏi phòng họp.
Trong tổ trò chơi, Lâm Bình Bình ngồi ngay ngắn, ngón tay tung bay đánh đơn từ chức. David vỗ vai cậu ta, “Cố tổng sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”
“Thật sao?” Yêu nam thực kinh hỉ.
“Không cho phép truyền ra bên ngoài, dừng ở đây.” David vỗ vỗ tay, “Mọi người tiếp tục làm việc đi.”
Tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn Lưu Tiểu Niên thì thở ra một ngụm khí lớn.
Góc bên dưới màn hình máy tính hiện ra một cây nấm nhỏ, cái này là công cụ Chat Messenger nội bộ công ty.
Lưu Tiểu Niên ấn mở cây nấm nhỏ, nhấn vào tên của Cố Khải, sau đó do dự mà viết hai chữ “Cảm ơn.”
Một giây sau, đối phương đã trả lời một câu “Không có gì.”, cộng thêm một khuôn mặt tươi cười.
Lưu Tiểu Niên đóng khung chat lại, thầm nghĩ Cố Khải quả là một nam nhân quá hoàn mỹ! Không chỉ khốc suất cuồng bá duệ, hơn nữa một chút kiêu ngạo cũng không có!
Để hoan nghênh đồng nghiệp mới ra nhập, ngoài ra còn chúc mừng bình an vượt qua sự kiện JJ giả lần này, cả phòng quyết định cùng đi liên hoan.
Bởi vì Lưu Tiểu Niên là bạn trai của tổng giám đốc, đương nhiên không thể dẫn cậu đến những nhà hàng bình thường, vì vậy tổ trưởng Khương ra chỉ thị, đặt một bàn ở nhà hàng đối diện, vừa sa hoa vừa riêng tư, món chính sẽ là canh cà chua nấu đuôi trâu đại bổ!
Lưu Tiểu Niên không hiểu ý, rất nghiêm túc cúi đầu uống canh. Các đồng nghiệp trong lòng ngao ngao kêu gào, có cần tập trung bồi bổ như vậy không a, coi chừng Cố tổng tinh tẫn nhân vong! Một khi bổ não loại chuyện này thì sẽ như ngựa hoang thoát cương, một đêm bảy lần thần thánh cũng không sinh động đến vậy. Sau đó Cố Khải tựa như hiển linh mà đẩy cửa vào, “Ồ, thật là trùng hợp.”
Trùng hợp em gái anh! Rõ ràng là cố ý theo tới đây! Tất cả mọi người trong nháy mắt lệ chảy thành sông, mọe nó ăn một bữa cơm cũng muốn đi theo! Nhưng oán thầm vẫn chỉ là oán thầm, vẫn chưa có người nào ngốc đến nói ra, cho nên đành phải bên ngoài vẻ mặt tươi cười, trong lòng thì cả đàn thảo nê mã thoát cương chạy như điên.
“Có thể ngồi cùng không?” Cố Khải kéo ghế ra, đương nhiên là ngồi cạnh Lưu Tiểu Niên.
Sát! Ngồi cũng đã ngồi xuống, chúng tôi có thể nói không được sao? Muốn chết cũng không tìm phương pháp này! Trong không khí lập tức xuất hiện vô số ngón giữa dựng lên!
Món thứ hai là hạt thông xào rau hẹ, Lưu Tiểu Niên đơn thuần chất phác nghĩ cách tạo mối quan hệ tốt với lãnh đạo, chọn đại một món gắp cho Cố Khải, “Anh ăn nhiều một chút!”
Mọi người một lần nữa tan vỡ, đậu xanh rau má chưa thỏa mãn dục vọng cũng đừng công khai như vậy nha! Biết rau hẹ tác dụng gì không! Tráng dương! Tráng dương đó!
Vì vậy khoảng thời gian sau đó, mặc kệ hai người uống nước, nói chuyện phiếm hay là ngẫu nhiên đối mặt, đều khiến cho đám còn lại bên bàn dục hỏa bốc lên! Đậu xanh rau má xem Nhục Bồ Đoàn 3D cũng không có tê dại sảng khoái, khẩn trương thấp thỏm không yên như vậy!
(Nhục bồ đoàn 3D: phim heo, có ai muốn hiểu rõ hơn có thể hỏi gg ca ca, ca sẽ giải thích tận tình~)
“Có muốn ăn cá không?” Cố Khải hỏi vô cùng ôn nhu.
Lưu Tiểu Niên lắc đầu, “Tôi muốn ăn trứng.”
“Phốc!” Tiểu Mã thật thà rất không thật thà mà phun hết ra, may mắn David nhanh tay lẹ mắt, lập tức xoay đầu cậu ta hướng vào tường.
Lưu Tiểu Niên không hiểu, ăn trứng thì có gì buồn cười?
“Tôi vừa nhớ đến một truyện cười.” Tiểu Mã giấu đầu hở đuôi giải thích, “Rất buồn cười… ha ha ha ha.”
Cố Khải hòa ái nhìn cậu ta, “Vậy cậu cười tiếp đi.”
Tiểu Mã đành phải ha ha ha tiếp tục cười, một bên cười một bên hung ác véo David ——- cứu mạng!
“Phần mềm đơn giản như vậy viết mãi không xong, còn không biết xấu hổ mà cười nữa!” Khương tổ trưởng khéo hiểu lòng người đập bàn, “Đừng cười nữa!”
Tiểu Mã lập tức nghiêm túc lên, đậu xanh rau má cười mệt quá.
Lưu Tiểu Niên bị vẻ mặt uy mãnh của tổ trưởng Khương làm kinh động, cổ không tự chủ được rụt lại, tựa hồ nghĩ đến cảnh tương lai bị người ta mắng đến cẩu huyết lâm đầu, nếu thật là như vậy, có nên từ chức sớm một chút không?
Vì vậy Cố Khải cực kỳ không vui trừng mắt liếc David.
Nội tâm tổ trưởng Khương chảy đầy máu và nước mắt, đậu xanh rau má đây rốt cuộc là vì cái gì!
Do có Cố Khải tham gia, bữa ăn lần này trở nên rất yên lặng. Bởi vốn dĩ các bộ phận liên hoan là để nói xấu lão đại, mà hôm nay lão đại đậu xanh rau má đang an vị ngồi đối diện! Chủ đề nói chuyện quá thanh lịch thì không hợp kiểu nói thô tục, quá tam tục lại sợ anh ta khinh bỉ, cho nên không thể làm gì tốt hơn là nên sắc bén câm miệng! Chỉ để lại một mảnh âm thanh nuốt thức ăn hài hòa.
Cơm nước xong xuôi, đương nhiên không ai không hiểu ánh mắt mà ở lại, vì vậy đợi đến lúc Lưu Tiểu Niên từ toilet trở về, phát hiện trong phòng chỉ còn một mình Cố Khải.
“Mọi người đi đâu rồi?” Lưu Tiểu Niên giật mình.
“Về nhà rồi.” Cố Khải đứng lên, “Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.”
“Tôi tự bắt xe là được rồi.” Lưu Tiểu Niên rất không muốn làm phiền y, khuôn mặt bị ngọn đèn chiếu lên, đỏ bừng.
Bởi vì vừa uống canh đuôi trâu và ăn hết rau hẹ hạt thông nên Cố tổng rất đáng thẹn mà cứng lên! (Mập: mọi người hiểu từ “cứng lên” chứ)
“Còn sớm, đi uống một chén không.” Cố Khải nhớ tổng giám đốc Lý Văn thường dùng câu nói này.
“Nhưng tôi muốn trở về viết văn.” Lưu Tiểu Niên khó khăn nói, “Gián đoạn sẽ bị khấu trừ tiền thưởng đó.”
“Không ai dám khấu trừ của cậu.” Cố Khải lôi kéo cậu ra ngoài. Đậu xanh rau má bàn tay nhỏ bé này sao lại mềm mại như vậy!
Lưu Tiểu Niên không hề phòng bị, một chút hiểu lầm cũng không có. Trên thực tế từ khi cậu biết Cố Khải có vị hôn thê, liền không có một chút hoài nghi nào về chuyện này.
Hai người đi đến một quán bar tên ‘Bóng đêm’, rất yên tĩnh cũng rất có phong cách.
“Uống gì?” Cố Khải mở ra menu rượu.
Lưu Tiểu Niên xấu hổ nói, “Tôi bị dị ứng cồn rượu.”
Cố Khải ngừng tay, giờ mới nhớ ra chuyện này! Một ngàn con thảo nê mã lập tức chạy qua chà đạp nội tâm, vậy ông đây phải làm cách nào chuốc say để lừa mi về nhà?!
“Tôi uống nước táo.” Lưu Tiểu Niên tự mình gọi.
Vì vậy Cố tổng đành phải cùng cậu thuần khiết uống nước trái cây.
Bầu không khí an tĩnh có chút xấu hổ, Cố Khải hút một điếu thuốc, xuyên qua làn khói lượn lờ cùng ánh đèn vàng mờ ảo, Lưu Tiểu Niên đối diện xinh đẹp đến không chân thực.
Vì vậy hốc mắt Cố Khải bất chợt có chút đỏ lên. Thật tốt, sau vụ tai nạn xe kia, còn có thể thấy em ngồi đối diện tôi.
“Cố tổng?” Lưu Tiểu Niên sợ ngây người.
“Không có gì.” Cố Khải nhắm mắt lại, cả người dựa vào sofa, “Quá nhiều việc làm, tâm có chút mệt mỏi.”
“Anh có muốn mát xa không?” Lưu Tiểu Niên thực đơn thuần hỏi.
Cố Khải mở to mắt, “ Cậu biết sao?”
“Vâng.” Lưu Tiểu Niên gật đầu. Thời gian trước đi học, ở cùng ký túc xá với Lý Hùng Mạnh, cậu ta là vận động viên, cơ bắp thường xuyên bị tổn thương. Vì vậy Lưu Tiểu Niên trong giờ học tự chọn thuận tiện làm quen với một người am hiểu mát xa, dù sao ký túc xá quanh năm luôn có người bệnh, không có việc gì giúp người ta xoa bóp một chút cũng được.
Cố Khải điều chỉnh tư thế ngồi một chút, Lưu Tiểu Niên đứng phía sau giúp y mát xa bả vai, “Cố tổng, anh phải đi tập thể hình nhiều một chút, cơ bắp có chút cứng ngắc này.”
“Được.” Cố Khải gật đầu, “Ngày mai sẽ đi tập.”
“Còn nữa, nên uống nhiều canh giải nhiệt một chút.” Lưu Tiểu Niên cúi đầu, vừa vặn thấy một hạt đậu nhỏ dưới tóc anh, “Phát hỏa ra rồi.”
“Ừ.” Cố Khải quay đầu lại nhìn cậu, “Cảm ơn cậu, đã bằng lòng dùng thời gian nghỉ ngơi cùng tôi nói chuyện phiếm.”
“Dù sao tôi ở nhà cũng không có việc gì nha, hơn nữa trước khi đến công ty làm việc, tôi mỗi ngày đều xem tin tức về anh.” Lưu Tiểu Niên nói.
“Để làm gì?” Nội tâm Cố Khải lập tức bị vô số vui sướng nhồi vào.
“Bởi vì tôi muốn viết truyện về tổng giám đốc nha.” Lưu Tiểu Niên có chút vô ý, “Cho nên muốn tìm hiểu một chút, xem tổng giám đốc đang nghĩ gì!”
Cố Khải bật cười, “Về sau không phải xem tin tức nữa, muốn biết cái gì, trực tiếp hỏi tôi là được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.