Tổng Tài Lầu Hai (Lầu 2 Tổng Tài)

Chương 2.2:




“Khốn kiếp!” Gã đàn ông hung hãn kia vừa mở miệng đã chửi thề. ” Đàn bà các cô lái xe kiều gì thế hả? Có thật là có bằng lái không vậy? Xem các cô đã làm chuyện tốt gì đây? Mẹ kiếp! Nói đi, định bồi thường tao như thế nào?” Hắn chỉ vào đầu chiếc xe đã bị bóp méo, phẫn nộ hét to.
” Tiên sinh, xin hãy ăn nói lịch sự một chút!” Vu Hàn nhịn không được mở miệng nói, thật sự chị không được mấy người miệng lưỡi thô tục.
” Mày nói cái gì?” Gã đàn ông trừng mắt giận dữ hét, bộ dạng hung thần ác sát.
Vu Hàn không nhịn được, bất giác lùi về phía sau.
” Là…… Là ông đâm vào chúng ta, vì sao muốn chúng ta bồi thường?” Lưu Dư hít một hơi, cố lấy dũng khí, mở miệng.
Gương mặt gã đàn ông trung niên càng hung hãn, quay sang nhìn nàng:” Mày nói cái gì?”
Cô không tự chủ được, rụt cổ, nuốt nước miếng:” Không có, ông muốn bồi thường bao nhiêu tiền?” Cô sửa miệng.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
” 10 vạn tệ.” Gã dùng công phu sư tử ngoạm hò hét.
” Cái gì?! 10 vạn tệ?!” Lưu Dư trợn to mắt. Đầu xe lão ta tuy bị đâm đến bẹp rúm, nhưng nếu có đem đi sửa cùng lắm chỉ mất khoảng 1 vạn, nhiều nhất dùng 2 vạn tệ là giải quyết được rồi. Nhưng lão ta lại đòi tận 10 vạn tệ?! Đây chắc chắn là ăn cướp mà!
” Như thế nào? Có ý kiến gì?”
” 10 vạn tệ là quá nhiều, đây chính là ăn cướp!!!” Vu Hàn không nhịn được, mở miệng.
” Nói cái gì?” Lão phun hỏa, chuyển hướng Vu Hàn. Chị sợ tới mức nhất thời câm như hến.
” Đã xảy ra chuyện gì?”
Một tiếng động thình lình xen vào cuộc nói chuyện giữa ba người, Lưu Dư nhanh chóng quay đầu. Cô nhận ra không biết từ lúc nào Tổng giám đốc đã đứng bên cạnh chiếc xe March.
” Tổng giám đốc……” Cô lấy vẻ mặt được cứu rỗi nhìn anh, thẳng đến giờ khắc này, cô mới xấu hổ phát hiện ra bản thân không biết tên họ anh là gì. Thế mà cô đã làm tại ‘Bảo Á’ ba năm.
Khương Khắc đi đến chỗ cô, chen giữa Lưu Dư cùng gã đàn ông nọ, kiểm tra tình trạng hư tổn của hai bên. ([T] Chuyện, nghề của chàng mà lại =.=)
” Có gọi cảnh sát không?” Anh mở miệng hỏi Lưu Dư.
” A?” Nàng sửng sốt, sau đó lắc đầu:” Tôi nghĩ nên tự hòa giải là tốt nhất.” Cô liếc mắt nhìn gã.
” Cho nên, cô muốn đòi bao nhiều tiền?” Khương Khắc lại hỏi.
” A?” Lưu Dư ngơ ngác nhìn anh, nghĩ cô đã nghe lầm.
” Xe đằng sau đâm phải xe phía trước, vậy thì sai lầm chính là xe phía sau. Nếu như cảnh sát tới thì họ cũng sẽ nói như vậy thôi. Đương nhiên là bây giờ nên đòi người gây tai nạn phải bồi thường, đúng không nào?”Khương Khắc chọn mi, ôn hòa mà thong thả nói.
Sau, anh quay đầu nhìn gã đàn ông dữ tợn kia, đôi mắt ôn nhu đột nhiên trở nên sắc bén, làm cho đối phương không tự chủ được rùng mình, không dám đối diện anh.
” Vị tiên sinh này, ngài là muốn giải hòa, hay là muốn gọi cảnh sát đến?” Không nhanh không chậm, anh mở miệng hỏi.
” Tôi……” Gã vô ý thức, nuốt một ngụm nước miếng, giác quan thứ sáu đang nói cho gã biết, người đàn ông trước mặt không phải là kẻ dễ chọc:” Tôi đương nhiên là muốn giảng hòa rồi, nhưng phải là mấy cô kia bồi thường tôi mới đúng!” Gã kiên trì, nhưng giọng điệu cũng không dám hung ác như vừa nãy.
” Nha? Vì sao?” Mày Khương Khắc lại nhíu cao hơn một chút.
” Bởi vì nếu không phải mấy cô kia đột nhiên thắng gấp thì tôi làm sao đâm phải? Tất cả là lỗi củabọn họ.” Gã không muốn buông tha cho cơ hội ăn vạ này.
” Ý của ngài là ngài đã thực hiện đúng khoảng cách an toàn?”
Gã cứng họng:” Tôi….. Đương nhiên là có!”
” Cho nên mới không chịu nhận là đã làm sai?”
” Đúng vậy.”
” Được rồi, một khi đã muốn như vậy thì gọi cảnh sát tới đây!” Khương Khắc nhẹ nhàng bâng quơ, sau đó trực tiếp lấy di động.
Vừa thấy anh lấy di động ra, gã đàn ông kia vội vàng mở lớn hai mắt.
” Chờ một chút.” Gã đột nhiên kêu lên.
Khương Khắc thong thả, ngẩng đầu lên nhìn gã.
” Chỉ là vết trầy nhỏ mà thôi, không cần phải gọi cảnh sát.” Gã đột nhiên hào phóng, cười cười. ” Chẳng lẽ ngài không biết, việc cảnh sát sẽ làm chính là viết hóa đơn phạt đi?”
” Cho nên?” Khương Khắc khí định thần nhàn, nhìn gã.
Miệng gã run rẩy, không thể trả lời.
Con mẹ nó, nếu không phải tại vì lúc trước ở nhà bạn, gã đã uống một ít rượu, mà dạo này cảnh sát thường mang thiết bị kiểm tra nồng độ cồn, nếu không gã cũng chẳng ngại gọi.
” Quên đi, quên đi, tại Lão Tử là được.” Gã xoay người, trong chốc lát liền lái xe rời đi.
Lưu Dư cùng Vu Hàn đồng thời, thở dài nhẹ nhõm.
” Cám ơn ngài đã lại giúp chúng tôi một lần.” Vu Hàn lòng đầy cảm kích, tiến lên nói với Khương Khắc.
” Tiểu thư lái xe?” Anh hỏi.
Vu Hàn sửng sốt một chút, lắc đầu:” Không, lái xe là Tiểu Dư.”
” Cô?” Anh đột nhiên nhìn Lưu Dư.
Trên mặt hiện rõ nghiêm khắc cùng tức giận, sợ tới mức Lưu Dư lùi nhanh về phía sau.
Hắn ta làm chi mà tức giận như vậy? Sao lại dọa người như thế? Cô nhớ là mình bây giờ không có đổ cafe lên áo hắn, cũng không lấy đồ quăng hắn, hắn làm chi mà tìm nàng tính toán sổ sách? Dọa chết người.
” Tôi…… Tôi……” Cả người cô co rúm lại, đột nhiên không biết muốn nói gì. ” Thực xin lỗi!” Cô đột nhiên cúi đầu giải thích.
” Chỉ xin lỗi là đủ?” Khương Khắc không ngăn được lửa giận bốc lên, giữ chặt hai vai cô,cắn răng thốt ra.
” A?” Lưu Dư sợ hãi, kêu lên. Cô không rõ, giờ phút này mình đang sợ hay là mù mờ, khó hiểu nữa.
Rốt cuộc là cô đã làm gì chọc hắn? Trừ bỏ có hai lần ngoài ý muốn, cô thật sự không nghĩ ra được.
Xe cô lái có vấn đề sao? Nếu không, chẳng lẽ lúc nãy vô tình đụng phải xe hắn cho nên hắn mới tức giận như vậy?
” Cô lái xe như thế nào vậy? Cô có bằng lái hay không, có đầu để nghĩ hay không? Chẳng lẽ cô không biết khi lái xe phải tập trung tinh thần, lấy an toàn làm đầu?” Khương Khắc phẫn nộ, quát.
” Tôi lái xe rất tốt……” Lưu Dư miễn cưỡng mở miệng biện giải, lại bị đánh gãy.
” Cẩn thận? Nếu quả thực là vậy thì sẽ xảy ra chuyện vừa rồi sao? Nếu cô không muốn sống thì cũng đừng có kéo người ta chết cùng! Nếu như vừa rồi, lực va đập mạnh một chút, thì cái xe March này đã sớm trở thành đống sắt vụn rồi! Mà người trong xe cũng mất mạng luôn!!!” Hắn quát lớn, không dám nghĩ đến hình ảnh đáng sợ này nữa. ([T] Và ca đã động lòng =.=)
Vừa nhìn thấy cô đứng bên cạnh hiện trường tai nạ, đầu óc anh liền trống rỗng.
Khi anh phát hiện mình đang làm cái gì thì xe đã đỗ cạnh ven đường. Anh lập tức đi vào, thay cô xử lý.
Bề ngoài thoạt nhìn anh rất bình tĩnh tự nhiên, xử lý thành thạo, nhưng khi nhìn rõ tình trạng hư hỏng của chiếc xe, nội tâm đã sớm tam đào mãnh liệt.
Đầu xe kia bị co rúm vào khoảng 50cm, lõm xuống chưa đầy 5 cm. Nhưng mà chiếc March thì khác, mui xe đều bị bóp nát, ấn sâu vào trong khoang.
Chỉ cần lực va đập mạnh hơn một chút, là toàn bộ người bên trong sẽ bị thương……
Càng nghĩ anh càng cảm thấy sợ hãi.
Những người cũng nghề nói không khó khăn nào có thể làm khó anh, nhưng hiện tại bây giờ, rõ ràng có thể nghe rõ tiếng tim đập trong lồng ngực.
Cô khiến anh sợ chết khiếp!
” Tôi…… Nhưng tôi không sao nha, một vết thương cũng không có.” Lưu Dư rụt cổ. Hắn dữ quá. Khó trách mấy người Tổng giám đốc, hay Phó Tổng giám đốc đều phải nể hắn ba phần.
Khương Khắc trừng mắt nhìn cô đang ra sức hít thở, cố ép bản thân tỉnh táo lại, thậm chí còn chưa khiến cô yêu anh, nhưng chắc anh đã bị cô làm tức chết rồi!
Yêu cô?
Đúng vậy, anh luôn hoài nghi không hiểu vì sao luôn nhớ tới người con gái chỉ mới gặp mặt có hai lần này, mà mỗi lần gặp trái tim luôn đập rộn ràng thì câu trả lời chính là: Anh đã yêu cô mất rồi. ([T] Đến đoạn sến súa rồi =.=)
Tuy rằng cô không bằng những người phụ nữ trước anh từng quen, không đẹp, không cao, không gầy, dáng người cũng không kiều diễm thu hút người khác, nhưng dáng vẻ lôi thôi kia lại thu hút anh hoàn toàn.
” Anh (Nào, đổi xưng hô ^.^)…… Anh có thể buông ra được không?” Anh trầm mặc không nói, khiến Lưu Dư cảm thấy không được tự nhiên.
” Đưa giấy tờ xe cho anh.” Khương Khắc đột nhiên mở miệng nói.
” A?”
” Xe hỏng nặng như vậy, phải gọi người đến sửa.”
” Đúng rồi, đợi ngày mai.”
” Bây giờ gọi luôn đi, các cô lên xe để tôi đưa về.” Anh ngắt lời.
” Nhưng……”
” Điện thoại.”
Ngữ khí bá đạo, cùng ánh mắt làm cho Lưu Dư không dám lại từ chối, ngoan ngoãn chạy vào xe, gọi điện cho công ty bảo dưỡng, rồi lại ngoan ngoãn để anh lái xe đưa về.
Mà từ đầu đến cuối, cô vẫn không thể hiểu được mình đã chọc giận anh chuyện gì nữa.
Thật là không thể hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.