Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 145: Em nhớ anh da diết




Ánh mắt nhìn Cố Thiên Hàn đang ngồi trên xe lăn một hồi, sự u uất trong ánh mắt Hạ Vân Thường càng trở nên nặng nề hơn, tất cả những phức tạp rối bời bủa vây lấy bà, đau khổ có, không can tâm có và cả những uất hận cũng có.
“Mộ phu nhân”. Đối phương thấy sắc mặt của bà không được tốt liền gọi một tiếng.
Bà đột nhiên định thần lại, hít thở sâu, một hồi lâu mới trấn áp được cảm xúc. “Tôi sẽ chuyển tiền vào thẻ cho anh. Anh tiếp tục theo dõi một người nữa cho tôi.”
“Ai ạ”.
“Con trai tôi”.
…….
Cố Thiên Tầm đến ngày xuất viện.
Đến đón cô xuất viện không phải Cố Vân La mà là Cố Thiên Hàn.
“Tiểu Hàn, em ở đây đợi chị một lát, chị qua chỗ Tần Tư Lam”. Cố Thiên Tầm vẫn có chút không yên tâm về Tần Tư Lam, nói với Cố Thiên Hàn rồi đi về phía phòng bệnh của Tần Tư Lam.
“Chẳng phải mẹ không cho chị đến đó sao?”. Cố Thiên Hàn kéo cô lại.
“Ừ, mẹ sợ chị làm cô ấy kích động. Nhưng dù sao thì mẹ cũng không biết. Chị chỉ ngó qua một lát rồi về ngay”.
“Chị đừng đi mà, mẹ ở phòng của cô ấy đấy”. Nghe Cố Thiên Hàn nói, cô hơi sững người nhìn em trai.
Cố Thiên Hàn nói tiếp: “Mẹ có vẻ thương cô ấy lắm, hôm nay 6h sáng đã dậy rồi, mẹ nấu canh sườn sầu riêng mang đến bệnh viện rất sớm.”
Không biết có phải là cảm giác của mình có vấn đề không nhưng sao Cố Thiên Tầm cứ thấy có gì đó không ổn. Tần suất mẹ qua lại chỗ cô ta nhiều đến mức khiến cô kinh ngạc.
Cô đẩy nhẹ tay Thiên Hàn: “Em cứ chờ ở đây, chị qua đó xem sao”.
Nói xong cô liền rời khỏi phòng bệnh.
…..
Bên kia
Trong phòng bệnh là ba người Tần Tư Lam, Cảnh Nam Kiêu và bà Cố Vân La.
“Bác gái, lại làm phiền bác nữa rồi”.
“Không phiền, phiền chỗ nào chứ? Đều là những việc ta nên làm”. Cố Vân La rót canh, bưng cho Tần Tư Lam. Ánh mắt nhìn Tần Tư Lam đầy vẻ ân cần dịu dàng. Đứa con gái đáng thương của bà, đã phải lớn lên trong trung tâm bảo trợ xã hội suốt ngần ấy năm qua.
Năm đó, nếu không phải vì tình hình quá đặc biệt, bà sao có thể nỡ để cô ở đó chứ.
Tần Tư Lam từ việc khăng khăng chống đối lúc đầu, giờ đã dần chấp nhận Cố Vân La. Nhưng, vẫn không biểu hiện một chút sắc thái nào với bà.
Cô uống hai ngụm canh, Cố Vân La vội hỏi: “Sao rồi? Có uống được không? Hay là lại bị mặn rồi”.
Bộ dạng căng thẳng đó không khỏi khiến Cảnh Nam Kiêu phải chú ý.
Tầm Tư Lam trả lời không nhiệt tình cũng không quá lạnh nhạt: “Cũng tàm tạm, sầu riêng không nặng mùi lắm, cũng ngon”.
Cho dù chỉ là một câu nói chẳng có gì đặc sắc như vậy cũng đủ khiến Cố Vân La thấy vui, bà nở một nụ cười, niềm nở nói: “Uóng được là tốt rồi, nếu con thích, lần sau ta lại làm cho con nhé”.
Tần Tư Lam ngước mắt nhìn bà, đối diện với ánh mắt của bà, cô không khỏi băn khoăn, cảm giác có gì đó hơi lạ, thế nhưng không thể nói rõ được lạ ở chỗ nào.
Cảm xúc trong ánh mắt Cố Vân La vụt tắt, bà ngồi xuống bên cạnh giường, xem như thuận miệng hỏi chuyện: “Nghe Cảnh Nam Kiêu nói, con thật ra là con gái nhà họ Mộ”.
“Ừm”. Câu hỏi hơi riêng tư nhưng Tần Tư Lam vẫn gật đầu.
“Vậy sao vẫn mang họ Tần, không đổi sang họ Mộ”.
Bà không nhắc đến thì thôi, nhắc đến chuyện này, Tần Tư Lam đang uống canh cũng hơi ngừng lại. Sau đó đặt chiếc thìa xuống, ngẩng mặt nhìn Cố Vân La bằng ánh mắt sắc lạnh: “Đây chẳng phải là do con gái bà mà ra hay sao? Nếu không phải là do cô ta câu kéo Mộ Dạ Bạch, bà nội sao có thể không cho tôi vào nhà chứ”.
“Gì… gì cơ?”
Cố Vân La tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại một lần nữa: “Con nói Thiên Tầm và ai cơ?”
“Còn ai vào đây nữa? Chẳng lẽ bà không biết cô ta đang quyến rũ người thừa kế tập đoàn Á Minh Mộ Dạ Bạch sao?”. Tầm Tư Lam nói giọng mỉa mai.
Cố Vân La toàn thân sững sờ, ngây người ở đó.
Sau đó, lại nghe Tần Tư Lam nói tiếp: “Là vì Cảnh Dao thích Mộ Dạ Bạch nên Cố Thiên Tầm mới quyến rũ anh ấy. Mộ Dạ Bạch và cô ta đến với nhau, tôi và Cảnh Nam Kiêu lại như vậy nên bà nội mới không cho tôi vào nhà. Bây giờ thì bà biết vì sao tôi họ Tần chứ không phải họ Mộ rồi chứ?”
“Tư Lam, em uống canh đi, đừng có nói linh tinh nữa”. Cảnh Nam Kiêu quở trách một câu, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhắc đến chuyện này, Tần Tư Lam vốn đã vô cùng tức giận, giờ Cảnh Nam Kiêu lại đứng về phía Thiên Tầm, cô lại càng như muốn phát hỏa: “Tại sao lại không được nói? Là Cố Thiên Tầm hại em đến mức này. Em hận cô ta đến chết! Cả đời này, chỉ cần em còn sống thì cô ta đừng có nghĩ đến chuyện bước chân vào nhà họ Mộ”.
Cố Vân La đột nhiên đứng bật dậy: “Không thể nào! Nó không thể nào bước chân vào nhà họ Mộ được”.
Có lẽ vì quá kích động nên từng từ từng chữ như bật ra khỏi miệng, lạnh lùng, kiên quyết, chẳng khác gì băng đá.
Cảnh Nam Kiêu và Tần Tư Lam đều hướng ánh mắt ngạc nhiên về phía bà, bà vốn không biết khoảnh khắc này trông bà khác thường vô cùng. Bà tiếp tục nói thêm một câu đầy quyết đoán: “Cho dù tôi có chết nó cũng không được bước chân vào nhà họ Mộ”.
“Bác gái”. Cảnh Nam Kiêu có chút không yên tâm nên gọi bà.
Bà vẫn chưa định thần lại, có ai đó đẩy chiếc cửa phòng bệnh mở ra.
Ánh mắt của ba người họ dồn về phía Cố Thiên Tầm đang đứng ở cửa.
Cho dù còn chưa bước vào nhưng Cố Thiên Tầm cũng phát hiện ra bầu không khí có vẻ căng thẳng ngột ngạt lúc này.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy ánh mắt của mẹ đang chằm chằm nhìn mình.
Ánh mắt đó còn sắc nhọn hơn cả dao, không phải là đang ném ánh nhìn mà đúng hơn là bà đang dùng ánh nhìn đó đục khoét qua đây, ớn lạnh vô cùng.
Trong chốc lát khiến toàn thân Cố Thiên Tầm như cứng đờ, cảm giác như máu trong huyết quản cũng đang đông cứng lại.
Cô vô cùng kinh ngạc.
Chuyện gì vậy chứ?
“Mẹ….”. Rất lâu sau, cô khó nhọc mấp máy môi, khẽ khàng phát ra âm thanh đó.
Sắc mặt Cố Vân La lãnh lẽo như phủ một lớp sương: “Chúng ta về nhà, mẹ có chuyện muốn nói với con”.
Nói xong, bà bước ra khỏi phòng bệnh. Khoảnh khắc bà chạm vào người Cố Thiên Tầm lướt qua, cô cũng có thể cảm nhận được rõ đến cánh tay cũng cứng đờ.
Cô hướng ánh nhìn về phía Cảnh Nam Kiêu tìm câu trả lời, Cảnh Nam Kiêu lắc đầu, anh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hai người ánh mắt qua lại, khiến Tầm Tư Lam nóng mắt vô cùng.
“Cố Thiên Tầm, cô còn chưa đi sao? Nơi này không hoan nghênh cô”. Tần Tư Lam lên tiếng, cắt đứt ánh nhìn của họ.
“Còn chưa đi về sao?”. Ngoài cửa, Cố Vân La cất lời, Cố Thiên Tầm vội vàng quay người bước đi.
“Thiên Tầm”. Cảnh Nam Kiêu không an lòng nên gọi cô.
“Ừm?”. Cô quay đầu lại.
Cảnh Nam Kiêu nhìn cô, rồi lại lắc đầu: “Không có gì. Nếu có việc gì cần giúp đỡ thì cứ gọi cho anh”.
Một câu nói, chứa đựng tình cảm anh đã cất giữ rất lâu.
Cố Thiên Tầm đột nhiên không biết nên nói gì lúc này, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi biết rồi”.
…..
Cố Thiên Tầm vừa đi khỏi, Tần Tư Lam òa lên khóc trong phòng bệnh.
Từng giọt nước mắt lã chã rơi trên gồi.
Cảnh Nam Kiêu nhìn thấy bộ dạng đó của cô chỉ thấy như càng mệt mỏi hơn, lồng ngực bỗng thấy bị đè nén đến khó thở bí bách.
Anh không biết phải làm gì lúc này nên chỉ nói: “Em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài đứng một lúc”.
Anh quay người chuẩn bị bước ra khỏi phòng bệnh, Tần Tư Lam bỗng bật dậy khỏi giường, ôm chặt lấy anh từ đằng sau: “Có phải anh không cần em nữa không? Đứa bé không còn nữa, nghĩa là cũng sẽ không có đám cưới nào nữa phải không?”. Hai cánh tay ôm chặt lấy anh, như thế chỉ buông lỏng một chút thôi anh cũng sẽ biến mất ngay lập tức.
Anh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, như đang quyết tâm một điều gì đó.
Ngay lập tức, anh mở mắt rồi hất tay cô ra, quay người lại, nhìn những giọt nước mắt của cô: “Tư Lam, cho dù anh không muốn thừa nhận, thậm chí không dám đối mặt với sự thật này, nhưng anh vẫn phải nói với em những lời này….”
Tần Tư Lam bổng trở nên sợ hãi, lắc đầu: “Không, anh không được nói. Em không quan tâm dù là nói dối. Em chỉ cần anh ở bên em”.
“Anh yêu cô ấy”.
Cô bỗng thấy rối bời hoảng loạn như vừa trúng một tia sét.
“Cho dù sau khi hôn hay trước khi li hôn, cho đến khi anh nhận ra thì anh đã yêu cô ấy rồi”. Anh nói tiếp, từng câu từng chữ vô cùng nặng nề.
Một thứ tình cảm đã vụn vỡ từ lâu, nay lại được thừa nhận, đối với bất kì ai mà nói đều là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.
“Anh không muốn thừa nhận mình thật ngu xuẩn, cứ ngô nghê để tuột mất người con gái mình yêu. Thế nhưng, cảm giác đau đớn này, khiến anh không thế nào lừa dối bản thân mình thêm được nữa”. Anh ôm lấy ngực trái, vị trí nơi trái tim.
Chỗ này….
Chỉ cần nghĩ đến cô ấy và Mộ Dạ Bạch đang ôm nhau say đắm, là đau như muốn chết đi.
Nỗi đau ấy dày vò anh suốt ngày đêm, khiến anh không thể nào chợp mắt được.
Hai ngày qua cô năm viện, anh không phải không lặng lẽ qua ngó nhìn cô. Nhưng bên trong đó có Mộ Dạ Bạch rồi nên không thể nào xuất hiện thêm anh được nữa….
Hoặc là, ở nơi cô sớm đã không còn vị trí nào dành cho anh rồi.
“Em không muốn nghe những điều này”. Tần Tư Lam hoảng loạn hét lên, hai tay ôm chặt lấy tai, cảm xúc bị kích động mạnh. “Em không muốn nghe, không muốn nghe. Em chỉ biết, anh phải kết hôn với em! Cho dù anh không có tình yêu, em cũng không quan tâm!”.
Cô gào lên như phát điên, rồi lại hoảng loạn như người bị tâm thần.
Cảnh Nam Kiêu cũng thấy như cừng đờ: “Được, chỉ cần em không để tâm chuyện anh không có tình yêu với em, lấy em… được thôi”.
Phải, có gì mà không được chứ.
Cười ai, cũng đều như vậy cả thôi.
Hôn nhân, chẳng phải là thứ nhất định cần hai người phải yêu nhau mới có thể ở bên nhau
……….
Phía bên này.
Trên đường về, Cố Vân La từ đầu đến cuối vẫn những nguyên một nét mặt. Đôi tay ôm chặt lấy đầu gối, không ngừng run rẩy.
Trong lòng Cố Thiên Tầm nỗi bất an lớn dần cùng với thời gian.
Trái tim như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Cố Thiên Hàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng lờ mờ đoán ra điều gì đó không ổn giữa hai người họ. Cậu hỏi mẹ vài câu như để dò la, nhưng bà không nói một lời nào, làm như không nghe thấy những gì con trai đang hỏi.
Thiên Tầm thật sự thấy sợ hãi, chỉ biết lẳng lặng nắm chặt lấy tay Thiên Hàn, như tìm kiếm một chút dũng khí.
Cố Thiên Hàn đập nhẹ vào mu bàn tay an ủi chị và thì thầm: “Đừng sợ, mẹ không ăn thịt chị đâu, có em ở đây”.

Bước từ trên xe xuống đi vào căn hộ.
Cố Vân La nói: “Tiểu Hàn, con về phòng trước đi”.
“Mẹ”. Cố Thiên Hàn hơi lo lắng nhìn Thiên Tầm, giọng Cố Vân La như nghiêm nghị hơn: “Mẹ bảo con về phòng, mẹ có chuyện muốn nói với chị con”.
Cố Thiên Hàn muốn nói điều gì đó, Cố Thiên Tầm sợ làm mẹ thêm giận, liền đẩy Thiên Hàn về phòng của cậu ấy.
“Chị?”. Cố Thiên Hàn vẫn lo lắng.
“Ngoan nào, vào trong ngồi một lúc, nếu chị thật sự không chống đỡ được, chị sẽ gọi “anh hùng đến cứu mỹ nhân” là được”. Cô nói nhỏ và nhanh hết mức có thể.
Trong lòng đã thấy sốt sắng từ lúc nãy rồi.
Có thể khiến bộ dạng của mẹ trở nên như vậy e là chỉ có Tần Tư Lam và Cảnh Nam Kiêu sơ ý nhắc đến chuyện của cô và Mộ Dạ Bạch thôi.
An ủi Thiên Hàn xong, cô đóng cửa phòng rồi bước ra ngoài.
Cố Vân La giữ nguyên nét mặt ngồi xuống sofa.
Nhìn Thiên Tầm bước ra, ánh mắt sắc nhọn lướt về phía cô, giọng nói cũng rất lạnh lùng: “Con có điều gì giấu mẹ?”
“Mẹ….”
“Đừng gọi tôi là mẹ”
“Mẹ….”. Khuôn mặt bà lạnh lùng, khiến Cố Thiên Tầm càng sợ hãi, cô tiến đến gần bà hơn một bước.
Lúc này, ngoài tiếng gọi mẹ, cô không biết mình nên nói gì.
Nhưng, Cố Vân La như muốn đẩy cô ra, giọng nói đầy chất vấn: “Mẹ đã từng nói con không được phép giao du với bất kì người nào trong nhà họ Mộ chưa?”.
“Rồi ạ”.
“Vậy con nói cho mẹ biết, quan hệ của con và Mộ Dạ Bạch là như thế nào?”. Quả nhiên là chuyện này.
Cố Thiên Tầm đến mí mắt cũng đang run lên.
Hơi thở gấp gáp cuống quýt, cô không biết nên trả lời bà thế nào.
“Mẹ hỏi con một lần nữa, con và Mộ Dạ Bạch quan hệ thế nào?”. Bà dừng ngắt từng từ từng chữ, lời nói như càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Ẩn chứa trong đó là cả những tức giận, thất vọng, thậm chí là ai oán.
Môi run lên, Cố Thiên Tầm khó nhọc nói lên câu: “Con…. Con yêu anh ấy”.
“Con… con nói lại lần nữa xem nào”. Cố Vân La dường như đang nhận phải sự đả kích quá lớn, toàn thân run lẩy bẩy, ánh mắt như muốn băm vằm Cố Thiên Tầm đang đứng trước mặt.
Thiên Tầm như đang cố phớt lờ, hít một hơi thật sâu như muốn hạ quyết tâm, kiên định nói: “Mẹ, con yêu anh ấy. Con không biết giữa mẹ và nhà họ Mộ có tranh chấp ân oán gì. Nhưng con rất yêu anh ấy”.
“Bốp”. Một âm thanh chát chúa vang lên, Cố Vân La giơ tay lên bạt một cái bạt tai thật mạnh.
Lòng bàn tay đỏ ửng.
Lúc thu tay về vẫn còn đang run lên.
Cố Thiên Tầm bị cái làm cho loạng choạng. Cô định nói nhưng lại giống như có thứ gì đó chặn ngang cổ họng.
Ánh mắt như muốn tóe lửa.
Nhưng lại có chút gì đó mơ hồ.
Đây là cái bạt tai thứ bao nhiêu? Cô thậm chí không nhớ nổi.
Cô cũng không biết bản thân cô đã làm gì sai mà ai cũng có thể đối xử với cô như vậy.
Cảnh Nam Kiêu, Tần Tư Lam, Mộ phu nhân, và bây giờ là chính mẹ đẻ mình.
“Mẹ, cho dù hôm nay mẹ đánh con, con cũng phải nói…”. Không muốn khóc nhưng nước mắt như đang hướng về Cố Vân La trực trào ra.
Cô nghĩ.
Điều làm cô đau đớn, không phải cái bạt tai kia mà là ánh mắt lạnh lùng thờ ơ đến xa lạ của mẹ.
“Anh ấy là một người tài giỏi, đối xử với con cũng rất tốt, chúng con yêu nhau…”
“Đủ rồi! Mẹ không cho phép… Mẹ không cho phép con và cậu ta đến với nhau”. Trong tâm trí Cố Vân La lúc này nhưng đang có một mũi dao nhọn và cả những hận thù sâu đến mức khó gột rửa.
Bà ngay lập tức hít một hơi thật sâu, tay ôm lấy ngực, yếu ớt đến mức dường như cảm giác không thể thở nổi.
Trái tim như bị bóp nghẹt, Thiên Tầm vội vàng bước lên phía trước, nghẹn ngào cất tiếng gọi: “Mẹ….”.
Tay vừa chạm vào người bà, liền bị Cố Vân La lạnh lùng gạt ra. Giọng nói của bà dường như không còn chút ấm áp nào: “Nếu như không muốn mẹ chết. Con hãy chia tay với nó đi…”
“Mẹ, con thật sự rất yêu anh ấy”.
“Được, được lắm. Con yêu nó… Đáng mừng cho tình yêu con yêu nó”. Giọng nói của bà rung lên, không ngừng lẩm bẩm, đôi mắt đỏ sọng, bỗng đột nhiên òa lên khóc.
Cố Thiên Tầm thấy vô cùng hoảng hốt, đã lâu lắm rồi cô không thấy mẹ khóc như vậy.
Sự hổ thẹn bỗng chốc chiểm giữ lấy trái tim cô. Cô mím môi, muốn nói điều gì đó. Cố Vân La vẫn đang ôm lấy ngực, lảo đảo bước về phòng ngủ.
Cố Thiên Tầm hoảng loạn bước theo, thấy mẹ đang lấy chiếc vali, mở tủ quần áo thu dọn hành lí.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
“Mẹ không dạy được cô, tôi coi như trước giờ chưa từng sinh ra đứa con gái như cô. Cô tránh ra”. Bà đẩy Cố Thiên Tầm đang cố giữ lấy chiếc vali.
Cô bỗng nhiên bật khóc, ánh mắt chứa đầy sự hoảng loạn: “Mẹ, mẹ đừng nói như vậy mà…. Con xin mẹ đừng như vậy… Mẹ là mẹ của con, khó khăn lắm mẹ và em mới về đây với con, mẹ không thể nói đi là đi được.”
“Tôi không cần một đứa con gái đang yêu kẻ mà tôi thù hận”. Nói hết câu, nước mắt Cố Vân La cũng không ngừng tuôn rơi.
Gương mặt bà tái mét không còn sức sống, như chiếc lá bị cuốn đi bất cứ lúc nào trong gió thu, vừa đáng thương vừa bi thảm: “Thiên Tầm, chỉ cần cô vẫn còn quan hệ với người nhà họ Mộ… Suốt đời này, đừng bao giờ gọi tôi là mẹ. Tránh ra”.
Cố Vân La cúi người, gạt tay Cố Thiên Tầm.
Cô như đứa trẻ sợ hãi bị bỏ rơi, khăng khăng giữ lấy chiếc khóa kéo vali.
Vì quá mạnh tay nên chiếc khóa đâm thẳng vào thịt, đau đến nhói tim, nhưng cô vẫn sống chết không chịu buông tay…
Thế nhưng, dường như Cố Vân La đã hạ quyết tâm sẽ ruồng bỏ cô, bà cũng ra sức gạt bỏ từng ngón tay cô ra.
Cảm giác như muốn cắt đứt hết….
Ngón tay cuối cùng cũng đã bị hất ra khỏi chiếc vali, trái tim cô, như vừa bị ai lấy đi mất.
Cô khóc, nước mắt lã chã rơi xuống sàn nhà, rất lâu rất lâu sau đó mới thốt lên một câu: “Mẹ…. con hứa với mẹ, con hứa sẽ chia tay anh ấy”.
“Nhưng, hãy cho con thời gian…”
“Con xin mẹ….”
Cuối cùng, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng khóc của cô cùng những bi thương, đau khổ”.
Tay bám chặt lấy ống quần Cố Vân La, như một con cá bị đuối nước.
Cô thấy vô cùng đau đơn… rất đau.
Đây là tình yêu.
Nói chia li là chia li, thật sự còn gì tàn nhẫn hơn nữa chứ?
Thế nhưng….
Cô còn lựa chọn nào khác sao?
“Đừng trách mẹ…” Cố Vân La quỳ xuống ôm lấy cô, khóc cùng cô: “Mẹ không thể chấp nhận con trai của Hạ Vân Thường…. Thiên Tầm, mẹ xin lỗi con”.
Khoảnh khắc đồng ý với yêu cầu của mẹ, Cố Thiên Tầm thấy đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cô không còn biết gì nữa, khó chịu đến mức hít thở cũng vô cùng khó khăn.
Cô như người mất hồn, đổ vật nằm xuống giường.
“Chị...” Cố Thiên Hàn ngó đầu vào, nhìn cô.
Cô quay người đi, nước mắt bỗng tuôn rơi, ướt đẫm cả gối.
Quá đau đớn, cô lấy tay giữ chặt miệng, cố gắng không để bật khóc thành tiếng.
Cố Thiên Hàn đẩy xe lăn vào, thấy vai cô run lên không ngừng.
Cậu thấy thương chị.
“Chị à...”
Cố Thiên Tầm sụt sịt, hít thở sâu mấy lần liền rồi mới quay đầu lại, “Chị không sao, em xem mẹ thế nào đi.”
“Em vừa ở bên đó rồi.”
Cố Thiên Tầm ngồi dậy, hai mắt đỏ ửng.
Cố Thiên Hàn hít sâu, “Vừa rồi điện thoại của chị để ở phòng khách đổ chuông liên tục.”
Cô giật mình.
Cố Thiên Hàn đặt điện thoại vào trong tay cô, “Chị gọi lại đi.”
Ngừng một lúc, cậu nói thêm, “Đừng để mẹ biết nhé.”
Cô cầm điện thoại, gần như không cần mở ra, cũng biết cuộc gọi nhỡ của ai. Phải cố gắng lắm mới kiềm chế được nước mắt, cô thấy mắt mình như nhòa đi.
Phải làm sao đây?
Cô bây giờ... không chỉ muốn nghe thấy giọng nói của anh, mà cô còn muốn... được nhìn thấy anh...
Rất muốn, rất muốn!
Muốn đến phát điên lên!
“Tiểu Hàn, chị muốn ra ngoài một lát.”
“Bây giờ sao?”
“Đúng”. Cô bước xuống giường, chỉnh lại quần áo. Cô lẩm nhẩm: “Mẹ cho chị thời gian để sắp xếp mọi thứ, bây giờ chị sẽ đi thực hiện... Chị sẽ làm cho mọi thứ bình thường, gọn gàng trở lại...”
“Trời sắp tối rồi.” Cố Thiên Hàn lo lắng, sợ cô đang xúc động thế này, ra ngoài muộn sẽ gặp nguy hiểm.
Thế nhưng, trái tim cô, đã không còn kiểm soát nổi nữa rồi. Cuối cùng, cậu miễn cưỡng gật đầu, “Nếu chị về muộn, thì gọi điện cho em đi đón chị nhé.”
Nhưng, cậu là người tàn tật.
Gần như, không thể bảo vệ cô.
“Chị sẽ không sao đâu.”
Chờ Cố Thiên Hàn đi ra ngoài xong, Cố Thiên Tầm thay bộ quần áo khác. Cầm lấy túi rồi bước ra ngoài, lúc đi qua phòng của mẹ, cô hơi chần chừ dừng lại.
Mở cửa phòng đi vào, Cố Vân La đang nằm trên giường, dường như đang vội vàng lau nước mắt.
Cố Thiên Tầm thấy tim đau nhói, không biết phải mở lời thế nào. Cuối cùng, cô lặng lẽ đóng cửa lại, rồi bước đi.
............................
Thời tiết, không biết đã dần chuyển lạnh từ khi nào.
Cô mặc một bộ váy, cơn gió buổi hoàng hôn thổi đến, cô thấy lạnh.
Chỗ mặt bị mẹ cô bạt tai vào, cùng bên với chỗ bị Mộ phu nhân tát hôm trước, vì thế, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.
Một lát nữa gặp Mộ Dạ Bạch, cô sẽ không khó để giấu anh chuyện này.
Phải làm sao đây?
Cô lại thấy nhớ anh rồi....
Gió thổi ngày càng lớn, cô càng thấy nhớ anh da diết...
Điện thoại, lại đổ chuông, cô không chần chừ, vội vàng đưa lên tai.
“Đang bận gì sao?” Giọng Mộ Dạ Bạch vang lên trong điện thoại, gió thổi vù vù, cô nghe không rõ riếng. Thế nhưng, khóe mắt đã đỏ ửng lên.
Cô rất cố gắng, rất cố gắng gượng cười, “Em không bận gì cả. Anh thì sao? Anh có bận gì không?”
“Vậy à, anh đang họp với Lam Tiêu mấy người họ. Bây giờ đang giải lao một lát.”
“Vậy anh có nhớ em không?” Những lời nói trước đây cô không hề dám nói ra, cảm giác rất ngại ngùng, vậy mà giờ có thể nói một cách rất nhẹ nhàng.
Anh ngạc nhiên, rồi bật cười.
“Em thử nói xem nào?” Mộ Dạ Bạch hỏi ngược lại. Nếu không phải nhớ, thì sao phải gọi đến mấy cuộc liền? Thời gian nghỉ giải lao, chỉ có 5 phút mà thôi.
“Em muốn nghe anh nói” Cô cố tình làm khó anh.
“Ở đây đang có hơn mười người tham gia cuộc họp, em muốn anh bày tỏ tình cảm với em trước mặt họ sao?”
“............” Cô không phải là một người không hiểu chuyện. Nói chuyện tình cảm trước mặt nhiều người, đương nhiên sẽ làm hỏng hình ảnh Tổng tài của anh trong mắt mọi người rồi. Cô lắc đầu, “Không cần đâu.”
Rồi nói thêm một câu, “Nhưng em nhớ anh, rất nhớ!”
Mộ Dạ Bạch gần như sững người vì những câu nói của cô, anh yên lặng một lúc. Mãi mới trả lời, anh nói nhỏ: “Nhớ anh thì đến gặp anh đi, anh ở khách sạn chờ em.”
Điều này, thật đúng ý cô.
Cô đứng dậy, vẫy taxi.
....................
Cố Thiên Tầm nhanh chóng tới khách sạn Hoàn Vũ.
Cô đi lên lầu, phải đi qua phòng hội nghị. Cánh cửa phòng hội nghị đóng chặt, cho dù ngăn cách bởi cách cửa kính dày, mờ đặc, nhưng cô vẫn dễ dàng nhận ra được bóng dáng Mộ Dạ Bạch.
Có một số người, hình ảnh của họ đã khắc sâu trong tâm trí, thì chỉ cần thoáng nhìn cũng nhận ra được.
Từ phía trong, Mộ Dạ Bạch cũng nhận ra ngay cô đang ở ngoài. Anh không nói, chỉ xoay người lại, nói nhỏ mấy câu với Trần Anh Hào, Trần Anh Hào khẽ gật đầu rồi đứng dậy nói: “Buổi họp tạm dừng vài phút, mọi người giải lao một lát đi.”
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Mộ Dạ Bạch không giải thích gì, chỉ đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Lý Vũ Sâm bỗng lớn tiếng thốt lên, “Không xong rồi, yêu thật rồi.”
Chuyện tình cảm quan trọng hơn công việc, đây chính là biểu hiện rõ rệt nhất.
Cố Đình Xuyên cau mày, “Cậu thì không thế chắc? Mấy hôm nay cũng quấn quýt bên cô thiếu nữ kia còn gì?”
“No! No! No!” Lý Vũ Sâm phản bác, xua xua tay đính chính, “Là cô ấy quấn lấy tôi chứ, nhưng mà... tôi cũng đã xác định sẽ không đùa giỡn thêm với cô ấy nữa rồi.”
Nói đến câu cuối, anh hơi hạ giọng xuống.
Cố Đình Xuyên bật cười, ra vẻ không tin. Mới hôm nào Lý Vũ Sâm còn mê cô thiếu nữ kia mất ăn mất ngủ, đến ông trời cũng không tách được ra, làm gì có chuyện không tiếp tục với cô ấy nữa?
“Tối hôm nay mấy người chúng ta đi ăn đi, để chứng minh thì cậu rủ cô ấy đi cùng. Nếu cô ấy đồng ý, thì chứng tỏ cô ấy quấn lấy cậu, còn nếu không đồng ý, thì sức hấp dẫn của cậu có lẽ phải xem lại.”
Lý Vũ Sâm để ý thấy Lam Tiêu vẫn yên lặng từ đầu đến cuối, định nói lại, thì Lam Tiêu lên tiếng, “Giờ tôi không muốn dính líu gì đến mấy chuyện này cả, đừng lôi kéo tôi vào.”
Cố Đình Vân vẫn cười, “Không muốn dính líu, hay là do không có mối nào?”
................
Bên này.
Cố Thiên Tầm chưa bước đến phòng giải lao, cánh cửa phòng hội nghị phía sau lưng bỗng mở ra.
Cô quay lại, thì thấy Mộ Dạ Bạch đang nhanh chóng bước tới.
Anh bất ngờ xuất hiện trước mắt cô, ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, mắt cô cũng không rời khỏi anh.
Mặc dù xung quanh là rất nhiều nhân viên, nhưng dường như tâm trí cô lúc này chỉ còn biết đến tình yêu, vì thế, cô hoàn toàn không còn để ý gì đến xung quanh.
Điều duy nhất cô muốn làm lúc này, đó là tiến lại gần anh... gần thêm chút nữa...
Anh nhanh chóng bước tới, trong ánh nhìn của mọi người xung quanh, nắm lấy tay cô.
Cô ngạc nhiên, nghe thấy tiếng anh hỏi: “Sao tay lại lạnh thế này?”
“.........Vâng, nhiệt độ bây giờ hơi giảm rồi.”
“Thư kí Cận, rót cho tôi cốc trà nóng nhé.” Anh gõ gõ vào mặt bàn làm việc của Cận Vân, Cận Vân đang bận, vừa nghe điện thoại, vừa ghi chép thông tin. Nghe thấy anh gọi mình, chỉ gật đầu nhẹ, trợ lý thư kí đang ở đó liền nhanh chóng đi chuẩn bị.
Mộ Dạ Bạch cầm tay Cố Thiên Tầm, dắt cô vào văn phòng mình.
Cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh, cô thấy thật khoan khoái, ấm áp...
“Có phải em lại làm phiền anh không?” Vừa bước vào văn phòng, Cố Thiên Tầm liền hỏi.
Cô ngồi trên ghế sofa, Mộ Dạ Bạch ngồi bên cạnh, anh vòng tay ra, ôm lấy cô.
“Làm phiền gì cơ chứ?”
“Không phải anh đang họp sao?” Cô nghịch mấy ngón tay của anh đang để trên đùi mình.
“Ừ, giải lao mấy phút, bọn họ cũng mệt rồi.”
“Lúc nào họp xong? Có kịp giờ ăn tối không?”
“Đói rồi sao?”
Cô lắc đầu, “Không có”
Thực ra, lúc này, cô không còn tâm trí nào cho chuyện ăn uống.
Nhìn anh một lúc, cô nói tiếp: “Anh lúc nào cũng ăn không đúng bữa, em lo ảnh hưởng đến dạ dày.”
“Vậy để anh kết thúc cuộc họp sớm.” Mộ Dạ Bạch thấy ấm áp trong lòng, giọng nói nhẹ nhàng hơn, “Buổi tối em có kế hoạch gì chưa?”
“Em chưa” Cô nghĩ nếu cứ ở bên anh thế này, không cần phải làm gì hết, nghe thấy tiếng anh nói là đủ rồi, “Anh thì sao?”
“Hôm nay mấy người bọn anh hẹn nhau đi uống rượu, em đi với anh nhé? Hay là...” Anh hơi ngừng lại, kề sát vào tai cô, nói nhỏ, “Em muốn chỉ có hai ta thôi?”
Mặt cô ửng đỏ, cô mím môi không nói gì. Cô muốn chỉ có hai người thôi, thời gian được ở bên nhau, liệu còn được bao nhiêu?
“Anh muốn chính thức giới thiệu em với mọi người.” Mộ Dạ Bạch nghiêm túc, “Trước đây tuy đã gặp mặt, nhưng vẫn chưa có dịp giới thiệu hẳn hoi. Hôm nay nhân có dịp này, được chứ?”
“......Vâng” Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Chỉ cần anh đưa ra quyết định, cô đều đồng ý.
Cận Vân mang cốc trà tới, Cố Thiên Tầm liền giục anh, “Anh mau quay lại họp đi, đừng để mọi người chờ lâu.”
“Trên giá sách có nhiều sách với báo lắm, nếu em thích có thể lấy xuống xem.” Mộ Dạ Bạch đứng dậy, rồi cúi xuống trao cho cô một nụ hôn rồi mới bước đi.
...............
Trong phòng lúc này, còn mỗi Cố Thiên Tầm.
Trên trán cô vẫn còn dư âm hơi ấm từ nụ hôn của anh, Cố Thiên Tầm xoa nhẹ trán, mắt cô bỗng đỏ hoe.
Trái tim cô lúc này, như muốn choán lấy hết cả lồng ngực, cô thấy thật khó chịu, bí bách.
Cô dụi dụi mắt, như để gạt đi những giọt nước mắt chỉ chờ trực để tuôn ra.
Cố Thiên Tầm....
Không được khóc...
Ít nhất, hôm nay cũng phải cố gắng vui vẻ ở bên anh....
............
Buổi họp đã kết thúc, mọi người gọi nhau đi ăn.
Cố Đình Xuyên và Lam Tiêu đến một mình, Lý Vũ Sâm đi cùng với một tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu mặc bộ váy trắng, nhìn giống như một cô tiên nữ. Từ đầu đến cuối, đều ngồi yên lặng, Cố Đình Xuyên và Lam Tiêu có trêu, cô cũng chỉ mìm cười ra vẻ như không hiểu.
Chỉ có lúc nào Lý Vũ Sâm nói chuyện với cô, cô mới trả lời một hai câu ngắn gọn.
Lý Vũ Sâm rất bao bọc cô. Lúc nãy Cố Đình Xuyên định bắt tay cô, Lý Vũ Sâm cũng không khách khí gạt tay ra, lúc mời rượu cô, anh cũng bắt đổi sang nước hoa quả.
Cố Thiên Tầm bị Mộ Dạ Bạch xếp ngồi trong phía góc, không tham gia vào cuộc nhậu nhẹt của họ.
“Kệ bọn họ nhậu đi, em ăn nhiều vào nhé.” Mộ Dạ Bạch gắp đồ ăn cho cô. Cố Thiên Tầm nhìn về phía kia, mìm cười, “Có vẻ như Lý tổng rất thích cô ấy.”
“Đây là lần đầu tiên cậu ấy dắt bạn gái đến ra mắt mọi người đấy.”
“Nhưng nhìn cô ấy có vẻ vẫn còn trẻ lắm”
“Đương nhiên rồi, tiểu nha đầu này mới 17 tuổi thôi.”
“17 tuổi?” Cố Thiên Tầm ngạc nhiên, “Vậy cô ấy kém Lý tổng nhiều tuổi lắm nhỉ? Kém hơn 10 tuổi?”
“Cậu ấy bị bệnh đấy.” Mộ Dạ Bạch luôn có suy nghĩ cậu ấy thích yêu người trẻ tuổi, “Không phải tìm bạn gái đâu, mà là tìm con gái đấy.”
“Lãng mạn quá, có người con gái để cầm tay trong thời tiết giá lạnh như thế này, chẳng phải hạnh phúc sao?” Cố Thiên Tầm nhận xét.
Cô nhìn Lý Vũ Sâm và cô gái trẻ tuổi kia, còn Mộ Dạ Bạch đang nhìn cô, anh gật đầu, “Yêu hạnh phúc hơn là được yêu.”
Kể từ khi yêu cô, cuộc sống anh có thêm một màu sắc.
Cố Thiên Tầm nghe thấy vậy ngước lên nhìn, cô bị hút vào ánh mắt của anh. Trái tim cô, đập liên hồi, cô thấy hơi nhói đau...
Yêu hạnh phúc hơn được yêu...
Thế nhưng, nếu có một ngày, đến yêu cũng không thể yêu được, có phải cô đã bị đẩy xuống hố sâu vô tận? Hạnh phúc của cô, phải tìm ở đâu đây?
Đột nhiên, không ăn nổi nữa, cô bỏ đũa xuống, quay người, gục đầu vào ngực anh.
Nghe tiếng tim anh đập từng hồi, cô tham lam hít lấy mùi hương tỏa ra từ người anh. Anh cúi đầu, khẽ hỏi, “Em sao vậy?”
“Nếu chúng ta về trước, có sợ làm mọi người mất hứng không?”
“Em muốn về trước sao?” Mộ Dạ Bạch cau mày, “Thật đúng với ý anh.”
“Nhưng mà, bọn họ...”
“Bọn họ không vấn đề gì đâu.” Mộ Dạ Bạch nắm tay cô, đứng dậy, cầm chai rượu chủ động rót vào hai ly.
Một ly ít, đưa cho Thiên Tầm. Còn ly nhiều rượu, anh cầm lấy.
“Chúng tôi có việc phải về trước, mấy người ở lại vui vẻ nhé, chúc mọi người một ly nào.” Mộ Dạ Bạch nâng ly rượu lên, từ từ uống hết. Xoay xoay ly rượu, anh cảm thấy ngon tuyệt.
Cố Thiên Tầm cũng làm theo anh, cũng cố gắng uống hết, nhưng anh nhanh chóng cầm lấy, “Em giả vờ làm như anh là được rồi, uống nhiều vậy không sợ say sao?”
Cô cười, nhưng người khác dường như không hiểu được những tâm sự chất chứa trong cô.
Uống say rồi, biết đâu lại tốt...
Trái tim, sẽ không còn đau đớn nữa...
“Được, cho phép hai người về trước. Một phút đáng giá ngàn vàng, không làm mất thời gian của hai người nữa.” Ba người bọn họ lớn tiếng trêu đùa, rồi cũng uống cạn mỗi người một ly.
Cố Thiên Tầm thấy khó xử tột cùng.
Hai người rời đi như vậy, bọn họ sẽ hiểu là rượu vào khó kiểm soát, muốn đi đâu đó cho nguôi bớt ngọn lửa tình đang rực cháy trong người.
Cô chỉ mong Mộ Dạ Bạch sẽ giải thích, nhưng, anh chỉ cười lạnh lùng, khiến cô càng thấy xấu hổ.
Cuối cùng, cô kéo anh ra ngay khỏi nhà hàng.
“Rõ ràng là anh cố tình!” Vừa ra ngoài, Cố Thiên Tầm đã ngay lập tức luận tội anh.
“Cố tình chuyện gì?” Anh tỏ vẻ như không hiểu.
Anh cởi áo khoác ra, khoác lên vai cô. Chiếc áo ấm áp quá, nó như mang theo hơi ấm của anh, Cố Thiên Tầm thấy trái tim mình như được sưởi ấm.
Thế nhưng....
Hơi ấm này, cô còn được sưởi ấm bao lâu nữa?
“Chúng ta đi về trước, rõ ràng không phải là ý như họ nghĩ, anh không giải thích, lại còn như thừa nhận.”
“Không phải ý gì cơ? Lẽ nào... do anh hiểu sai sao?” Ánh mắt anh tinh nghịch, như trêu đùa cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.