Kết quả....
Chia thành hai hướng.
Lão thái thái đưa Cố Thiên Tầm về, bà Hạ Vân Thường thì đón con trai.
Ban đầu Mộ Dạ Bạch không yên tâm, không chịu thả người. Cố Thiên Tầm lại rất thoải mái đồng ý lão phu nhân, nói lời từ biệt với Mộ Dạ Bạch xong liền cùng với bà đi khỏi.
Xe rẽ vào thành phố.
Cố Thiên Tầm ngồi cùng lão phu nhân ở ghế sau.
“Chủ tịch, bà có chuyện muốn nói với cháu phải không ạ?” Cố Thiên Tầm đã có tâm lý chuẩn bị từ trước nên thẳng thắn mở lời, phá vỡ cái bầu không khí trầm lặng này.
Lão phu nhân nhìn cô một cái. “Nói thật lòng, quen cháu lâu như vậy rồi, ấn tượng của ta về cháu không tệ.”
“Cảm ơn bà.”
Lão phu nhân gật đầu, không nói tiếp, chỉ đột nhiên chỉ tay lên ghế trên nơi có một đống các túi mua đồ đang đặt ở đó. “Tiểu Phương, đưa cho ta mấy cái đấy.”
“Vâng.”
Lái xe hơi dừng chậm lại, đem những chiếc túi đó đặt vào tay lão phu nhân.
Xe được khởi động lại máy, lão phu nhân mới lựa ra vài món đồ trong túi, đặt ra trước mặt Cố Thiên Tầm.
Là một bộ trang sức kim cương.
Còn có một cặp nhẫn đôi. Tất cả những đồ đó vừa nhìn đã biết ngay là hàng cao cấp bậc nhất, dưới ánh đèn chiếu rọi, ánh sáng đó ánh lên trong mắt Cố Thiên Tầm có phần hơi chói mắt.
“Chủ tịch, cháu không hiểu.” Cố Thiên Tầm lắc đầu.
“Những thứ này đều là tặng cho Thanh Uyển, xem như là lễ vật đính hôn với Mộ Dạ Bạch.”
Đính hôn?
Tim Cố Thiên Tầm như có ai bóp nghẹt một cái. Ánh sáng chói lóa ở những món đồ trang sức kia làm cô cảm thấy mắt mình đau nhói.
Lão phu nhân nói tiếp: “Cố tiểu thư, có thể cô rất xuất sắc, nhưng hiển nhiên, người cô...”
Ánh mắt lão phu nhân lướt trên người cô từ trên xuống dưới một lúc rồi mới nhẹ nhàng nói tiếp: “Không thích hợp với những trang sức kim cương hoa lệ này.”
Lời nói của lão phu nhân đã rất uyển chuyển. Nhưng hiển nhiên là muốn nói cho cô biết, cô căn bản không xứng với Mộ Dạ Bạch.
“Nếu như bây giờ ta đem những món đồ trang sức này đeo lên người cô thì cô nghĩ là có tương xứng không?”
“Ta không phải có ý muốn sỉ nhục cô, nhưng Thanh Uyển và cô không giống nhau. Bất kể gia thế địa vị hay là quá khứ tình cảm của nó cũng hợp với Mộ Dạ Bạch hơn cô. Điều này ta nghĩ đến cô cũng khó mà chối bỏ được.”
Cố Thiên Tầm hít sâu vào một hơi, mới từ từ mở miệng: “Chủ tịch, trong mắt cháu, Dạ Bạch không phải là một chiếc áo xa xỉ hoặc là một một trang sức mà cháu không thể với tới được. Anh ấy có suy nghĩ có tình cảm của riêng mình. Không phải như bà nói rằng anh ấy cách xa cháu vời vời, mà ngược lại, anh ấy ở rất gần, rất gần...”
Lão phu nhân vẫn nhìn cô trầm ngâm như trước, nhưng không hề ngắt lời cô.
“Nhưng, cho dù rất gần, thì giữa chúng cháu cũng có một hào sâu ngăn cách. Mà cháu... không đủ dũng cảm để bước qua cái hào này.” Đầu óc cô bỗng cảm thấy rất hỗn loạn, nghĩ đến mẹ, nghĩ đến giờ này bà đang nằm trên giường bệnh, mắt cô bỗng đỏ hoe: “Bà yên tâm, ý của bà cháu đều hiểu cả.”
Nói xong câu này, cô thấy giọng mình run lên. Ngực như có một bàn tay xé toạc ra vậy. Gió lùa vào trong xe, cảm giác khó chịu trống rỗng.
Sự ấm áp hai ngày nau, bây giờ nghĩ lại cảm thấy có chút phi thực tế, như đang nằm mơ vậy...
“Cố tiểu thư là người thông minh.”
Sau khi xuống khỏi xe, lão phu nhân khen cô như vậy.
Mi mắt cô nóng bừng.
Cô không thông minh, cô là một con ngốc! Hơn nữa lại là một con ngốc nhát gan!
.....
Lúc đến bệnh viện thì bà Cố Vân La đã tỉnh rồi. Ông Cảnh Thanh Phong, Cảnh Nam Kiêu và Cố Thiên Hàn đều ở đó.
“Mẹ....” Cô cảm thấy có lỗi đứng ở ngoài cửa gọi một tiếng, tim như thắt lại, đến mức khiến cô có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị bóp nghẹt.
Bà Cố Vân La nghe thấy tiếng con gái thì mặt gằm xuống. Bà cười lạnh:
“Mày còn biết đường về cơ à? Tao tưởng là mày không còn cần người mẹ này nữa!”
“Bác Cảnh, con muốn nói chuyện riêng với mẹ con một lát...” Cố Thiên Tầm quay đầu nhìn ông Cảnh Thanh Phong. Ông Cảnh gật đầu, để Cảnh Nam Kiêu đẩy xe cho Cố Thiên Hàn ra ngoài.
Trước khi đi ra, ông còn vỗ vai Cố Thiên Tầm an ủi một câu: “Từ từ nói chuyện với mẹ con, mẹ con tim không được tốt, đừng làm bà ấy kích động.”
“Vâng, con biết rồi.” Cố Thiên Tầm đáp.
Sau khi tất cả mọi người đi ra rồi, bà Cố Vân La quay mặt đi, quay lưng về phía Cố Thiên Tầm. Nghĩ dến những lời lăng mạ của bà Hạ Vân Thường, nhớ đến cơn ác mộng trong quá khứ, cả người bà run lên, không kiềm được nước mắt.
“Mẹ...” Cố Thiên Tầm vòng sang nhìn thấy nước mắt của bà thì trong lòng vừa đau đớn vừa hổ thẹn.
Cô quỳ xuống cạnh mép giường, đưa khăn giất cho bà lau nước mắt nhưng bị bà căm hận đẩy ra. Cố Thiên Tầm cố trụ lại đưa tiếp, bà Cố Vân La liền ngồi thẳng dậy: “Mày hứa với tao là sẽ chia tay với nó, nhưng giờ mày đang làm gì?”
“Mày đi du lịch với nó, hẹn hò với nó, để con mụ hạ Vân Thường kia đến tận nhà mà chửi vào mặt mẹ mày, chỉ thẳng mặt tao mà mắng tao không biết dạy con gái! Mày biết con trai nhà mụ ta sắp đính hôn rồi, mày còn hạ tiện nhảy vào để làm gì? Làm tiểu tam hả?!” Tâm trạng của bà Cố Vân La có phần kích động mất kiểm soát, giằng lấy cái gối, đập cô không thương tiếc. “Nó là người thừa kế của Hoàn Vũ, mày nghĩ mày là ai? Mày chẳng qua chỉ là...”
Nói đến đây, bà lập tức ngừng bặt, như bị ai đó tát cho một cái bạt tai.
Cố Thiên Tầm vẫn quỳ bên giường, không hề phản kháng.
Nhìn thấy bộ dạng này của con gái, bà Cố Vân La đột nhiên khóc nấc lên đau đớn: “Mày chỉ là người đàn bà đã ly hôn! Mày dựa vào cái gì mà đòi gả vào nhà người ta chứ! Cố Thiên Tầm, mày hãy tỉnh táo lại đi! Sớm biết mày sẽ làm tao khó chịu như thế này, tao đã không sinh mày ra! Không nên sinh mày ra...”
Bà hối hận đến mức đấm ngực dậm chân. Cố Thiên Tầm tổn thương, ôm lấy bà: “Mẹ... mẹ đừng nói như vậy, đời này con chỉ có mẹ và Thiên Hàn... xin mẹ đừng hối hận... con sẽ không làm mẹ thất vọng đâu! Con sẽ không...”
Cuộc đời này, khiến cô cảm nhận được tình cảm của người thân thật sự quá ít ỏi...
Từ nhỏ đến lớn, ước nguyện lớn nhất của cô là được mẹ cười với mình, khen ngợi mình. Nhưng bao nhiêu năm nay, chỉ có Thiên Hàn là được mẹ khen ngợi.
Cô... dường như mãi mãi chỉ là thất vọng...
Bà Cố Vân La đau khổ cúi đầu nhìn cô, giọng bà nghẹn ngào: “Mày có biết... chân của Thiên Hàn là do Hạ Vân Thường bà ta gây ra không! Bà ta là kẻ thù của chúng ta, là kẻ thù suốt đời này!”
“Mẹ... mẹ vừa nói gì?”
“Năm đó, bà ta biết ta sinh cho Mộ Trung Thiên một đứa con gái... bà ta tưởng đó là mày, nên muốn dồn mày vào chỗ chết... nếu như không phải Thiên Hàn, mày đã chết từ lâu rồi! Giờ Thiên Hàn đã thành ra như vậy rồi, mày còn lòng dạ nào mà cùng con trai bà ta chứ? Mày làm vậy có thấy có lỗi với Thiên Hàn, có lỗi với tao không?”
Cố Thiên Tầm bị sự thật này làm cho chấn động, trong đầu cô cả một màn trắng xóa.
Vừa là về thân thế của Thiên Hàn, vừa là về những việc làm của bà Hạ Vân Thường. Đó là người mẹ mà Mộ Dạ Bạch yêu kính... sao lại có thể ác độc như ma quỷ vậy chứ?
Bước ra khỏi phòng bệnh, bóng dáng đơn độc của cô trượt dần bên bờ tường, những đau khổ trong lòng chất thành một đống.
Bức tường lạnh lẽo thấu tâm can, nhưng cô dường như không cảm giác gì.
Cô đau khổ úp đầu vào giữa hai tay, nước mắt rơi qua các kẽ ngón tay, ướt đẫm cả cánh tay.
Sự thật này khiến cô thật không dám tin... không dám tin...
....
Đúng lúc này thì điện thoại reo lên.
Cô rút ra từ trong túi áo, ánh sáng từ màn hình hắt lên mắt cô thành một màu xám xịt.
Là điện thoại của anh.
Cái tên khiến cô khắc cốt ghi tâm đó, liên tục lóe sáng. Từng hồi từng đợt, như một bàn tay cố gắng dùng lực giằng xé các dây thần kinh của cô, khiến cô như muốn tan vỡ...
Ngón tay trắng bệch của cô hơi run lên, đặt lên nút từ chối.
Tim cô như vỡ vụn...
Cô quả quyết, dùng hết sức ấn nút tắt.
Điện thoại chìm vào im ắng trong vài giây, sau đó lại reo lên.
Một giọt nước mắt rơi xuống màn hình, ướt nhòe cái tên đó đi.
Cuối cùng...
Cô tắt nguồn điện thoại.
Cả thế giới bỗng chốc chìm vào yên ắng....
...............
Cảnh Nam Kiêu đứng đối diện với cô, cũng như cô, dựa lưng vào tường. ánh mắt đau khổ của anh ta, nhìn cô từ đầu đến cuối, bộ dạng buồn bã của cô, bộ dạng tuyệt vọng của cô, bộ dạng tuyệt tình của cô đều bị anh ta thu vào trong mắt, nó đâm thẳng vào tim anh ta.
Thật là đáng chết!
Anh ta bước từng bước chậm rãi qua, hít thở sâu vào một hơi, khiến mình trông có vẻ thoải mái hơn một chút.
“Được rồi, đừng khóc nữa. Ở đây toàn là người qua lại, một mình em quỳ khóc ở đây người ngoài nhìn vào còn không biết đã xảy ra chuyện gì.” Cảnh Nam Kiêu nâng mặt cô lên, dùng tay áo lau nước mắt cho cô.
Chiếc áo sơ mi được đặt may cao cấp đột nhiên biến thành khăn mùi soa chuyên dụng của cô.
Nhưng...
Nước mắt của cô lại không nghe lời.
Anh ta có chút mất kiên nhẫn, chỉ đành dùng chính sách dời bỏ: “Đừng quỳ khóc ở đây nữa, không phải em còn nhiều hành lý lắm hay sao? Anh đưa em về. Em rửa mặt đi rồi đi cất hành lý xong hẵng quay lại...”
“Em yên tâm đi, ở đây còn anh và Thiên Hàn nữa, dì sẽ không sao đâu.”
Cố Thiên Hàn nhìn thấy bộ dạng của chị như vậy thì rất khó chịu. Cậu thở dài một hơi rồi đẩy bánh xe lại gần.
Ánh mắt điềm đạm của cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của Cố Thiên Tầm, đầy ấm áp: “Chị hãy nghe lời đi, chị về trước đi. Vừa hay có thể để cho mẹ bình tĩnh lại một lúc. Em sẽ từ từ khuyên bảo mẹ.”
Nhìn Thiên Hàn, nhìn đôi mắt trong trẻo và bình thản của cậu, nghĩ đến cậu sẽ không thể nào đi bằng hai chân được nữa, tim cô như bị ai đó bóp nghẹt.
Cô sịt mũi, dang tau ôm lấy cậu. Không nói gì, cũng không nói được gì cả.
Cố Thiên Hàn thở dài một hơi, vỗ vỗ lên lưng cô như dỗ dành đứa tẻ vậy. “Được rồi, được rồi, chị ngoan, đi về đi.”
...............
Bên kia.
Mộ Dạ Bạch và mẹ là bà Hạ Vân Thường đã đến nhà hàng, được giám đốc đặt sẵn vị trí ở khá xa, Mộ Dạ Bạch nhìn thấy một bóng người đằng trước bàn ăn.
Anh khẽ cau mày.
“Bác gái, Dạ Bạch.” Hoắc Thanh Uyển đứng dậy, vừa cười vừa chào hỏi.
Mộ Dạ Bạch nhìn sang mẹ một cái. Bà Hạ Vân Thường khoác lấy tay anh, “Hiếm lắm mới ăn với mẹ một bữa cơm, mẹ không cho con đi đâu.”
“Mẹ, rốt cuộc mẹ và bà nội có ý đồ gì đây?”
“Có thể có ý đồ gì chứ? Sao hả, con trai ăn cùng mẹ một bữa cơm cũng không được sao?” Bà Hạ Vân Thường cố tình xịu mặt ra, giả vờ như sắp giận dữ.
Mộ Dạ Bạch thở dài: “Mẹ biết là con không có ý đó.”
“Vậy thì được rồi, nào, ngồi xuống đi.” “Bà Hạ Vân Thường khoác tay con trai đi qua. Mộ Dạ Bạch kéo ghế giúp bà, để bà ngồi xuống trước.”
“Bác gái, con gọi toàn những món mà bác và Dạ Bạch thích ăn ạ, lát nữa bác nếm thử xem có hợp khẩu vị không nhé.” Hoắc Thanh Uyển dịu dàng nói.
“Con thấy chưa, Thanh Uyển cẩn thận chưa. Cả con chó mà nó tặng, mẹ cũng thích lắm.” Bà Hạ Thường Vân nói với con trai.
“Bác thích là được.” Hoắc Thanh Uyển cười.
Suốt cả buổi, so với sự nhiệt tình của Hoắc Thanh Uyển thì Mộ Dạ Bạch hoàn toàn lạnh nhạt, đến cuối cùng anh lơ đãng không tập trung. Sau khi lão phu nhân đưa Cố Thiên Tầm về thì bây giờ cũng đã khá lâu rồi.
Cầm điện thoại lên xem giờ, anh trầm mặc, nhấn gọi vài lần dãy số quen thuộc đó.
Nhưng...
Chuông điện thoại vang lên tiếng tút dài sau đó bị dập tắt.
Anh cau mày, gọi lại lần nữa. Nhưng lần này lại là không liên lạc được. Cô đã tắt máy.
Có chuyện gì vậy?
Lông mày anh nhíu chặt lại.
“Dạ Bạch? Dạ Bạch?” Bà Hạ Vân Thường đưa tay ra huơ huơ trước mặt anh vài cái, anh lúc này mới giật mình định thần lại. “Gọi điện thoại cho ai vậy? Gọi con mấy lần mà con đều không đáp lời.”
“Mẹ, con còn có việc, con đi trước đây. Hai người ăn xong con sẽ bảo lái xe đưa hai người về.” Mộ Dạ Bạch nói xong liền đứng dậy.
Bà Hạ Vân Thường giơ tay ấn anh ngồi xuống. “Nói cái gì vậy! Ta và Thanh Uyển còn đang bàn việc quan trọng, con phải cho chúng ta ý kiến chứ, sao lại nói đi là đi luôn thế được?”
Trong lòng Mộ Dạ Bạch cảm thấy hỗn loạn, anh chỉ nói qua loa lấy lệ: “Chuyện của hai người, hai người tự mình quyết định là được.”
“Vậy con không có ý kiến gì sao?” Bà Hạ Vân Thường hỏi thêm một câu.
“Vâng, không ý kiến gì.”
Bà Hạ cùng Thanh Uyển nhìn nhau một cái, sau đó cả hai cùng cười. Mắt Thanh Uyển hiện rõ e lệ. “Dì à, dì thả cho anh ấy đi đi. Con thấy anh ấy đang nóng lòng lắm rồi.”
“Được, Thanh Uyển đã nói vậy rồi thì ta cũng không miễn cưỡng giữ con lại nữa. Nhớ là tối nay về sớm đấy, con đi mấy ngày, bà nội cũng nhớ con rồi.”
“Vâng.” Anh đáp một tiếng rồi vội vàng đi khỏi nhà hàng.
“Thằng bé này...” Bà Hạ Vân Thường cười nhìn theo bóng lưng con trai, sau đó mới quay đầu lại nói với Hoắc Thanh Uyển: “Vừa nãy con cũng nghe thấy rồi, Dạ Bạch nói mọi chuyện đều do chúng ta quyết định. Vậy thì dễ làm rồi, hôm nào, à không, ngày mai luôn đi, ta và bà nội sẽ đích thân đến nhà nói chuyện với bố mẹ con để quyết định ngày đính hôn của hai đứa...”
“Dì à, Dạ Bạch liệu có rút lại không? Vừa nãy... anh ấy dường như không biết chúng ta đang nói gì.” Hoắc Thanh Uyển có phần lo lắng.
“Yên tâm đi, ta và bà nội đã nhất trí rồi, dù có phải trói nó đến buổi tiệc đính hôn thì cũng sẽ đưa bằng được nó đến. Nhưng tương lai thì con phải chịu ấm ức một chút rồi, cố gắng giữ chặt lấy tim nó.”
Nói đến chuyện này, Hoắc Thanh Uyển mặt đầy tự tin. “Trước đây con giữ được, sau này cũng sẽ giữ được. Dì yên tâm chuyện này đi, cứ để con.”
............................
Suốt dọc đường về, Cố Thiên Tầm đều nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm dần buông xuống, bao phủ lấy thành phố này.
Đã vào mùa thu rồi...
Lá cây dần ngả vàng, từng phiến lá rơi xuống...
“Có lẽ sắp mưa rồi.” Cảnh Nam Kiêu tìm đề tài nói chuyện, liếc mắt nhìn sang cô: “Em có lạnh không? Hay khoác áo vào đi. Gần đây thời tiết chuyển lạnh đi nhiều.”
“Không cần đâu...” Mãi một lúc sau cô mới buông ra ba từ này.
“Em còn chưa ăn tối, anh đưa em đi ăn gì đó nhé?” Anh hỏi ý kiến cô.
Cô dường như đến nói chuyện cũng cảm thấy mệt, chi khẽ lắc đầu, từ chối.
Nhìn khuôn mặt ủ dột của cô, Cảnh Nam Kiêu định nói gì đó nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Ban đầu khi hai người kết hôn, anh ta từng tìm mọi cách dày vò cô, chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại quan tâm đến cô như vậy...
Đây, có lẽ là báo ứng!
Anh ta nắm chặt lấy vô lăng, thở dài: “Nếu chia tay với hắn ta mà khiến em đau khổ như vậy, em... sao không cố gắng thuyết phục mẹ?”
Mộ Dạ Bạch là người không tồi. Về điểm này thì anh ta không thể không thừa nhận.
Nghe anh ta nói xong, Cố Thiên Tầm cuối cùng cũng quay mặt lại, đôi mắt rơm rớm nước mắt nhìn anh ta: “Tôi buồn không phải vì phải chia tay anh ấy... mà vì tôi rất yêu rất yêu anh ấy nhưng lại không thể vì tình yêu này mà kiên trì và cố gắng cho dù chỉ là một chút cũng không thể...”
Cô cuối cùng cũng tìm được người để giãi bày. “Cái cảm giác bất lực tuyệt vọng này anh có hiểu không?”
Mẹ ngăn cản, cả món nợ đôi chân của Thiên Hàn, tất cả đều ngáng giữa cô và Mộ Dạ Bạch. Nếu cô có thể xem như không có chuyện gì xảy ra thì...
Cô là người đầu tiên không thể tha thứ cho bản thân mình...
“Anh hiểu, Thiên Tầm, anh... có cùng cảm giác đó, thật sự!” Giọng anh ta nghẹn lại.
Còn không phải là những dằn vặt bao lâu nay của anh hay sao? Bao lâu nay chỉ có bản thân anh hiểu rõ được, anh muốn giữ cô lại đến thế nào, cho ù chỉ có thể cố gắng một chút thôi cũng được...
Nhưng...
Vào giây phút anh ta đồng ý lấy Tần Tư Lam, đã hiểu rằng mình không có tư cách...
..................
Lái xe đến lầu dưới của khu chung cư, trời đã bắt đầu mưa. Mưa không lớn lắm, thỉnh thoảng có vài giọt rơi xuống mũi, lành lạnh. Cảnh Nam Kiêu vừa đi ra đằng sau lấy hành lý, vừa nói với cô: “Em đi vào trong lầu trước đi, chắc một lúc nữa mưa sẽ to hơn.”
Cô định giúp anh ta xách hành lý liền bị anh ta đưa tay chặn lại: “Không cần lo việc này, em đi vào đi.”
Cố Thiên Tầm khe khẽ gật đầu, bước nhanh vào bên trong, sau đó cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ ở đấy.
Dáng người cao lớn dựa vào thành xe, cách một quãng không xa, ánh mắt anh dán chặt vào cô.
Đôi mắt đó xám xịt không có chút ánh sáng nào....
Trong màn đêm giống như một cơn lốc xoáy nguy hiểm, dường như có thể cuốn cả người cô vào đó. Cô hít vào một hơi sâu, người bất giác căng thẳng.
Cố gắng chế ngự bản thân hơn nữa thì liệu có thể nào kiềm chế được mong muốn lao vào lòng anh?
“Có lý do không?” Mộ Dạ Bạch không lập tức tiến lại gần cô, chỉ nhìn cô từ xa. Sau lưng cô là bóng người Cảnh Nam Kiêu tiến lại gần.
Ánh mắt Mộ Dạ Bạch quét ngang qua, nặng nề, nhìn vào cô: “Cho anh một lý do em không nghe điện thoại.”
Cảnh Nam Kiêu bước lại gần, Cố Thiên Tầm không trả lời Mộ Dạ Bạch ngay, chỉ đưa chìa khóa vào tay Cảnh Nam Kiêu. Cảnh Nam Kiêu nhìn cô một cái, không nói năng gì.
Cô nói: “Anh mang hành lý lên giúp tôi trước đi.”
“Ừm.” Cảnh Nam Kiêu nhìn cô một cáu, lại nhìn sang Mộ Dạ Bạch, mắt ánh lên tia nhìn khác lạ. Cuối cùng anh ta chỉ nói bâng quơ một câu: “Trời sắp mưa rồi.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
Mộ Dạ Bạch nhíu mày nhìn chằm chằm vào cô, lại nhìn sang Cảnh Nam Kiêu, đột nhiên cảm giác mình đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào mà giữa hai người họ không còn đối đầu với nhau như trước nữa, mà ngược lại trở nên...thân thiết như vậy?
Sau khi Cảnh Nam Kiêu đi lên, dưới lầu chỉ còn lại hai bọn họ.
Mộ Dạ Bạch không chủ động lên tiếng, anh đứng đó nhìn chằm chằm vào cô, bóng người anh hòa vào màn đêm thành một. Không khí lúc này khiến cô chột dạ, hô hấp căng thẳng hơn