Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 170: Được, cháu đồng ý đính hôn




Cố Thiên Tầm bước từ trên xe xuống, đứng trên nền đá cẩm thạch của công ty, nhìn xe của anh hòa vào dòng xe rồi từ từ biến mất, cô vẫn chưa thôi dõi theo.
Một bàn tay vẫy vẫy nhiều lần trước mắt cô: “Này! Nhìn gì mà ngây ra thế?”.
Cố Thiên Tầm ủ rũ hạ bàn tay đó xuống, cười, liếc nhìn cô: “Đều về Lan Điền hết rồi à?”.
“Dự án đều đã làm xong rồi, không về thì còn ở lại làm gì? Chỉ còn lại vài người giám sát”. Dương Mộc Tây liếc mắt nhìn cô, chằm chằm nhìn vẻ u sầu rõ rệt trên hàng lông mày: “Sao thế? Làm lành với anh ấy rồi, sao mặt mày vẫn ủ dột thế kia?”.
Cố Thiên Tầm kéo tay Dương Mộc Tây đi vào công ty, thở dài: “Mẹ anh ấy vì chuyện bọn mình ở bên nhau mà phải nhập viện rồi. Mẹ mình cũng vì chuyện này mà tới giờ chưa xuất viện”.
Dương Mộc Tây trong lòng cũng không vui, nhìn vẻ khổ sở của cô, cũng không biết nên an ủi thế nào. Một lúc sau, cô vỗ nhẹ tay Thiên Tầm: “Cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên”.
“Cậu thì sao?Dứt khoát với Lam Tiêu rồi à?” Cố Thiên Tầm quay đầu nhìn sang Dương Mộc Tây, không muốn nghĩ đến chuyện của bản thân thêm nữa: “Chuyện anh ấy đính hôn giải quyết thế nào rồi?”.
“Anh ấy muốn có Tiểu Quai, tớ sẽ không để cho anh ấy muốn vậy đâu”.
“Anh ấy chỉ cần Tiểu Quai thôi sao?”
“Ừ, chỉ cần Tiểu Quai …” Dương Mộc Tây hạ thấp giọng, sau rồi lại cất cao tiếng, giả bộ cười thanh thản: “Không nói nữa, mau đi thôi, sắp trễ rồi”.
Trước khi Mộ Dạ Bạch tới bệnh viện, Hoắc Thanh Uyển đã có mặt ở đó.
Lúc này, Hoắc Thanh Uyển ngồi bên giường bệnh. Cô chốt cửa phòng bệnh rồi mới nói: “Bác gái, bác đã tỉnh chưa?”.
Hạ Vân Thường mở mắt, liếc nhìn cánh cửa như thăm dò, thở phào rồi ngồi dậy. Trong đôi mắt đó chẳng có chút dáng vẻ nào giống như mất kiểm soát? Rõ ràng bà đang rất tỉnh táo.
“Ngủ lâu quá nên toàn thân đều rã rời”. Hạ Vân Thường đấm đấm bắp tay.
Hoắc Thanh Uyển ngồi nghiêng trên giường bệnh, bóp đầu cho bà nịnh nọt: “Bác gái, vào viện chẳng dễ chịu chút nào phải không?”.
“Đương nhiên rồi”. Hạ Vân Thường nắm tay Hoắc Thanh Uyển, thở dài: “Nếu các con có thể ổn định sớm một chút, ta đã không cần phải quay lại đây”.
“Là tại cháu vô dụng quá. Nếu như trước đây không chia tay anh ấy thì bây giờ đã không khiến bác gái phải oan ức giả vờ bệnh thế này. Cũng không biết thế này có thể thuyết phục được Dạ Bạch hay không”.
“Yên tâm, con trai ta ta hiểu rõ nhất. Cả đời này thứ nó không dám từ bỏ chính là ta.Nó lo lắng nhất cũng chính là việc ta phải quay lại bệnh viện”. Nhắc tới sự quan tâm của con trai dành cho mình, Hạ Vân Thường không khỏi tự hào.
Dứt lời, nhớ đến những câu tối qua anh nói văng vẳng bên tai, trong lòng lại giống như bị mũi kim đâm trúng. Đúng là nghiệt duyên! Yêu ai không yêu, tại sao lại cứ phải là con gái của Cố Vân La?
Bà không chấp nhận được! Chỉ cần nghĩ đến bao nhiêu năm chịu cảnh phòng đơn gối chiếc, cùng với việc con trai bà từng bị châm chọc, chế giễu, cả đời này bà không thể tha thứ cho Cố Vân La.
“Lòng hiếu thảo của Dạ Bạch với bác, chúng cháu đều thấy rõ.Chỉ sợ ngộ nhỡ anh ấy biết được …” Mộ Dạ Bạch là người khôn ngoan, muốn qua mắt anh ấy không dễ dàng gì.Chỉ lo nếu anh biết được sẽ phản tác dụng.
“Yên tâm, tất cả bác sĩ và y tá ở đây đều được thông báo rồi, sẽ không có ai dám hé miệng đâu”.Hạ Vân Thường nói.
Hoắc Thanh Uyển lúc này mới yên tâm một chút: “Phải rồi, cháu mang đồ ăn sáng qua đây, bác ăn chút nhé?”.
“Ừ. Mang món ngon gì đến cho ta vậy?”Hạ Vân Thường đứng dậy khỏi giường bệnh.Hoắc Thanh Uyển chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Mẹ”.
Tiếng Mộ Dạ Bạch vang lên ngoài cửa.
Hoắc Thanh Uyển sững người, Hạ Vân Thường nhăn mặt, sau đó giằng lấy đồ ăn sáng Hoắc Thanh Uyển mang tới ném thẳng xuống đất, la hét: “Tôi không ăn! Đưa tôi ra khỏi đây!”.
Hoắc Thanh Uyển sực tỉnh, điều chỉnh lại tâm trạng hoảng loạn của mình, lập tức đáp: “Bác gái, bác đừng như vậy. Bác phải ăn mới có sức”.
“Gọi bác sĩ tới đây cho tôi, tôi muốn xuất viện!”Hạ Vân Thường cao giọng.
“Mẹ!” Giọng Mộ Dạ Bạch nôn nóng, đập cửa dồn dập: “Thanh Uyển, mở cửa ra!”.
“Em mở ngay!Bác gái, bác ngồi xuống một lúc, cháu gọi bác sĩ đến ngay”.Hoắc Thanh Uyển nhìn Hạ Vân Thường, nhận được cái gật đầu ra hiệu mới chạy ra mở cửa.
“Có chuyện gì vậy?”Mộ Dạ Bạch đẩy cửa, ánh mắt quét vào phía bên trong, đập vào mắt là đống lộn xộn trên sàn. Thế nhưng, anh không hề nhìn lâu, chỉ quay sang tỉnh bơ hỏi Hoắc Thanh Uyển: “Tại sao phải chốt cửa?”
Ánh mắt sắc bén của anh giống như muốn tra hỏi rõ mọi chuyện. Tim Hoắc Thanh Uyển đập “thình thịch”, mắt chớp liên tục, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
“Dạ Bạch”. Hạ Vân Thường đứng dậy, cầm lấy tay con trai đánh lạc hướng.
“Mẹ, hôm nay mẹ thấy thế nào?Mẹ ổn chứ?”Mộ Dạ Bạch lo lắng. “Ngồi xuống đã, sàn bẩn, mẹ đừng đi lại lung tung”.
Anh nói xong liền đỡ Hạ Vân Thường ngồi lên ghế sofa bên cạnh.
Hoắc Thanh Uyển thở phào một hơi, lặng lẽ ngồi sang một bên thu dọn đống bừa bãi, thỉnh thoảng lại lấm lét nhìn họ, nhưng không dám nhìn lâu, chỉ hi vọng anh không phát hiện ra manh mối nào.
“Con trai, con đưa mẹ ra khỏi đây, mẹ không muốn ở đây!” Hạ Vân Thường siết chặt tay Mộ Dạ Bạch, giống như khẩn khoản cầu xin được cứu mạng trong lúc cấp thiết.
“Mẹ, mẹ bình tĩnh đi, đừng lo lắng, con sẽ nói chuyện với bác sĩ”.Mộ Dạ Bạch dỗ dành bà.
Hoắc Thanh Uyển thu dọn gọn gàng rồi đứng lên, nhìn về phía Mộ Dạ Bạch: “Anh ăn sáng chưa? Bác gái vẫn chưa ăn, em ra ngoài mua chút đồ”.
“Tôi ăn rồi”. Mộ Dạ Bạch nhìn cô “Hay là để tôi đi, nhân tiện đi tìm bác sĩ nói chuyện”.
“Vậy cũng được”.
Mộ Dạ Bạch không yên lòng nhìn Hạ Vân Thường, Hoắc Thanh Uyển nói: “Anh yên tâm, em sẽ ở đây không rời nửa bước, anh đi nhanh rồi về”.
“Vậy phiền cô rồi”.
Lúc này Mộ Dạ Bạch mới rời bước, ra đến ngoài lại lo lắng nhìn cánh cửa đang khép chặt, ánh mắt có chút nặng nề.
…………
“Bác sĩ, tình hình của mẹ tôi thế nào?Bây giờ có thể xuất viện được không?”
Trước khi mua đồ ăn, Mộ Dạ Bạch đặc biệt đi tìm bác sĩ chữa trị tâm lý.
Bác sĩ lắc đầu: “Tình hình không khả quan lắm. Quan trọng nhất là Mộ Phu nhân đang có nút thắt trong lòng, nút thắt không được gỡ bỏ, bà ấy không thả lỏng bản thân, tâm trạng có thể suy sụp bất cứ lúc nào. Nếu cậu mong Mộ Phu nhân sớm được xuất viện, vậy thì dốc sức làm cho bà ấy vui vẻ trở lại, làm những việc khiến bà ấy vui, khiến tâm trạng thoải mái hơn, quên đi những điều không vui trước đó”.
“Việc khiến cho mẹ tôi vui?”Mộ Dạ Bạch nhai lại mấy chữ đó, rồi nhìn bác sĩ, do dự một hồi, cuối cùng gật đầu: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ”.
…………
Mua đồ ăn sáng xong, Mộ Dạ Bạch đi lên tầng tám. Lần này, cửa không khóa, anh đẩy thẳng cửa bước vào.
Trong phòng bệnh.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch của tôi đâu?!” Hạ Vân Thường nằm trên giường bệnh, kéo tay Hoắc Thanh Uyển một cách mất kiểm soát, liên tục hỏi.
“Bác gái, bác đừng sợ, Dạ Bạch đi mua đồ ăn sáng sẽ về ngay bây giờ thôi”. Hoắc Thanh Uyển dỗ dành bà.
“Nó không được bỏ rơi tôi, không được … Tôi phải về nhà, tôi phải cùng nó về nhà!”Hạ Vân Thường lắc đầu lia lịa, trên mặt là vẻ sợ hãi bất an. Như thể con trai bà bỏ đi, giống như chồng bà từng làm.
Trong mắt Mộ Dạ Bạch hằn lên một nỗi đau. Anh bước vội tới, đặt đồ ăn sáng sang một bên, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Hạ Vân Thường: “Mẹ đừng sợ, con ở đây! Con vẫn luôn ở đây!”
“Con trai!” Nhìn thấy anh, ánh mắt hoảng loạn của bà dần dần ổn định, bà dang tay ôm lấy anh: “Con trai, con hứa với mẹ, con sẽ không bỏ rơi mẹ … không vì người đàn bà đó mà không cần mẹ nữa!”
Trong lòng Mộ Dạ Bạch quặn thắt đau đớn.
“Mẹ …”
“Mẹ không muốn nghe, con hứa với mẹ! Con hứa với mẹ là được!” Hạ Vân Thường ngắt lời anh, tâm trạng càng bị kích động mạnh.
Mộ Dạ Bạch lo lắng, từng chút từng chút vuốt lưng bà: “Mẹ, mẹ đừng kích động. Thôi nào, con ở đây, con sẽ không bỏ rơi mẹ, mẹ thả lỏng một chút, được không?”
“Thật chứ?” Hạ Vân Thường rưng rưng mắt, dáng vẻ như đang chờ đợi một sự chắc chắn.
Mộ Dạ Bạch nắm chặt tay bà: “Thật!”
Hạ Vân Thường lúc này mới yên tâm thôi rơi nước mắt rồi cười trở lại: “Mẹ biết con của mẹ ngoan nhất, không bao giờ rời xa mẹ …”
Mộ Dạ Bạch lúc này mới thở phào, rút khăn giấy giúp bà lau nước mắt. Một bên, Hoắc Thanh Uyển nói: “Cháu đút cháo cho bác nhé!”
“Để tôi”. Mộ Dạ Bạch từ chối ý tốt của Hoắc Thanh Uyển, lấy đồ ăn sáng, quay sang nói với cô: “Không còn sớm nữa, bệnh viện cô không làm việc à?”
Anh tỏ thái độ tiễn khách, rõ ràng là không muốn làm phiền cô, cũng không muốn có bất cứ quan hệ nào với cô.
Hoắc Thanh Uyển cố tình không hiểu: “Không sao, sáng nay không phải ca của em”.
Hạ Vân Thường giữ tay Hoắc Thanh Uyển: “Ở lại đi. Thanh Uyển ở đây, mẹ có người nói chuyện cùng, trong lòng cũng thấy thoải mái”.
Nhìn hai người cầm tay nhau, giống như là trên cùng một dòng, Mộ Dạ Bạch lại nhìn Hoắc Thanh Uyển, cuối cùng vẫn giữ im lặng.
…………..
Buổi trưa, Mộ Dạ Bạch ở bệnh viện ăn cơm cùng Hạ Vân Thường. Cả buổi trưa, tâm trạng Hạ Vân Thường vẫn tạm thời ổn định, không mất kiểm soát quá nhiều.
Giữa chừng, điện thoại của anh reo lên.Nhìn số điện thoại nhấp nháy trên màn hình, anh tắt, không nghe.Mười phút sau, vẫn là số điện thoại đó gọi đến, anh vẫn không nghe.
Lúc này, điện thoại không reo thêm lần nào nữa.
Buổi chiều, anh trở về khách sạn. Cận Vân mang tài liệu đến, hỏi: “Tình hình của Phu nhân thế nào rồi?”
“Vẫn ổn. Sáng nay có bao nhiêu tài liệu?”
“Không nhiều.Tôi đã lọc qua rồi, chỉ có nhiêu đây”. Cận Vân đặt sấp tài liệu lên: “Ngoài kế hoạch khởi công của dự án mới ra, còn có bản báo cáo quý của phòng kế toán cần anh xem qua. Còn …”
Cận Vân ngừng một chút, mắt nhìn anh, một lúc sau mới nói: “Giáo sư Phong hôm nay đặc biệt gọi điện cho anh hỏi thăm tình hình sức khỏe, nói anh đã lâu rồi không tới kiểm tra. Ông ấy nhờ tôi thuyết phục anh”.
Mộ Dạ Bạch đáp qua loa: “Dạo này tôi không bị đau đầu”.
“Mộ Tổng …”
“Yên tâm, tôi sẽ sắp xếp thời gian đi”. Mộ Dạ Bạch ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt đang lo lắng của Cận Vân, hơi nhếch miệng: “Tôi vẫn muốn sống tiếp”.
Cận Vân lúc này mới thở phào, mỉm cười: “Vậy tôi sắp xếp lịch cho anh. Để trống một buổi chiều, đủ đi gặp giáo sư Phong”.
Mộ Dạ Bạch gật đầu, mở tài liệu, chuẩn bị xem thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cận Vân cầm Ipad bật camera xem rồi trả lời anh: “Mộ Tổng, là Chủ tịch đến”.
“Ừ, cô ra ngoài trước đi, có việc tôi sẽ gọi”.
Mộ Dạ Bạch đứng lên, đích thân ra mở cửa.
Cận Vân lễ phép chào, rồi đi ra ngoài.
Lão Phu Nhânăn mặc chỉnh tề, đi thẳng tới chỗ ghế sofa ngồi xuống. Tuột cặp mắt kính, day day trán, nhìn anh rồi nói: “Hôm nay ba cháu gọi điện đến, nói là đã về nước rồi”.
Nhắc đến Mộ Trung Thiên, ánh mắt Mộ Dạ Bạch sa sầm lại. Anh ngồi đối diện với Lão Phu Nhân, nhếch miệng, thản nhiên đáp: “Cháu biết ông ấy về nước rồi”.
“Cháu biết?Hai người gọi điện cho nhau rồi?”
Mộ Dạ Bạch chỉnh lại tư thế ngồi, rồi đáp: “Ông ấy gọi điện tới, cháu nghe”.
Lão Phu Nhân thở dài: “Ta đã nói với nó chuyện của Hạ Vân Thường, nó nói rảnh sẽ qua”.
“Rảnh?” Mộ Dạ Bạch cười khẩy một tiếng: “Ông ấy bận làm nhà từ thiện, e là không có thời gian nhớ đến chuyện của mẹ cháu đâu”.
“Nhà từ thiện gì? Ý cháu là gần đây nó bận chuyện ngân sách?”.
Mộ Dạ Bạch lắc đầu, đổi chủ đề: “Bà ơi, bà đến đây là vì chuyện cháu và ông ấy sao? Nếu là như vậy thì cháu không có gì để nói”.
Lão Phu Nhân nhìn cháu trai đầy trầm lắng, không đả động đến chuyện đó nữa, quay sang chuyện chính sự: “Phần đời còn lại của bà chỉ muốn sống cuộc sống hạnh phúc, hy vọng gia đình hòa hợp. Cháu cũng biết mẹ cháu hôm nay vì sao nhập viện … Cháu làm việc trước sau gì cũng phải có chừng mực, đừng vì người ngoài khiến gia đình này tan nát một lần nữa”.
Người ngoài?
Mộ Dạ Bạch chau mày, thật sự không thích hai chữ này: “Bà, cháu không hiểu ý của bà”.
“Cháu hiểu, hơn nữa còn hiểu rất rõ”.Lão Phu Nhân nhìn cháu trai, nghĩ một lúc, giọng lại trở nên ấm áp: “Sáng nay ta đã tới bệnh viện, bác sĩ nói việc cần làm bây giờ là khiến cho mẹ cháu vui, tạm thời không nhắc tới chuyện cũ nữa để giảm bớt ưu tư trong lòng nó”.
“Vâng, bác sĩ cũng nói với cháu như vậy”.
“Ta đã nói với Hạ Vân Thường về chuyện đính hôn của cháu và Hoắc Thanh Uyển, mẹ cháu rất vui, ngày cũng định rồi, chính là ngày Tư Lam xuất giá. Ta biết mẹ cháu làm vậy sẽ khiến Tư Lam khó xử, nhưng nó cũng thích ngày hôm đó, ta cũng đành chịu. Tới hôm đó, cháu đón mẹ từ viện về”.
Lão Phu Nhân vừa nói xong, khuôn mặt Mộ Dạ Bạch không chút cảm xúc: “Chuyện quan trọng như vậy tại sao không hỏi ý cháu?”
“Dạ Bạch, cháu nên biết, cháu chỉ có một người mẹ duy nhất”.
“Người cháu yêu cũng chỉ có một”.Mộ Dạ Bạch gay gắt.
“Đúng, chính vì cháu chỉ yêu Cố Thiên Tầm, nên bà nội và mẹ cháu mới phản đối như vậy. Nếu người cháu yêu là người con gái khác, bà nội hà tất phải đứng ở đây, cháu muốn lấy ai ta cũng không ý kiến!” Lão Phu Nhân nhìn anh, sau đó, khuôn mặt lại dịu dàng, lấy lại cảm xúc: “Cháu biết rất rõ tình hình hiện giờ của mẹ cháu, hơn ai hết chắc cháu càng không mong mẹ mình xảy ra chuyện. Cháu tự nghĩ đi, nếu như vì Cố Thiên Tầm mà làm tổn thương mẹ cháu, sau này cháu có thể sống yên không?Cháu ở bên cạnh nó, mẹ cháu lại ở viện tâm thần cả đời, cháu có yên lòng không? Còn nữa … sau này nếu như cháu thực sự ở bên Cố Thiên Tầm, còn phải gọi Cố Vân La một tiếng “Mẹ”, cháu tự hỏi xem bản thân cháu có chấp nhận được không?”
Lão Phu Nhân hỏi một tràng, khiến Mộ Dạ Bạch không kịp đáp lại.
Rất nhiều cảnh tượng đến bản thân anh cũng không dám tưởng tượng đến.
Người đàn bà anh hận nhất, anh phải gọi là “Mẹ”?
Anh cũng không khẳng định bản thân cần bao nhiêu thời gian mới có thể chấp nhận cảnh tượng đó, cũng có thể nói, cả đời này anh không thể chấp nhận.
“Cháu tự nghĩ cho kĩ đi, bên phía nhà họ Hoắc rất nhiệt đình đối đãi với gia đình chúng ta, không hề để ý tới chuyện cháu bỏ đi lần trước”.
Lão Phu Nhân đứng dậy, lại nghiêm giọng nói: “Đừng để sau này phải hối hận”.
Mộ Dạ Bạch dựa vài ghế, nhìn ra cửa sổ đầy suy tư, ánh mắt liên tục thay đổi, đến Lão Phu Nhân cũng không nhìn thấu được suy nghĩ của anh lúc này.Bà cũng không nói gì thêm, vỗ vỗ vai anh, rồi quay người bước đi.
Bước tới cửa văn phòng, kéo cửa, anh đột nhiên nói: “Có phải biểu hiện của cháu không kiên quyết khiến mọi người xem nhẹ?”.
Lão Phu Nhân quay đầu nhìn anh, như thể không hiểu ý của anh là gì.
Anh cũng hướng ánh nhìn về phía bà, nhấn mạnh khiến Lão Phu Nhân không khỏi kinh ngạc.
“Được, tiệc đính hôn, cháu sẽ tới lễ đường đúng giờ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.