Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 174: Anh đến rồi!




Bác tài xế đằng trước bắt đầu lên tiếng tám chuyện: “Đúng là người giàu có khác, mới có đính hôn thôi mà đã làm hoành tráng nổi đình nổi đám khắp cả thành phố rồi, sau này kết hôn thì còn không biết làm to cỡ nào nữa!”
“Gần đây mọi người có đọc báo không! Trên báo còn có ảnh chụp chung của hai bọn họ nữa chứ, đúng là trai tài gái sắc, đẹp đôi quá trời! Đúng là xã hội bây giờ người ta coi trọng môn đăng hộ đối, chả đời nào cô bé lọ lem vào được nhà hoàng tử đâu.” Bác tài chắc cảm thấy nói chuyện một mình nhạt nhẽo quá, liền quay sang nhìn Thiên Tầm một cái: “Cô thấy bác nói có đúng không?”
Cố Thiên Tầm nắm chặt chiếc túi trong tay, ngón tay siết chặt đến mức như sắp cắm vào thịt.
Cô rất muốn gật đầu nói “Đúng”.Năm đó gả cho Cảnh Nam Kiêu không phải vì thân thế gia cảnh của mình mà bị bà mẹ chồng Trần Di với cô em chồng Cảnh Dao hắt hủi đó sao?
Dưới con mắt của bọn họ, cô chính là cô bé lọ lem, vĩnh viễn không thể xứng với hoàng tử như Cảnh Nam Kiêu.
Bây giờ cái kết cục tàn khốc đó lại một lần nữa lặp lại với Mộ Dạ Bạch.
Đã trải qua một lần thất bại, lẽ ra cô nên sớm thức tỉnh mới phải. Kết thúc có hậu của cô bé lọ lem vĩnh viễn chỉ có trong truyện cổ tích mà thôi...
“Hoàng tử với cô bé lọ lem gì chứ? Con người sinh ra đều bình đẳng, hoàng tử muốn cưới mà có khi cô bé lọ lem còn thèm vào ấy!” Bà Cố Vân La đột nhiên lên tiếng phản bác lại lời bác lái xe, thái độ bà lạnh nhạt khiến bác tài xế có phần gượng gạo.
Bà nhìn sang con gái, trầm giọng nói: “Đừng nghĩ nữa.”
Chỉ vỏn vẹn ba từ đó cũng coi như là an ủi.
Cố Thiên Tầm cười, lắc đầu, giả bộ tự nhiên như không có chuyện gì, nói: “Bác ơi, đèn xanh rồi kìa.”
Đám cưới của nhà họ Cảnh tổ chức cũng không hề nhỏ. Chỉ là vì hôm nay bên kia cũng có lễ đính hôn của nhà họ Mộ nên hiện trường buổi lễ đúng như dự đoán, đã vắng đi không ít người.
Bà Trần Di và ông Cảnh Thanh Phong đứng đón khách ở ngoài sảnh.
Cho dù đã ngụy trang bằng một nụ cười “chuẩn mực” thì cũng không khó để nhận ra rằng trên mặt bà Trần Di đầy vẻ bất mãn và không vui.
Rõ ràng là biết bên này đang tổ chức đám cưới mà bên kia còn làm cái lễ đính hôn quái quỷ gì nữa không biết, rõ là không coi nhà mình ra gì mà.
Bà Trần Di trước nay là người cao ngạo hống hách, vì giờ kết thông gia được với nhà họ Mộ mà bà ra oai vênh váo được trước các bà phu nhân khác trong giới.
Thế mà chuyện ngày hôm nay không khác gì một cái tát đập thẳng vào mặt bà.
Nhìn thấy Cố Thiên Tầm khoác tay mẹ bước đến, nét mặt bà lại càng khó coi hơn. Bà nhìn chằm chặp sang ông chồng Cảnh Thanh Phòng của mình, càng cố tình thể hiện chủ quyền bằng cách khoác chặt tay ông.
Bà Cố Vân La rõ là có ý tránh đi, bà chỉ theo phép lịch sự mà chào hỏi bọn họ, sau đó lẳng lặng đi vào trong.
Quan khách lần lượt kéo đến, hội trường buổi lễ cũng náo nhiệt hẳn lên.
Những vị khách ở đây đa phần đều biết Cố Thiên Tầm.
Nhìn thấy cô xuất hiện, mọi người đều ghé tai nghiêng đầu bàn tán chỉ trỏ.
Cố Thiên Tầm chỉ coi như không nghe thấy, tìm một chỗ ngồi trong góc để bà Cố Vân La ngồi xuống. “Mẹ, mẹ muốn uống gì con đi lấy cho mẹ.”
“Lúc nào thì cô dâu đến vậy, đã hỏi giờ lành chưa?” Bà Cố Vân La không hề có ý muốn uống nước, chỉ ngó đầu nhìn ra cửa trông ngóng.
Cố Thiên Tầm chỉ nghĩ rằng mẹ mình tò mò như bao người khác muốn xem cô dâu như thế nào thôi chứ không hề nghĩ ngợi gì. Cô nhìn đồng hồ một cái. “Còn 10 phút nữa chắc là sẽ đến ạ.”
“Ừm, vậy thì đợi thêm một lát nữa.” Bà Cố Vân La gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cửa.
Cố Thiên Tầm không nói gì nữa, quay lưng đi lấy nước.
Điện thoại trong túi xách cô rung lên âm báo tin nhắn. Cô rút ra xem, trên màn hình hiện lên tin nhắn của Dương Mộc Tây.
“Tình hình bên cậu thế nào rồi? Bên này khoảng 10 phút nữa sẽ bắt đầu buổi tiệc.”
Cố Thiên Tầm cười chua chát, nhắn trả lời lại: “Bên tớ cũng khoảng 10 phút nữa cô dâu chú rể đến.”
“Phấn chấn lên một chút.” Dương Mộc tây chỉ nói ngắn gọn vài từ.
Ngón tay cô hơi run lên, chỉ nhắn lại vỏn vẹn: “Tớ ổn, cậu đừng lo.”
10 phút sau.
“Đến rồi! Đến rồi!” Bên ngoài một loạt tiếng bước chân vang đến.
Những người ngồi bên trong lễ đường đều ngó ra ngoài nhìn, bà Cố Vân La cũng không ngoại lệ.
Cảnh Nam Kiêu ôm cô dâu từ từ bước vào. Hôm nay Tần Tư Lam xinh đẹp hơn hẳn ngày thường.
Cho dù không ưa gì cô ta nhưng Cố Thiên Tầm cũng phải thừa nhận rằng cô ta là tân nương xinh đẹp nhất mà cô từng thấy.
Tay cô bỗng chạm phải một bàn tay khác, cúi đầu nhìn, là mẹ đang nắm chặt lấy tay mình. Tâm trạng bà có phần kích động, mắt ngân ngấn nước.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Cố Thiên Tầm khó hiểu nắm lại tay bà.
Bị cô hỏi đột ngột, bà Cố Vân La lúc này mới sực tỉnh, cảm thấy tâm trạng mình có phần mất bình tĩnh. Bà khẽ liếc nhìn con gái rồi điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, lắc đầu nói: “Không sao, chỉ là nhìn thấy người khác kết hôn, trong lòng cũng có chút tiếc nuối.”
Cũng phải.
Là phận đàn bà, ai mà không muốn được người mình yêu khoác lên người bộ váy cưới chứ? Nhưng đời này mẹ đã không còn cơ hội nữa rồi.
Cố Thiên Tầm cảm thán, nắm chặt lấy tay mẹ an ủi.
“Tần Tư Lam đẹp thật đấy, đúng không? Giống như công chúa nhỉ?” Lúc thấy đôi tân lang tân nương đứng làm lễ, bà Cố không nhịn được mà lên tiếng tán thưởng.
“...vâng.”
“Nhất định phải hạnh phúc đấy.” Bà khẽ lẩm bẩm.
Trong không khí náo nhiệt xung quanh, Cố Thiên Tầm không nghe rõ.
Điện thoại lại rung lên hồi nữa. Cô quay ngang tránh ánh mắt của mẹ rồi mới lôi ra xem, chỉ thấy tin nhắn của Dương Mộc Tây gửi đến.
Tân nương xinh đẹp đã đến rồi, nhưng tân lang thì không thấy bóng dáng đâu.
Tim đập thình thịch, Cố Thiên Tầm bất giác nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay.
Anh giờ đang nơi đâu?
Phía bên kia.
Trong phòng dạ tiệc xa hoa nhất của khách sạn Hoàn Vũ.
Một chiếc Maybach từ từ đỗ lại trước cửa khách sạn. Cận Vân lập tức bước lên đón: “Mộ tổng, mọi người đều đang đợi anh, đã qua giờ lành mất rồi.”
“Ừm.” Mộ Dạ Bạch chỉ đáp lại gọn ghẽ.
“Đây là lễ phục của anh, chúng ta mau tìm phòng để thay thôi.” Cận Vân ôm đống quần áo trong tay.
“Không cần.” Anh từ chối thẳng thừng, sải bước dài về phía phòng tiệc. Vừa bước vào thang máy thì điện thoại đổ chuông. Số điện thoại nhấp nháy trên màn hình khiến mắt anh sẫm lại. Anh không nghe máy mà đưa cho Cận Vân.
Cận Vân sững người. “Là phó chủ tịch, hôm nay ông hình như không đến.”
“Tùy ông ấy.” Thần thái Mộ Dạ Bạch điềm nhiên, liếc nhìn điện thoại rồi nói: “Cậu nghe giúp tôi.”
“Vâng, được.” Cận Vân lúc này mới áp điện thoại lên tai.
“Phó chủ tịch ạ. Vâng, Mộ tổng đang bận chút việc... Vâng, được ạ.” Cận Vân bịt khe phát âm lại, nhìn sang Mộ Dạ Bạch mặt đầy vẻ khó xử: “Mộ tổng, phó chủ tịch nói là có chuyện muốn bàn với anh.”
Bàn chuyện gì?
Trước giờ anh chưa từng nghĩ giữa anh và ông ấy có chuyện gì để nói với nhau cả.
Mộ Dạ Bạch đưa điện thoại lên tai, không đợi bên kia lên tiếng, anh đã hỏi thẳng luôn: “Bao giờ ông đến thăm mẹ tôi?”
“Giờ cậu ra khỏi thang máy, hủy bỏ lễ đính hôn đi rồi tôi giải thích cho cậu.” Mộ Trung Thiên không hề trả lời câu hỏi của anh.
Mộ Dạ Bạch cười nhạt.
“Không cần.” Anh không để cho đối phương có cơ hội nói tiếp đã tắt máy không hề do dự.
Cận Vân đứng bên cạnh, cảm giác không khí trong thang máy có phần ngột ngạt.
Cô hỏi sang chuyện khác: “Giáo sư Jason bên Mỹ đã nhận lời đến chưa ạ?”
Mộ Dạ Bạch lắc đầu, mặt đầy ưu tư.
“Chỉ mới xem qua bệnh án.”
“Vậy ông ấy nói sao ạ?”
Mộ Dạ Bạch nhìn cô một cái, không nói thêm gì nữa, hai tay đút túi quần. Thang máy tiếp tục đi lên.
Trong hội trường buổi tiệc, cô dâu cầm ly rượu trên tay, giữa bao người vây quanh. Càng lúc nụ cười trên mặt càng cứng đờ lại.
Lam Tiêu, Cố Đình Xuyên và Lý Vũ Sâm cùng Dương Mộc Tây đều đã cầm ly đứng bên đó uống rượu.
Dương Mộc Tây cúi đầu nhìn thời gian, rồi hỏi: “Không phải là tân lang bỏ bom chúng ta ở đây đấy chứ?”
“Không đến mức đó đâu.” Cố Đình Xuyên chỉnh trang lại trang phục một chút, “Anh ta bảo tôi ăn mặc chỉnh tề để đến làm chứng cho anh ta cơ mà, nếu anh ta không đến thì tôi làm chứng cho ai chứ?”
Dương Mộc tây chép miệng, chứng kiến cho hạnh phúc của anh ta và thiên kim nhà họ Hoắc sao? Anh ta có từng nghĩ đến Thiên Tầm không?
Lúc này cánh cửa bên cạnh của hội trường đột ngột mở ra, Mộ phu nhân vội vàng bước nhanh vào, bước đến bên cạnh Mộ lão phu nhân.
“Mẹ ơi, điện thoại của Dạ Bạch không ai nghe máy.” Bà Hạ Vân Thường lo lắng, khẽ cúi đầu nói nhỏ vào tai lão phu nhân.
Bà thấp thỏm, không biết đang xảy ra chuyện gì nữa, chính miệng nó đồng ý đính hôn mà, giờ lại không thấy tung tích đâu.
Lão phu nhân vẫn cười nói nhẹ nhàng với khách khứa. Nghe thấy con dâu nói xong bà cũng không hề có bất cứ biểu cảm nào. Lịch sự cụng ly với quan khách xong mới bước sang một bên, quay đầu hỏi nhỏ thư ký của mình: “Đã tìm thấy chưa?”
“Vẫn đang đợi tin ạ.” Thư ký Điền lắc đầu.
“Mẹ, Dạ Bạch không phải là đột nhiên đổi ý chứ? Tất cả phóng viên báo chí ở đây đều là do nó yêu cầu đến đưa tin.” Bà Hạ Vân Thường bắt đầu sốt ruột.
Lão phu nhân vẫn bình tĩnh thản nhiên nói: “Đừng cuống lên thế, nó là đứa biết nặng nhẹ không làm ẩu vậy đâu. Thư ký Điền, mau gọi lại lần nữa xem sao.”
“Vâng.” Thư ký Điền đang định gọi điện thì ngẩng đầu lên bất ngờ nhìn thấy dáng người cao lớn đứng giữa hai người Cận Vân và Trần Anh Hào hai bên chầm chậm tiến vào.
Không khí trong phòng tiệc đột nhiên sôi nổi hẳn lên. Tất cả mọi ánh nhìn đều hướng về phía bóng người đó, khắp khán phòng tiếng “clap, clap” của máy ảnh không ngừng vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.