Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 20: Nhẫn nhục




“Có quan hệ tình dục rồi chứ?” Bác sĩ lại hỏi.
Định thần lại, nghe thấy lời bác sĩ, tim Cố Thiên Tầm thắt lại.
Quan hệ tình dục?
Đêm đó có lẽ đã có rồi?
Chỉ là, một lần duy nhất, lại không phải với chồng mình…
Hơn nữa, chồng cô trước nay đều không màng cái lần đầu tiên của cô! Thật là mỉa mai thay!
“Câu hỏi này mà còn phải nghĩ lâu thế à?” Bác sĩ thấy phản ứng của cô có phần kỳ lạ.
Cô khó nhọc cắn chặt môi, đỏ mặt nói, “… Có rồi”
“Ờ.” Bà bác sĩ đáp lại một tiếng, đưa dụng cụ siêu âm B vào trong cơ thể cô.
Nhưng do bên trong quá khít, dụng cụ không vào được, bà bác sĩ cũng không bận tâm nhiều, chỉ bảo: “Thả lỏng một chút, thả lỏng ra! Cô khép chặt chân như vậy làm sao tôi kiểm tra được? Thật đúng là mất thời gian.”
Cô bám chặt vào thành giường lạnh ngắt, cố gắng để bản thân thả lỏng ra.
Một lúc sau…
Chỉ cảm thấy có một vật kim loại nào đó lạnh lẽo xuyên sâu vào bên trong cơ thể mình.
“A…” Sự đau đớn vì bị rách toạc trào lên dữ dội, cô hít vào một hơi sâu, mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi trên trán toát ra, ngón tay bám trên thành gường mệt rũ xuống.
Chuyện… chuyện gì thế này? Tại sao… sao lại đau như vậy?
Nữ bác sĩ bị dọa cho tái mét mặt, kinh hoàng nhìn bên dưới cô. Tấm vải trắng phủ trên giường đã bị rây ra vết máu đỏ. “Cô… cô… cô không phải nói là mình đã quan hệ rồi sao?” Bác sĩ kinh hoàng đến mức lắp bắp mãi mới nói được hết câu.
Sự việc này nếu truy cứu trách nhiệm có thể xem là tai nạn y khoa rồi. Nếu cô ta kiện mình thì mình chết chắc!
Cố Thiên Tầm đau đến mức thở không ra hơi, nghe thấy bác sĩ nói vậy, cô mới cố gượng sức, hỏi: “Ý… ý bà là sao? Bà nói tôi…”
Cô vẫn là gái trinh! Cô thật là! Sao lại phải lừa gạt người khác chứ? Tôi nói cho cô biết, chuyện này không thể trách tôi được, tôi đã hỏi cô rõ ràng rồi, là tự cô không nói thật!” Bà bác sĩ trẻ sợ bị quy trách nhiệm, lập tức đổ mọi tội lỗi cho cô.
Bà ta không chú ý, Cố Thiên Tầm nằm vật ra đó, cả người đờ đẫn. Hóa ra trước khi vào đây, mình vẫn còn… Vậy có nghĩa là mình và người đàn ông đó chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì?
Vậy sao anh ta phải lừa mình?
Để đến mức bây giờ…
Cô ngu ngốc và nực cười đến mức đem cái lần đầu tiên quý giá nhất của mình cho một cái máy! Một cái máy lạnh băng vô giác?!
Cô đột nhiên muốn cười, cười sự đáng thương của bản thân. Cô nghĩ trên đời này chẳng có cô gái nào giống như mình…
Mong mỏi được giống như những cô gái bình thường khác, đem lần đầu tiên tươi đẹp nhất dâng hiến cho chồng mình, cho người mình yêu nhất, vậy mà…
Người đàn ông đó, mãi mãi không thèm để ý đến cô…
Vĩnh viễn không bao giờ thích cô…
Cố Thiên Tầm, mày thật thảm hại!
Bên thân dưới, cái máy lạnh toát bị bà bác sĩ khẽ chạm vào. Tuy bà ta đã rất cẩn thận tỉ mỉ nhưng không tránh khỏi động vào vết thương của cô, đau đến mức khiến cô lạnh người. Nhưng chỉ vài giây sau, cô cắn chặt răng kẹp chặt chiếc máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.